Ngạn tiên sinh giẫy giụa muốn theo ý mình “ Ta cùng cháu chơi một lát đợi hộ sĩ đến là vừa, cháu… ”
Diệp Cẩn Niên: Nhìn chằm chằm ──
“ … ”
“ Thương lượng? ”
“ Không thể, cháu sẽ không bị ngài lừa lần nào nữa ”
Diệp Cẩn Niên tuyệt tình đánh bay đi mộng tưởng cùng ánh mắt cầu xin mong chờ của lão.
Lấy kinh nghiệm mà nguyên chủ rút ra được từ vài lần cùng Ngạn tiên sinh chơi cờ, một khi vào ván, luôn luôn không dung bất cứ sự việc gì cản trở hoặc chen vào cuộc đấu.
Nề hà việc chậm trễ uống thuốc quá nhiều lần, từ đưa đẩy dụ dỗ, đã trở thành cứng rắn uy hiếp.
Ngoại trừ thỏa hiệp, còn có cách nào khác à?
Hộ sĩ của Ngạn tiên sinh đến rất mau và nhanh, bữa trưa này khi dọn lên, nhiều hơn một cái chén và đũa.
Nam hộ sĩ dọn xong bữa trưa, thấy Diệp Cẩn Niên đã phát hiện điều lạ, trước khi chuẩn bị đi ra ngoài còn không quên nhắc nhở cậu “ Vì biết bác sĩ Hạ đang ở cùng tiên sinh, cho nên tôi cố ý mang thêm, anh hẳn cũng chưa ăn gì, đừng ngại gì cả, mong anh ở chơi với ngài ấy ”
Tạm dừng để lấy dũng khí, nam hộ sĩ đến phải phát mao với ánh mắt sáng quắc ở sau lưng, thanh âm rất nhỏ nhẹ, nói xong hai chữ “ Lâu chút ”, gương mặt tai qua nạn khỏi mà nhìn cậu, hì hì cười.
“ Còn chưa đi? ”
Nam hộ sĩ vội chào Diệp Cẩn Niên, tay cùng chân lanh lẹ lăn khỏi căn phòng bệnh.
[ Ha … ha ] Tiếng cười quỷ dị bên tai.
Diệp Cẩn Niên “ … ”
Móng vuốt bén nhọn hơi cọ và cào nhẹ sau gáy, ngứa ngáy nhưng không hề đau, da thịt mẫn cảm khẽ run.
Kế hoạch đưa thuốc xong rồi đi bồi dưỡng tình cảm với nữ chính Quách Cảnh Diệp cứ vậy mà đổ bể. Được cái này hụt cái kia, Diệp Cẩn Niên chỉ đành cùng tiên sinh ăn một bữa.
Chiếc ghế mà cậu ngồi thấp hơn so với giường, cậu di chuyển, đổi vị trí ngồi nơi chân giường, rộng rãi phòng bệnh chỉ còn âm đọng của gió và nắng.
Yên bình như chưa hề có sự rúng động nào từng xảy ra.
Dùng bữa xong hết, Diệp Cẩn Niên chủ động dọn dẹp sơ qua, lấy thuốc và nước bên bàn để lên trước mặt Ngạn tiên sinh, các viên này mang mùi hương thoang thoảng, khá chua sót.
Và vị của nó cũng rất đắng, bay khẽ hương còn nồng thứ dược vị, dễ hiểu lý do tại sao mỗi đến thời gian uống thuốc, Ngạn tiên sinh luôn tìm kiếm cớ để không uống nó.
Tựa như gặp phải kẻ thù thủ ác, Diệp Cẩn Niên không tiếng động thúc giục, yên lặng chờ đợi, dù sao, lúc này đối mặt với trưởng bối, không thể mất lễ phép, nhởn nhởn nhoi nhoi càng không thể.
“ Tiểu Cẩm… ”
Diệp Cẩn Niên thành thật đón lời “ Thuốc đắng dã tật, tiên sinh, đừng sợ ”
“ …ừ ”
Dứt khoát cho hết thuốc vào miệng, khi đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào thuốc, lập tức hòa tan một phần nhỏ, gương mặt lão vặn vẹo rất nhỏ.
Ngạn tiên sinh ừng ực uống từng ngụm nước, mau lẹ đem cờ vây đặt trên bàn.
Nếu chỉ đơn giản là đánh cờ, cớ gì phải gấp?
Diệp Cẩn Niên lúc này đều thuận theo điều mà Ngạn tiên sinh muốn, cậu lại ngồi trở về chân giường, quân cờ đen đảo trong lòng bàn tay.
* Cạch *
Tiếng quân trắng đặt ở giữa của bàn cờ, Diệp Cẩn Niên như cá gặp nước, cậu tuy không hiểu rõ về một vài thứ. Đơn xuẩn, bản chất sinh ra khác người, nhưng về cầm kỳ thi họa, những thứ này nếu Diệp Cẩn Niên đứng thứ hai, chỉ có chủ nhân cậu có thể đứng nhất!
Ngạn tiên sinh sau khi đặt vài quân cờ sen kẽ với quân đen, im lặng không bao lâu, lão bắt đầu trút bày những tâm sự của mình “ Một đời khổ sở dầm nắng dãi mưa, về già cũng không có con cháu đến thăm, tiểu Cẩm, nếu không có cháu, hôm nay ta chắc cũng đã theo gió về trời ”
━━━━━━━━━━━━━━━
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT