“ Bác sĩ Hạ, anh vẫn chưa trả lời tôi một câu hỏi ” Bạch Phó Mặc từ ghế đứng lên, hắn khom người đè chặt tay cậu. Nhận thấy sự hoài nghi mờ mịt ở đáy mắt Diệp Cẩn Niên, hắn câu môi cười “ Theo như bác sĩ Hạ nhận xét thì, câu chuyện này nên gọi người bạn của tôi bằng câu từ gì cho đúng? ”
“ Thâm tình? ”
“ Hay là, ngu dốt? ”
Tựa như lời này ám chỉ Hạ Văn Cẩm, một tên chịu đựng đổ giùm vỏ ốc của một nam nhân khác.
Diệp - Ngu dốt - Cẩn Niên: “..... ”
‘...... tiểu bạch, hắn mắng anh ’
* Phụt ~ *
Quân Vãn Ca cuối cùng cũng nhịn chẳng được. Cậy vào việc không ai thấy nó trừ kí chủ, Quân Vãn Ca không hình tượng lăn lộn trên bàn làm việc, ha hả cười nhạo kí chủ nhà mình.
Chưa thấy qua được Diệp Cẩn Niên ăn mệt bộ dạng, quả nhiên sảng khoái!
Hệ thống nhân tính hóa nhân loại..... thật phiền toái.
Cậu vì nhân thiết “ trầm tĩnh ôn nhu ”, chỉ có thể dùng loại ánh mắt cá chết trừng Quân Vãn Ca. Thật sâu cảm nhận được thế gian này đối với nam phụ và Diệp hồ ly chỉa mũi nhọn đe dọa, quá khó chịu.
Thấu tình đạt lý? Diệp Cẩn Niên, một con hồ ly bất tử, nợ cũng nợ, cậu sợ cái đ*o gì nữa!
Suy nghĩ kỹ lưỡng sau, gương mặt Diệp Cẩn Niên trầm xuống, sương lạnh căm căm, gỡ chiếc kính che giấu đuôi mắt hơi cong lên. Cậu nhếch môi, đánh vào tay Bạch Phó Mặc “ Xin lỗi Phó gia, tôi có chứng chướng ngại tiếp xúc, bởi vì, quá - dơ! ”
Bạch Phó Mặc ngẩn ngơ vài giây, nhìn cậu ngạc nhiên vô vùng, hắn liền thu lại tay, lại thấy Diệp Cẩn Niên móc khăn tay ra chà lau, bỉu môi ghét bỏ nơi hắn vừa chạm qua, cùng một gương mặt đoan trang. Phong cách không thay đổi là bao, thế nào làm cho Bạch Phó Mặc thấy được như thay đổi một người?
Diệp Cẩn Niên cười khẽ xin lỗi, cũng nói “ Về chuyện này, cũng không thể nói nam nhân đó ngu dốt, tùy tình cảm và trường hợp, tôi nghĩ tình cảm của của cả hai quá tốt, yêu đến mức có thể chấp nhận sai lầm của đối phương ”
“ Và hẳn chỉ là việc ngoài ý muốn, tha thứ được thì cũng nên cho cô ấy một cơ hội, lắng nghe và cùng nhau giải quyết ”
“ Phó gia, nếu tôi không nghe lầm thì, anh khá là miệt thị vị trúc mã kia? Đúng không? ”
Bạch Phó Mặc xua tay “ Đương nhiên không, thật ra tôi chỉ đùa với bác sĩ Hạ thôi, đừng nghiêm trọng quá vấn đề ”
“ Vả lại, tôi đâu nói sai, tên ngu vẫn hoàn ngu, là tôi, tôi bỏ ả một xó tự sinh tự diệt, kiếm nữ nhân khác có phải sướng hơn không ”
“ Nam nhân đại trượng phu, hèn như vậy, đáng sao? ”
Diệp Cẩn Niên:.....
Anh chắc hẳn là cùng với tiểu bạch là đồng loại đúng không? Hay cùng trường đào tạo diễn xuất?
Hai từ cố ý to chình ình trên mặt anh kia kìa!! Diễn có tâm chút đi!!!
Mà nữ nhân anh đang nói sau này là vợ anh theo đuổi đấy, để tôi trông ngóng đến cái ngày được xem anh bị vả mặt!
Diệp Cẩn Niên biết Bạch Phó Mặc đang cố tình dùng câu chuyện của chính người trong cuộc để kể lại. Từ góc nhìn thiết thực và lý trí, sau đó khi so sánh, khác nào đó là một sự sai lầm.
Muốn giải thích, muốn phản bác lại, cứu vớt hình tượng tri thức đang bị sỉ vả thành thanh niên đổ hộ vỏ ốc, nhưng..... nó đúng quá thì cãi ngu cãi cố hay có cãi cùn đi chăng nữa, cũng, a ha, cứu không được.
Hạ Văn Cẩm, xin lỗi nhóc nha, chứ trường hợp này tôi cứu không được.
Bạch Phó Mặc tiếp tục nói “ Kỳ thực, tôi cũng có chút chướng ngại, azzz, vì bác sĩ Hạ đây cũng xem như là bạn tôi ”
Không, tôi không phải!
Cái chức ‘ bạn ’ này tôi không xứng, thật!
Diệp Cẩn Niên muốn chối bỏ, nhưng nghe được.....
“ Chuyện là không lâu trước, sau khi cùng với một nữ nhân xx, thì nơi đó của tôi không c**ng nổi ”
Diệp Cẩn Niên không muốn nghe cũng phải buộc nghe nam chính lảm nhảm “..... ”
Tôi có một câu muốn nói.
Chuyện của anh liên quan đ*o gì đến tôi vậy?
Quân Vãn Ca cười càng thêm cuồng nhiễu, giống một con lăng quăng, nó xem hồ ly ngốc vẫn chưa loading vấn đề, nể tình Diệp Cẩn Niên ăn mệt mà khó chịu, nó rũ lòng thương, chỉ điểm cho cậu hiểu [ Khoảng thời gian hắn cư*ng không nổi trùng khớp và chênh lệch vài tuần với cái thai đang phát triển của nữ chính, hiểu chứ? ]
Diệp Cẩn Niên sắc mặt vẫn chứa đựng nhiều sự hoài nghĩ.
Lại nghe thấy những lời kế tiếp của tiểu bạch.
[ Nếu về khía cạnh khác, cư*ng không nổi..... ha ha!! Dùng điểm yếu để ám chỉ tình địch rằng nữ nhân của anh bị hắn chơi ]
[ Hắc hắc....còn nam chính.... khặc, lại nói khi 5 năm kế tiếp không có nữ chính, như thế khác nào tuyệt dục? ]
[ Nam nhân là giống loài thế nào, 5 năm..... ]
* Khục! *
Diệp Cẩn Niên nghe chưa hết những câu sau đó, chỉ bỗng nghĩ đến điểm nào đó, cũng phì cười thành tiếng, gục khẽ đầu xuống. Bàn tay che chắn gương mặt, hai bả vai run rẩy hai ba hạ.
Bạch Phó Mặc “? ”
Không đúng, tình địch, cậu phản ứng không phải nên như vậy!
Ngoài sự dự đoán, Diệp Cẩn Niên không những không phát điên lên tóm hắn tẩn cho một trận. Mà còn tìm được câu chuyện vui vẻ trong nghịch cảnh, cười đến một trận đã đời.
━━━━━━━━━━━━━━━