Đến Rồi Lại Đi

Chương 1


7 tháng


  - Dì Hoa, con chó đâu rồi?

 - Có người đưa nó đi dạo rồi. Này, mày liệu xem có nuôi được nó không chứ tao không nuôi hộ mày đâu đấy

 - Cháu có nói với bố rồi, nhưng ông ấy nhất quyết không cho

 - Thế thì bán nó thôi, nếu mày đồng ý để tao bán thì tao sẽ nuôi nó cho tới khi có người mua. Còn không được thì mày tự đi mà nuôi lấy

 - Dì cứ tạm chăm sóc nó một thời gian đi đã, còn chuyện nuôi nó từ từ để cháu tính

 - Suy nghĩ nhanh lên đấy, tao cũng chẳng phải vạ mà nuôi không nó đâu

 - Cháu biết rồi…

  Chỉ vì một con chó mà mấy ngày nay Huỳnh My luôn phải đau đầu suy nghĩ ra cách để có thể nuôi nó. Gia đình cô rất khó, cả bố và mẹ đều không thích nuôi chó, trong nhà cô chỉ nuôi duy nhất một con chim nhỏ - loài động vật mà bố cô đặc biệt yêu thích

 - Bố, con có chuyện muốn nói…

 - Chuyện gì?

 - Con muốn xin bố cho con nuôi chó, bố có t-th…

 - Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi hả? Không lọt được câu nào vào tai à?

 - Nhưng…

 - Tao nói lần này là lần cuối, còn một lần nào mày hỏi tao về vấn đề này nữa thì đừng có trách tao

 - Hai bố con bình tĩnh nào. Anh Quân, sao anh cứ quát con mãi thế, nó lớn rồi mà

 - Mày còn đứng lì ra đấy à? Ra phụ dì dọn cơm đi

Huỳnh My không thèm nói gì nữa, cô lẳng lặng ra bếp dọn cơm. Nếu giờ này mẹ cô còn sống thì chắc chắn việc nuôi thú cưng đã không khó khăn như bây giờ. Dù giờ đây mẹ kế của cô cũng yêu thương cô, quan tâm lo lắng cho cả gia đình nhưng nói thẳng ra thì dù bà ấy có làm cách gì, hy sinh bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thể đứng vào vị trí của mẹ trong lòng bố con My. Từ ngày mẹ mất đi, tính cách của ông Quân cũng dần dần thay đổi, càng ngày ông càng nghiêm khắc, khó tính hơn

 - Con ăn đi, dì nấu món con thích đấy, con ăn nhiều vào

 - …

 - Kim à, tối nay anh tăng ca về muộn nên cả nhà không cần chờ cơm anh đâu

 - Lại nhiều việc hả anh?

 - Ừ

Đối với My, đây không còn là lần đầu cô ở trong hoàn cảnh này nữa, có một người luôn gố gắng níu giữ tình cảm gia đình trong khi ngay từ đầu tình cảm đó đã không hề tồn tại

_____

 - Dì Hoa!!

 - Đến rồi đấy hả? Thế mày đã hỏi lại bố chưa?

 - …

 - Thôi, mày không cần nói nữa đâu, nhìn mặt mày cũng đủ hiểu là vừa bị chửi xong đúng không?

 - Vâng

 - Với tính cách của ông Quân thì đời nào ông ấy cho mày nuôi

 - Dì Hoa, hay là dì cứ nuôi nó đi cũng được, nó còn nhỏ chắc cũng không ai mua đâu 

 - Thôi được rồi, tạm thời cứ thế đi đã, nhưng mà tao nói trước là tao chỉ hộ mày nuôi nó thôi đấy còn chủ của nó vẫn là mày

 - Cảm ơn dì, cháu hứa là cháu sẽ tới thăm nó thường xuyên

* 3 tháng sau *

- Chào bố con mới đi học về

 - Đứng lại !!!

 - Gì vậy bố?

 - Mới ở đâu về?

 - C-con ở trường về, hôm nay là ngày con đi học mà

 - Bố vừa gọi cô chủ nhiệm, cô nói trường đã tan học được 30 phút rồi, tại sao tới giờ này con mới về ?

 - …

 - Con đi đâu giờ này mới về? Trả lời bố đi

 - Um, c-con…

Không biết sau đó mọi chuyện xảy ra như thế nào, chỉ biết rằng suốt một tuần sau đó Huỳnh My không có tới trường, cô đã bị cấm túc một tuần ở nhà. Thực ra, trong suốt 3 tháng qua cô luôn chăm chỉ đan xen việc học với việc tới thăm con chó của mình ở quán thú cưng nhà dì Hoa. Mặc dù có mệt nhưng so với việc về nhà sớm để nhìn thấy gương mặt cau có của bố mình thì cô thà dành chút thời gian với thú cưng của mình còn hơn. Sự bất thường này cũng dần dần lộ ra khiến ông Quân càng thêm nghi ngờ về đứa con gái của mình

 _____

Đã một tuần trôi qua rồi mà dì Hoa không thấy Huỳnh My tới. Dì rất lo lắng không biết My có xảy ra chuyện gì không vì mấy tháng gần đây cô luôn đều đặn tới quán chơi như một thói quen, giờ không thấy cô đến dì Hoa trong lòng cứ bồn chồn, vả lại con chó cưng của My cũng đang bệnh nữa, không có cô gì không làm cách nào cho nó ăn được. Dì Hoa đành phải đi mới thú y về khám rồi tiêm thuốc vậy

 - Chồng ơi, tầm 30 phút nữa là thú y đến, anh nhớ chỉ người ta vào trong đây cho em nhá

 - Ừm, anh biết rồi

 - Chồng ơi, con chó bông trắng chồng cho đi tắm rồi à?

 - Đâu? Con chó bông nào?

 - Con chó nhỏ nhỏ em để đây này

 - À, con chó đấy á? Có người mua rồi

 -  Cái gì ??? Ai bán mà mua

 -  Để ngoài này không phải bán thì để làm gì?

 - Anh bị làm sao thế, trong kia chật quá nên em mới để ra ngoài thì anh lại đem bán đi, anh có biết con chó là của cái My không, nó còn đang bệnh nữa đấy... Trời ơi!!!!

 - Anh không biết, tại vừa lúc em đi thì có người vào hỏi mua, người ta mua thì anh bán

 - Anh bán rồi thì em biết ăn nói sao với cái My đây, nó quý con chó đấy lắm anh có biết không?

 - Anh xin lỗi…

 - Anh vô tâm thật đấy, cái My hay đến nhà mình chơi, cả tuần qua nó không tới em đã sốt hết cả ruột lên rồi..

 - Em cố gắng bảo cái My giúp anh, giờ lỡ bán rồi sao mà mua lại được

Dì Hoa giận không thèm trả lời nữa, dì quý My lắm nên không muốn làm My buồn. Nhà dì gần đấy nên cũng biết được hoàn cảnh của cô, trước giờ dì luôn coi cô như con cháu trong nhà, biết bố của My rất khó khăn nên dì cũng không muốn làm khó My, chấp nhận nuôi chó hộ cô mà không cần tới tiền công

 - Dì Hoa ơi!!!

 - Ơ, cái My nó đến kìa

 - Hả? Con bé tới rồi à, anh mau đi vào trong nhà đi, chuyện này anh chưa xong với em đâu

 - Anh biết rồi

Dì Hoa lật đật từ gian trong chạy ra ngoài gặp mặt người mà dì mong ngóng mấy hôm nay.

 - My, sao cả tuần nay không thấy mặt mày đâu thế? Nhà mày có chuyện gì à?

- Không có chuyện gì đâu dì đừng lo, tại bố cháu biết chuyện cháu hay lén tới đây nên đã cấm túc cháu ở nhà một tuần

 - Sao mày không bảo tao? Tao đến tao nói cho nó một trận

 - Thôi dì ạ, một phần cũng là lỗi của cháu mà

 - Thôi cái gì mà thôi, khó thì khó vừa phải thôi, khó kiểu vô lí thế ai mà chịu được. Thế nó có đánh mày không? Lại đây tao xem nào…

Dì Hoa quay My mấy vòng để xem xét. Nhìn dì lo lắng quan tâm cho mình khiến Huỳnh My có cảm giác như mẹ vẫn còn sống vậy

 - À mà dì Hoa con chó đâu rồi??

 - Ờm? Con c-chó…

Huỳnh My im lặng lắng nghe tiếng dì Hoa nói. Cô có cảm giác như dì ấy đang giấu giếm cái gì đó khó nói

 - My, có chuyện này mày phải hết sức bình tĩnh đấy. Con chó... nó.. nó mới bị bán đi sáng nay, dì xin lỗi, tại dì sơ xuất không dặn bác trai nên bác ấy lỡ bán nó đi rồi

 - .…

 - My !!! Cháu có sao không? Dì xin lỗi, tại dì hết

 - Dì ơi, dì có biết người mua nó là ai không?

 Huỳnh My nghẹn ngào nói trong nước mắt. Tâm trạng cô trước đó đã tồi tệ rồi, giờ gặp chuyện này khiến nó còn tệ hơn gấp 10 lần

 - Chờ ở đây, để dì vào hỏi bác trai, chắc bác ấy có biết

.…

 - Đây, địa chỉ này hình như cũng gần đây thôi

 - Cảm ơn dì, con xin phép

 - Này, đi đâu thế hả My?

 - Cháu đi đây chút xíu..

 - Thôi được rồi, vậy đi cẩn thận đấy [ không biết con bé tính làm gì đây nữa ]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play