Tân Lãng vừa báo cảnh sát xong thì 3 người họ lập tức có chút sợ hãi.

Dù sao thì ba người này cũng đều là sinh viên của trường đại học gần đây, làm việc này chỉ là vì chút tiền. Hơn nữa, họ cảm thấy việc này cũng không có gì nguy

hiểm, dù sao chuyện xấu cũng không phải bọn họ làm. Bọn họ chỉ phụ trách mua đồ và gây rối cửa hàng, sau đó để cho Tân Lãng bồi thường bọn họ một số tiền mà thôi

Nhưng mà..

Bây giờ, Tân Lãng lại đi báo cảnh sát.

Đối với cảnh sát, thì bọn họ theo bản năng có chút sợ hãi.

Không lâu sau đó, cảnh sát lập tức đến, hơn nữa. còn mang theo 3 tên đã đặt đồ giá lên kệ hàng hóa.

Tất cả mọi người đều nhìn ra được, ba người này đã bị bắt!!

Sáu người cùng nhau chạm mặt đều trợn tròn mất, thậm chí đáy mắt đều lộ ra vẻ sợ hãi.

“Cậu là ông chủ Tân sao? Vừa rồi chúng tôi bắt được ba người này. Bọn hắn là những kẻ phạm tội ở gần đây, chuyên môn đến các cửa hàng mở trong kỳ nghỉ để ngụy tạo chứng cứ giả, sau đó uy hiếp chủ cửa hàng phải bồi thường” Một vị cảnh sát nói.

Tân Lãng gật đầu, sau đó chỉ video của camera, đối với cảnh sát nói: “Đúng vậy! Ba người bọn họ đúng là có đến cửa hàng chúng tôi, hơn nữa ở chỗ tôi còn có video giám sát. Tôi có thể chứng minh ba người bọn họ tại cửa hàng của tôi đưa vào hàng giả”

“Sau đó thì gọi ba tên học sinh này tới cửa hàng của tôi mua đồ và nói đây là hàng giả, còn dọa gọi cảnh sát để khiếu nại tôi”

Sau khi nghe xong thì ba tên học sinh bị dọa cho sợ, cả đám đều muốn bỏ chạy.

Nhưng mà mấy người cảnh sát lúc này đang vây quanh bọn hắn.

Ba tên học sinh căn bản không có cách nào bỏ chạy.

Mà 3 tên bị bắt giữ trước đó cũng khai: “Đúng là ba người bọn họ cùng chúng tôi phối hợp, chúng tôi phụ trách bỏ hàng giả vào. Bọn hẳn phụ trách vào mua hàng sau đó khiếu nại và gây rối, cuối cùng mục đích chính là muốn uy hiếp họ đưa tiền”

Ba tên học sinh sau khi nghe xong lời này thì sợ hãi trực tiếp quỳ xuống trước mặt Tân Lãng cầu xin tha thứ nói: “Ông chủ! Chúng tôi sai rồi, chúng tôi thực sự sai rồi, chúng tôi đều là học sinh. Ông chủ! Xin cậu tha. cho chúng tôi đi, nếu đi đến cục cảnh sát thì trên hồ sơ của chúng tôi sẽ lưu lại tiền án”

“Ông chú! Cầu xin cậu, chúng tôi sẽ không dám, thật sự không dám nữa, cậu tha cho chúng tôi đi”

Ba người bọn họ đều cùng quỳ trên đất liên tục. đối với Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng dập đầu xin lỗi.

ăn Lăng lạnh nhạt nói: “Tôi không quen biết các cậu, các cậu làm việc này là do ai chỉ thị các cậu!”

Bởi vì cảnh sát ngay ở bên cạnh bọn hắn đều sợ vỡ mật nên 3 người không có một chút do dự lập tức đem mọi chuyện khai ra.

“Là Trịnh Phi Vũt"

“Ông chủ Tân! Thật sự chúng tôi chỉ nghe người khác làm việc mà thôi, là Trịnh Phi Vũ gọi điện thoại cho chúng tôi kêu chúng tôi làm như thế!"

“Hắn tới chúc mừng cậu, sau đó bị cậu đuổi đi cho nên hắn đã đưa cho chúng tôi một tấm ảnh, kêu chúng tôi mua con rối nhỏ giống như trong ảnh. Tiếp đó, đưa con rối cho ba tên giang hồ này để bọn họ mang vào cửa hàng, sau đó chúng tôi lấy thân phận khách hàng để vào cửa hàng mua đồ. Kế tiếp là nói xấu cửa hàng của cậu bán hàng mỹ nghệ

“Tất cả đều là Trịnh Phi Vũ chỉ thị!”

Ba người cùng nhau khai Trịnh Phi Vũ ra, bây giờ bọn họ tuyệt đối không dám có nửa điểm giấu diếm.

Bởi vì ngay từ đầu bọn họ căn bản không có nghĩ đến việc Tần Lãng thật sự sẽ báo cảnh sát!

Cảnh sát lại còn bắt được ba tên đồng bọn kia, ba tên đồng bọn kia cũng đều có tiền án...!!!

“Gọi Trịnh Phi Vũ đến đây! Nếu hẳn không tới các người sẽ phải vào đồn cảnh sát để làm việc." Tân Lãng tiếp tục lạnh lùng nói.

Ba người cuống quít lấy điện thoại di động ra gọi cho Trịnh Phi Vũ, nhưng mà Trịnh Phi Vũ cũng rất thông minh, rất nhanh hắn đã nhận được tin tức âm mưu của hắn thất bại.

Cho nên, nhanh chóng quyết định chặn số của tất cả bọn họ.

Mà lúc hắn cùng bọn họ bàn bạc với nhau đều là trực tiếp trao đổi, không để lại bất kì chứng cứ gì

“Đinh... Chúc mừng kí chủ nhận được nhiệm vụ ẩn."

“Lựa chọn 1: Tha cho hành vi của ba tên học sinh này để bọn họ trước mặt cảnh sát làm một tờ cam kết, cam kết sau này không đi gây rối các cửa hàng khác nữa. Ban thưởng cho ký chủ bằng chứng Trịnh Phi Vũ sai bảo 6 người này hành động”

“Lựa chọn 2: Không tha thứ cho hành vi của 3 tên học sinh này, để cho bọn họ bị lưu lại tiền án bên trong hồ sơ. Ban thưởng ký chủ 100 ngàn tệ.

Ban thưởng một có thể trực tiếp có được chứng cứ của Trịnh Phí Vũ.

Ban thưởng hai là có được 100 ngàn tệ, nhưng mà không có chứng cứ chứng minh tất cả mọi chuyện là do Trịnh Phi Vũ chủ mưu. Chỉ có thể trơ mắt nhìn hẳn bình yên vô sự.

Mặc dù nội dung của lựa chọn một là tha thứ: hành vi của ba tên học sinh này, cũng tạm được. Ba. tên học sinh này không tính là chủ mưu, hơn nữa bọn hắn cũng là học sinh. Phải biết rằng, nếu học sinh mà có tiền án trong hồ sơ là việc vô cùng nghiêm trọng, vẽ sau không thể làm công việc công chức cùng các công việc liên quan khác.

Bởi vì rất nhiều công việc đều yêu cầu phải chứng minh hồ sơ trong sạch, không có tiền án tiền sự.

Nhưng mà, chủ yếu là lần này hẳn muốn tống Trịnh Phi Vũ vào nhà giam!

Để cho pháp luật dạy dỗ hắn!

Nếu không, tên này lúc nào cũng cản trở hắn làm việc, đúng là rất khó chịu!

Lúc này, hắn để ba tên học sinh viết giấy cam kết ngay trước mặt cảnh sát, sau khi cầm giấy cam kết hắn tỏ ý bản thân không muốn truy cứu bọn họ.

“Chúc mừng ký chủ đã đưa ra lựa chọn, đặc biệt ban thưởng cho ký chủ video chứng minh Trịnh Phi Vũ đã xúi giục 6 người họ làm việc. Video đã được gửi đến trong điện thoại của ký chủ."

Sau khi nghe được hệ thống nói xong, Tân Lãng lấy điện thoại di động mở video ra, tiếp đó đưa cho cảnh sát nhìn nói đây là video của bạn hắn gửi.

Trong video quay được cảnh Trịnh Phi Vũ xúi dục 6 người bọn họ, xúi giục 3 tên học sinh đến mua hàng giả. Sau đó kêu 3 tên học sinh gây rối, cuối cùng kêu. bọn họ dọa Tân Lãng đòi hẳn phải đưa một triệu tệ mới bỏ qua.

Sau khi cảnh sát nhìn xong video này, lập tức nói với Tân Lãng: “ Ông chủ Tần, gửi cái video này cho. chúng tôi, bây giờ chúng tôi ngay lập tức đi bắt Trịnh Phi Vũ!"

“Ở đây có chứng cứ chứng minh hẳn phạm pháp, chúng tôi sẽ căn cứ vào pháp luật để xử lí hản!”

“Được.” Tân Lãng gửi video cho cảnh sát.

Cảnh sát mang đi ba tên giang hồ cùng đi bắt Trịnh Phi Vũ.

Ba tên học sinh kia chạy tới cúi đầu cảm ơn Tần Lãng,

Nhóm khách hàng xung quanh đều gật đầu khen ngợi Tân Lãng.

“Ông chủ Tân thật quá lợi hại! Có dũng có mưu, chuyện nên làm sẽ làm, nên tha sẽ tha, quan hệ rộng như vậy! Lợi hại lợi hại!”

“Sau này mấy tên giang hồ chắc chản sẽ không dám tới gây rối cửa hàng của ông chủ Tần!”

“Mọi người đừng nói nữa mau vào trong mua hàng, sản phẩm của ông chủ Tăn tuyệt đối đều chất lượng, mua được nên mua nhiều một chút!"

Sau khi xử lý mọi chuyện xong xuôi, đã là hơn 11 giờ. Trước đó đám bạn của họ đều đã rời đi, trong cửa hàng lúc này vẫn còn khá đông khách.

Tân Lãng sợ Tô Thi Hàm cùng mấy đứa nhỏ bị mệt, lập tức nói: “Thi Hàm! Em đưa bọn nhỏ cùng dì Vương về trước ăn cơm trưa đi. Buổi trưa đi nghỉ ngơi một chút rồi buổi chiều hẳn đến, trong cửa hàng có anh ở đây là được rồi."

Tô Thi Hàm muốn nói mình sẽ ở lại cùng hắn, thế nhưng trong nhà chỉ có một mình dì Vương. Đến lúc đó sẽ không có người đưa cơm cho hẳn, thế là gật đầu nói: “Được! Vậy em đi về ăn cơm trước, một lát nữa sẽ mang cơm tới cho anh”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play