Đối phương gật đầu, sờ mặt nói: "Xem ra em vẫn còn nhớ chị chỉ là không còn nhận được hình dáng của chị nữa. Nhiều năm như vậy quả thực chị đã già nhiều.”

Tô Thi Hàm vội vàng läc đầu nói: " Không cói Chỉ là lúc đó em còn quá nhỏ nên có nhiều chuyện không thể nhớ được. Trong ấn tượng của em là khi chị Đình Ngọc vẫn còn đang học cấp 1. Sau này khi chị học cấp 2 thì em cũng không còn gặp nhiều. Thật sự là thiếu nữ lớn đến mười tám tuổi thì sẽ thay đổi nên bây giờ em mới không nhận ra."

"Em mới là thiếu nữ mười tám. Khi còn bé em là một cô bé xinh đẹp. Lúc đó, mỗi lần trở lại thôn của chúng ta thì bọn nhỏ đều thích nhìn thấy em. Một cô bé dễ thương nhìn như một con búp bê nha.” Tô Đình Ngọc nhớ lại những chuyện lúc đó, nụ cười hạnh phúc tràn đầy trên khuôn mặt.

"Khi đó, em thích chạy theo sau mấy cô gái bọn chị. Thật ra bọn chị đều rất thích em nhưng chúng ta rất xấu hổ. Em cũng biết ở quê bọn chị rất nhứt nhát, tuy rằng có thích em nhưng không dám tới gần em.

Nhưng mỗi lần em chơi cùng bọn chị thì bọn chị đều vui vẻ hồi lâu, nói dáng dấp em dễ nhìn, tóc đen bóng, không giống như bọn chị, tóc như cỏ khô.

"Những điều đó dường như mới xảy ra ngày hôm qua nhưng nhiều năm đã trôi qua và giờ chị cũng đã ba mươi tuổi rồi. Em đã có con rồi nhưng có một không thay đối chính là em vẫn xinh đẹp như vậy và đã tìm được một người chồng đẹp trai nữa nha!”

Tô Thi Hàm nghe vậy cười ngượng ngùng. Bọn nhỏ vây quanh Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh. Lũ nhỏ rất hoạt bát và tích cực trả lời các anh chị. Mặc dù lời nói vẫn chưa rõ ràng, cũng không phải là cách phát âm bình thường mà là giọng sữa non nớt và khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng dù vậy vẫn làm cho bọn nhỏ chung quanh vui vẻ vây quanh.

Sau khi chia tay Tô Đình Ngọc và bọn nhỏ thì tâm trạng của Tô Thi Hàm có vẻ không tệ.

Tần Lãng nói: “Gặp được bạn thời thơ ấu vui vẻ như vậy?”

Tô Thi Hàm gật đầu: “Vâng! Rất vui!”

“Mặc dù em đã không nhớ quá nhiều những chuyện liên quan đến chị Đình Ngọc nhưng mà em nhớ được, hồi nhỏ các chị Đình Ngọc và các chị khác lớn hơn em gần 10 tuổi nhưng mà trong thôn lúc đó, họ là những người có tuổi tác không khác em lầm nên em rất thích đi chơi theo sau các chị ấy.”

“Nhưng mà chắc anh cũng rõ tuổi tác của chúng em chênh lệch quá lớn nên rất khó để chơi cùng nhau. Mỗi lần chơi với em thì họ đều không được tự nhiên nên em luôn nghĩ rằng đó là do họ không thích mình. Nhưng sau khi nghe chị Đình Ngọc nói thì em nhận ra rằng họ cũng rất thích em”

Tần Lãng sờ đầu của nàng nói: "Cho nên, Thi Hàm, em xem trong thôn có nhiều thứ đã thay đổi nhưng vẫn còn sót lại rất nhiều thứ.”

Ví dụ, hương vị của củ ấu trong trí nhớ của em, còn có cả ấn tượng của chị Đình Ngọc đối với em."

Tô Thi Hàm gật đầu nói:'Vâng!"

"Mặc dù em không về quê hương nhiều lảm, cũng chưa sống lâu nhưng dấu vết tồn tại của em sẽ không bao giờ biến mất.”

“Cũng giống như Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh vậy. Đây là lần đầu tiên chúng đến đây và chúng có thể sẽ ít có cơ hội đến đây trong tương lai, nhưng những đứa trẻ vừa rồi đã nhìn thấy chúng thì chắc chắn sẽ nhớ chúng. Sau này, đến khi Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh trở lại đây trong tương lai thì chắc chắc vẫn còn có người nhớ đến chúng và gọi tên của chúng.”

Đây chính là truyền thừa của thôn đó nha.

Ngày nay mọi người đều sống ở thành phố. Người ở thành phố cũng khó tìm được cảm giác như vậy. Có người sau khi tốt nghiệp đại học thì ở lại các thành phố lớn để đi làm. Nhưng sau 10 năm đi làm lại thấy không có cách nào sống ở thành phố lớn đó, sau đó thì họ sẽ chọn về quê nhà. Tiếp đó qua mấy năm, có thể là đi du lịch hoặc là đi công tác, họ bỗng phát hiện ra răng, những dấu vết ngày xưa khi họ sinh hoạt ở đây bây giờ đã không còn nữa.

Căn nhà trước đây mà họ thuê nay đã được hàng xóm cho người khác thuê lại. Họ đã từng sống ở đó 10 năm nhưng dường như hiện tại đã không còn dấu vết gì lưu lại.

Nhưng mà ở trong thôn thì không giống vậy, chỉ cần là đã từng xuất hiện ở đây thì sẽ có người luôn nhớ đến họ, vì nơi đây luôn có một vài người già ở lại.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm đi dạo trong thôn rồi đi ngang qua cửa ra vào của quầy bán quà vặt. Tô Thi Hàm nhìn mấy cái chong chóng nhỏ đầy màu sắc thì trong lòng sôi trào, chạy tới tủy ý mua ba cái rồi nhét vào xe đẩy trẻ em. Khi gió thổi, những chiếc chong chóng sẽ quay lên.

Đó là lần đầu tiên ba bạn nhỏ nhìn thấy chong chóng. Chúng tò mò ngắm nghía, nhìn chiếc chong chóng màu sặc số thì vỗ tay thích thú.

Tần Lãng đi thanh toán tiền, lúc trở về đã cầm trong tay hai gói lạt điều... (bột mì được làm thành que giống như phô mai que rồi được tẩm ớt lên đem chiên, nên còn được gọi là que cay)

Hắn đưa cho Tô Thi Hàm một gói. Đây không phải là loại lạt điều đang phổ biến hiện nay, mà là loại được bán trong các quầy quà vặt trước cửa trường học nhiều năm về trước. Ngày xưa chỉ có giá ba xu năm xu tiền một gói. Bây giờ là một tệ một gói

Tô Thi Hàm nhìn thấy lạt điều này thì không khỏi nhìn hắn: “Tại sao anh lại mua lạt điều này?”

Tần Lãng nói: “Anh đoán lúc nhỏ chắc em đã mua lạt điều này ở quầy bán quà vặt rồi. Hôm nay chúng ta ôn lại những chuyện thời thơ ấu của em, món lạt điều này tất nhiên là một trải nghiệm không thể bỏ qua nha."

Tô Thi Hàm vui vẻ nhận lạt điều nhưng cô lại nghĩ một chút rồi nói: "Không được! Em không thể ăn! Bây giờ các con đang ăn thanh đạm mà, nên em không thể ăn cay được.”

Tần Lãng nói:“Vậy thì cứ nếm thử một chút thôi. Nếu đã đến đây thì không nên để lại bất cứ điều gì hối tiếc.”

Tô Thi Hàm nghe vậy thì vui vẻ gật đầu một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play