Phương Nhã Nhàn sắp xếp lại suy nghĩ, lúc này mới lên tiếng nói: "Cũng đến đúng ngày, nhưng lượng máu hơi ít”

Tần Lãng gật đầu, nói: "Ừm, vậy có lẽ vấn đề nằm ở độ dày của màng tử c ung.”

“Có phải muốn uống thuốc Đông y điều trị không? Phải chờ mẹ chữa khỏi mới có thể mang thai sao?” Phương Nhã Nhàn hỏi.

“Phải điều trị, sau khi chữa khỏi mới có thể mang thai, hiện tại muốn mang thai liền thì sẽ rất khó.” Tần Lãng nói.

“Chẳng qua điều trị cái này cũng rất đơn giản, chỉ cần uống thuốc tránh thai điều đặn trong vòng 21 ngày. Sau khi kết thúc một chu kỳ kinh nguyệt là được.”

“Hả? Thuốc tránh thai?”

Tô Vĩnh Thẳng kinh ngạc hỏi: “Không phải Bố mẹ đang chuẩn bị mang thai sao, sao lại phải uống thuốc tránh thai nữa chứ?"

“Thuốc tránh thai dùng để điều trị chu kỳ s1nh lý, hiện tại trong tình huống của cha mẹ thì phải ưu tiên chữa trị cho cơ thế trước, sau đó mới nghĩ đến việc chuẩn bị mang thai.” Tần Lãng nói.

Phương Nhã Nhàn cũng không hiểu nên hỏi: “Tần Lãng, cha mẹ không cần phải uống thuốc Đông y sao?”

“Hơn nữa, không phải uống thuốc tránh thai thì càng thêm ảnh hưởng đến cơ thể sao? Có thể ảnh hưởng cho đứa bé sau này không?"

Tần Lãng lắc đầu, kiên nhẫn giải thích với bọn họ nói: “Mẹ, thuốc Đông y cũng có thể điều trị, nhưng thời gian điều trị bằng thuốc Đông y khá dài, chúng ta chỉ muốn tránh thai nên không cần thiết.”

“Con nói thuốc tránh thai là loại thuốc tránh thai hàng ngày, không phải là loại thuốc tránh thai khẩn cấp nên có tác dụng phụ rất nhỏ. Sau này chuẩn bị mang thai cũng không ảnh hưởng gì.”

Cuối cùng Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn cũng hiểu rõ.

Tần Lãng tiếp tục nói: "Trước tiên điều chỉnh cơ thể trước, chờ chu kỳ hai mươi mốt ngày kết thúc, có lẽ đã rơi vào năm sau. Đến lúc đó bọn con tới chúc tết, con sẽ châm cứu cho hai người thêm một lần, đả thông kinh mạch, vậy thì tháng sau có thể chuẩn bị mang thai được rồi.”

Tần Lãng nói xong, suy nghĩ một chút nói: “Rất nhanh sẽ có tin vui thôi.”

Hắn đã tính toán thời gian cụ thế, nhưng đây là thiên cơ bất khả lộ, nói kỹ quá cũng không tốt

Cho nên Tần Lãng không đưa ra thời gian chính xác, nhưng hắn muốn hai người bớt buồn rầu nên nói thêm câu này.

Hắn vừa ra khỏi thư phòng, Tô Thi Hàm vội vàng lén lút đi tới hỏi thăm tình hình

“Tần Lãng, cha mẹ thế nào rồi?”

Tần Lãng nhìn vợ, nhíu mày nói: “Thi Hàm, em biết cha mẹ tìm anh bởi vì chuyện này sao?”

Tô Thi Hàm mím môi, có chút áy náy nói: "Em xin lỗi, chồng à, em đã sớm biết chuyện này, lăn trước em và mẹ nói chuyện ở Tam Á, nhưng mẹ nói với em tạm thời đừng nói với anh.”

“Cha em là người khá sĩ diện, mẹ muốn đợi cha chủ động mở miệng nói với anh mới được.”

“Hôm qua trên bàn cơm, bà nội hỏi mẹ chuyện mang thai, mẹ nói tối nay sẽ thương lượng với cha. Sáng sớm hôm nay thì cha lại tìm anh, em đoán là vì chuyện này.”

“Em xin lỗi! Chồng à, em không nên giấu diếm anh.”

Cô cúi đầu giống như đứa trẻ làm sai, vẻ mặt áy náy đứng trước mặt Tần Lãng.

Tần Lãng đưa tay sờ đầu của cô, cười cười nói: “Không có việc gì.”

"Đây là chuyện của cha mẹ, mẹ nói em đừng nói thì em làm như vậy cũng không sai, chẳng qua sau này em gặp chuyện khác thì phải nói sớm với anh có được không?”

Tô Thi Hàm lập tức gật đầu nói: "Ừm! Chắc chắn, chúng ta là người một nhà, em sẽ nói hết cho anh."

“Vậy tình huống của cha mẹ thế nào rồi?"

Tần Lãng kể lại tình huống với Tô Thi Hàm, Tô Thi Hàm nói: "Vậy cũng không quá nghiêm trọng.”

“Ừm, tháng ba sang năm sẽ có thể mang thai." Tần Lãng nói

Tô Thi Hàm ngẩng đầu, nhìn Tần Lãng nói: “Ba tháng đã có thể mang thai? Anh chắc chắn như vậy, có phải..."

Tfân Lãng giơ ngón trỏ đặt lên môi cô nói: “Suỵt, có mấy lời không thể nói ra.”

Hai mắt của Tô Thi Hàm sáng lên, Tần Lãng chặn miệng cô lại, chỉ có thể mở to đôi mắt, dùng sức gật đầu.

Quá tốt rồi, vậy không phải sang năm mình có thêm một em trai hoặc là em gái hay sao?

Các bé con cũng có thêm cậu nh ỏ hoặc là dĩ nhỏ rồi nha!

Chẳng qua có thêm cậu nh ỏ hoặc là đi nhỏ còn nhỏ tuổi hơn mình, cũng không biết các bé con có cảm thấy hỗn loạn hay không, ha ha!

Có thể lớn lên cùng cậu nh ỏ hoặc dì nhỏ, chỉ có các bé con mới được trải qua.

...

Buổi sáng ngày mười tám, Tô Vĩnh Thắng lái xe đưa cả nhà về quê.

Mấy ngày nay ông bà cụ Tô vẫn ở nhà Tô Vĩnh Thẳng, vì thế cũng cùng họ trở về.

Bởi vì nhiều người, Tô Vĩnh Thẳng và Tần Lãng quyết định lái hai xe.

“Cha, mẹ! Tần Lãng và Thi Hàm có ba đứa nhỏ, Nhã Nhàn ngồi xe của bọn họ chăm sóc bọn nhỏ với Thi Hàm là được, hai người ngồi xe của con đi” Tô Vĩnh Thắng nói.

Bà cụ Tô nói: "Mẹ muốn ngồi chung với bọn nhỏ, mẹ sẽ ngồi xe của Tần Lãng, con nói với cha của con ngồi xe của con đi.”

Tô Vĩnh Thắng còn chưa nói chuyện, ông cụ Tô nói thắng: "Tôi không ngồi xe của nó, tôi muốn ngồi xe mới của cháu rể, tôi còn chưa được ngồi Mercedes to như vậy lần nào.”

Tô Vĩnh Thắng nói: “Cha! Xe của con trai cha cũng là Mercedes mà."

“Mercedes của con không to băng của cháu rể, hơn nữa xe của Tần Lãng nhìn qua bên trong rất thoải mái. Ghế ngồi còn có chức năng massage, xe của con ghế cứng như thế lại còn không có chức năng massage” Ông cụ bĩu môi nói.

Tô Vĩnh Thẳng tỏ vẻ bất đắc dĩ, Tân Lãng mua cái xe hơn một triệu, đúng là xe bảy chỗ sang trọng Nhưng xe của ông cũng là Mercedes G-class đó nha, sao xe Mercedes G-class mấy triệu lại bị lưu lạc đến mức này chứ?

Ông bà cụ đều muốn ngồi xe của Tần Lãng, Phương Nhã Nhàn muốn chăm sóc bọn nhỏ với con gái.

Ngược lại không có ai đi với mình, chẳng lẽ ông sẽ phải tự lái xe một mình hay sao?

“Cha, mẹ! Hai người muốn đi cùng Tần Lãng nhưng xe của thẳng bé cũng không đủ chỗ ngồi, xe cũng chỉ có bảy chỗ. Ba ghế an toàn cho các bé con đã chiếm ba ghế sau, Tần Lãng ngồi một chỗ, còn có chỗ cho Thi Hàm, chỉ còn lại hai chỗ, ba người đều muốn ngồi, chẳng phải sẽ thiếu chỗ sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play