“Mà ba đứa học bò cũng rất sớm nha. Hiện tại được tám tháng, theo như ông cha ta có câu bảy ngồi tám bò. Nhưng xem tình hình bọn nhỏ nhà chúng ta thông minh hơn mấy đứa đồng trang lứa, nói không chừng có thể rất nhanh có thế học đi được rồi!"

“Đến lúc bọn nhỏ một tuổi là có thể chạy khắp nhà gọi người mọi người rồi nha, ha ha!"

Nghĩ đến cháu ngoại nhà mình thông minh ưu tú như vậy, Tô Vĩnh Thắng nhịn không được kiêu ngạo nở nụ cười.

Tần Lãng nhìn con trai cùng hai đứa con gái, trong lòng cũng tràn đầy tự hào.

Làm cha mẹ, ai cũng hy vọng con cái của mình có năng lực tốt nhất,

“Tô Vĩnh Thắng bỏ hành lý xuống, đi rửa tay rồi đi vào rào chắn bên trong ôm mấy đứa nhỏ đến trước mặt mình.

“Huyên Huyên Vũ Đồng Khả Hinh, ông ngoại đã hai tháng rồi không gặp mấy cháu, các cháu có nhớ ông ngoại không nào? Ông ngoại mỗi ngày đều nhớ các cháu đó nha!”

Nói xong, Tô Vĩnh Thắng lần lượt ôm bọn nhỏ, hôn vào má mỗi đứa mấy cái.

Huyên Huyên bị ông ngoại hôn hai cái, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nụ cười bỗng nhiên dừng lại. Đôi mắt đen nhánh to tròn nhìn ông ngoại, dáng vẻ có chút ủy khuất.

Nhưng Tô Vĩnh Thắng đang cao hứng nên không lưu ý đến điều này. Thả cháu trai xuống, lại ôm cháu gái lên, Vũ Đồng sau khi bị Tô Vĩnh Thắng hôn một cái, vừa muốn hôn thêm thì Vũ Đồng đã kêu nha nha, thân thể uốn éo đôi tay nhỏ đẩy ngực Tô Vĩnh Thắng ra.

Nhìn thấy Vũ Đồng giãy dụa, Tô Vĩnh Thắng có chút bất đắc dĩ, quay đầu đi hôn Khả Hinh. Khả Hinh phản ứng so với Vũ Đồng còn lợi hại hơn, sau khi bị Tô Vĩnh Thắng hôn một cái, con bé trực tiếp khóc oa oa, căn bản không cho Tô Vĩnh Thẳng có cơ hội tới gần con bé.

Tấm lòng tràn ngập mong chờ của Tô Vĩnh Thắng lập tức hụt hằng, nhìn cảnh này lông mày ông không khỏi nhíu lại.

Phương Nhã Nhàn không muốn nhìn bọn nhỏ khóc nên mau chóng ôm bọn nhỏ, còn trừng mất liếc Tô Vĩnh Thắng nói: “Lão Tô, ông làm cái gì vậy hả? Bọn nhỏ đang êm đẹp sao ông làm bọn nó khóc làm cái gi

Tô Vĩnh Thắng ủy khuất, khoát tay một cái nói: “Tôi có làm gì đâu chứ?”

“Tôi chỉ là muốn hôn bọn nhỏ một chút..”

Mọi người vội vàng trấn an bọn nhỏ, Tô Vĩnh Thắng bị đẩy ra phía sau.

Gương mặt ông đen thui, ánh mắt cẩn thận nhìn bọn nhỏ lòng có chút bị tổn thương

Chờ sau khi bọn nhỏ bình tĩnh lại, Tô Vĩnh Thắng nói với Phương Nhã Nhàn: “Tôi nghĩ chúng ta phải thường xuyên đến Thượng Hải mới được. Bà xem, mới có hơn hai tháng không gặp, bọn nhỏ đều đã quên chúng ta rồi!"

Sự chú ý của Phương Nhã Nhàn đều đặt trên người bọn nhỏ, nghe vậy hững hờ nói: “Làm sao có thể, ông không nhớ lúc vào cửa bọn nhỏ nhìn thấy chúng ta lập tức gọi ông bà hay sao, bọn nó nhớ rõ chúng ta nha."

“Vậy bà nói xem, bọn nhỏ làm sao không nguyện Ý để tôi hôn bọn nó? Lần trước lúc chúng ta đến Thượng Hải, bọn nhỏ rất thích tôi hôn, tôi mỗi lần hôn má bọn nhỏ đều cười. Giờ thì tốt rồi, tôi hôn một cái trực tiếp khóc luôn!"

Phương Nhã nhàn nói: “Tôi nào biết được chuyện gì xây ra? Ông xem tôi không phải cũng hôn bọn nhỏ sao? Bọn nó đều bình thường nha, còn chú động đưa mặt tới cùng tôi thân thiết nữa này."

Nghe xong lời này, Tô Vĩnh Thắng càng thêm phiền muộn.

Vợ ông hôn thì không có việc gì, đến lượt ông thì lại không được. Chẳng lẽ mấy đứa cháu ngoại không thích ông ngoại này sao?

Sớm biết như thế này thì ông nên gọi video nhiều cho bọn nhỏ. Nhắc đến chuyện này cũng thật là thiệt thòi, vợ ông mỗi ngày đều ở nhà lúc không có việc gì thì cùng bọn nhỏ gọi video. Ông ban ngày phải ở công ty, chỉ có buổi tối về mới gọi điện được cho bọn nhỏ.

Thế nhưng không phải tối nào Phương Nhã Nhàn cũng gọi video cho bọn nhỏ, cho nên tỉ lệ ông gọi video so với vợ ông thấp hơn.

Chẳng lẽ vì cái này nên bọn nhỏ không thích mình sao?

Tô Vĩnh Thắng cảm thấy thật là phiền.

Bị cháu ngoại bài xích, cái này sao có thể xử lý đây?

Tô Thi Hàm nhìn cha một mình cúi đầu ngồi ở bên kia, biết cha vì bọn nhỏ phản ứng như thế cảm thấy không vui, thế là đi tới nhìn cha nói: “Cha, vừa nấy bọn nhỏ không phải cố ý, bọn nhỏ nhận ra cha cùng mẹ mà. Vừa nãy bọn nhỏ thực là vui đến phát rõ đó nha”

Tô Vĩnh Thằng ngẩng đầu nhìn con gái, nói: “Thi Hàm, con không cần an ủi cha. Cha không sao, cha cũng không có tức giận với bọn nhỏ!"

Tô Thi Hàm nhìn mặt cha, trong đầu lóe lên ý nghĩ, nói: "Cha, cha sờ cằm của mình xem, con thấy hình như râu của cha mọc ra hơi dài đó, cha sờ xem có cảm giác bị đâm không”

“Bọn nhỏ chắc chắn không bài xích cha, có lẽ là lúc cha hôn bọn nhỏ, râu đâm vào nên bọn nhỏ mới có phản ứng thế này”

Nghe lời con gái nói, Tô Vĩnh Thẳng lập tức ngẩng đầu sờ cảm mình. Quả nhiên, cằm mọc không ít râu mới.

Loại cảm giác bị đâm này đối với người lớn không tính là gì, nhưng làn da con nít mềm mại, cảm xúc khẳng định rõ ràng hơn.

Phương Nhã Nhàn nhìn lại, nói: “Xú lão đầu, tôi đã bảo ông hôm nay muốn đến thăm con gái phải cạo râu đi, ông xem ông không cạo, lần này tốt rồi. Không cạo râu rồi quấn đến bọn nhỏ, khó tránh Khả Hinh khóc lên như vậy!”

Tô Vĩnh Thắng sờ cằm cười nói: "Tối qua tôi có cạo râu, không nghĩ đến sáng nay nó đã mọc, định bụng nghĩ tối nay cạo cũng không sao”

“Dao cạo râu của tôi bà để ở chỗ nào? Tôi đi cạo luôn bây giờ”

Biết bọn nhỏ không phải bài xích mình mà là do râu của ông đâm phải. Nội tâm Tô Vĩnh Thắng cực kỳ cao hứng, tranh thủ thời gian đi lấy dao cạo trong hành lý rồi vào nhà vệ sinh đem râu cạo sạch sẽ.

Sau khi cạo râu, ông còn đặc biệt dùng tay lên sờ xem xác định trên mặt không còn gì, mới lần nữa vào trong rào chắn với bọn nhỏ.

Có thể do vừa rồi nên bọn nhỏ cũng không dám để ông lại gần, Tô Thi Hàm cầm tay bọn nhỏ để bọn nhỏ xoa xoa cằm Tô Vĩnh Thắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play