"Em sẽ chọn một trong những bức điêu khắc gỗ của anh để tặng cho Điềm Điềm. Lần trước khi các bé chơi với nhau, em thấy rắng nó thích đồ chơi chạm khắc gỗ của Vũ Đồng. Nếu em tặng món quà sinh nhật này, chắc chẩn bé sẽ rất vui.”

Tần Lãng không cẩn thận như cô, cũng không để ý đến con của những đứa trẻ khác ngoài con của mình, nên không biết Điềm Điềm thích đồ điêu khắc của mình.

Nhưng nếu vợ đã nói như vậy, Tần Lãng lập tức nói: "Vậy anh chọn cùng em"

Cuối cùng, hai người chọn một bộ điêu khắc gỗ phong cách truyện thiếu nhi. Đó là tác phẩm Bạch Tuyết và bảy chú lùn, tổng cộng có tám bức điêu khắc gỗ nhỏ, mỗi bức đều rất sinh động, nhất là nàng Bạch Tuyết, các chỉ tiết trên quần áo vô cùng đẹp mắt

Bộ điêu khắc gỗ này là do Tân Lãng dùng là gỗ hoa, nhìn đẹp hơn gỗ thường, màu sắc tươi sáng hơn, tin rắng trẻ con sẽ rất thích.

Sau khi chọn quà xong, Tô Thi Hàm trở về phòng và bắt đầu chuẩn bị quần áo cho cả nhà mặc hôm nay.

Nếu đã đi dự tiệc sinh nhật, tất nhiên phải ăn mặc thật đẹp rồi.

Ba đứa nhỏ mặc quần áo mới rất dễ thương, cho nên cô và Tần Lãng cũng phải trưng diện một chút.

Bây giờ thời tiết ngày càng lạnh, nhà có trẻ nhỏ thường bật điều hòa nên cũng không căn mặc đồ quá dày, nhưng khi ra ngoài thì cần có mặc áo khoác.

Tô Thi Hàm chọn cho bản thân một chiếc áo len màu trằng tinh khôi, kết hợp với quần jean xanh, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác lông cừu dày màu camel.

Sau khi phối đồ cho mình, Tô Thi Hàm tiếp tục chọn quần áo cho Tần Lãng. Sau khi xem qua tủ quần áo phía trước, Tô Thi Hàm lập tức nảy ra ý tưởng. Cô lấy ra một chiếc áo khoác cùng màu, phối với áo len đen và quần tây màu xám.

Mặc kiểu này ra ngoài, nhìn bọn họ sẽ có cảm giác đang mặc đồ đôi!

Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, Tô Thi Hàm đi đánh thức ba bế con dậy ăn sáng.

Trong lúc cả nhà đang ăn sáng, điện thoại của Vương Thế Duy gọi đến.

“Tần đại sự, vợ tôi nói rằng hôm nay là ngày quan trọng, ba bé nhà cậu tròn tám tháng. Vợ chồng tôi đã chuẩn bị một món quà cho các bé, đó là một chiếc du thuyền ở Tam Á."

Chúng tôi mua chiếc du thuyền này đã được hai năm rồi, nhưng mới chỉ sử dụng có hai lần, hiện tại vẫn neo đậu ở cảng biển. Vừa hay nhà cậu đến Tam Á, có thể sử dụng nó.”

"Tôi đã gửi thông tin liên quan của du thuyền vào điện thoại di động của cậu. Các thủ tục liên quan đến việc mua bán cũng đã xử lý xong, hợp đồng sẽ được gửi đến nhà cậu vào sáng mai, đến lúc đó cậu chỉ cần ký tên thôi là được."

Nói vài lời khách sáo rồi cúp điện thoại, Tần Lãng mới nói với ba đứa bé là có quà mới

Ba đứa nhỏ không biết du thuyền dùng để làm gì. Tô Thi Hàm vừa nghe xong thì vui vẻ nói:" Du thuyển ở Tam Á? Đúng lúc chuyến du lịch lần này của chúng ta có thể dùng nó rồi."

Tần Lãng gật đầu nói: "Ừm, ông Vương cũng nghĩ như vậy, bởi vì ông ấy biết chúng ta sẽ tới đó, cho nên mới tặng món quả này."

"Như vậy có hơi đắt không? Bây giờ bọn họ còn chưa thụ thai, chúng ta nhận món quà đắt tiền như vậy, có được không?"

Mọi người đều biết rằng du thuyền đều rất đắt tiền.

Tần Lãng xem thông tin du thuyền nói: "Không sao, du thuyền không lớn lắm, nhưng khá sang trọng. Anh tra thông tin thấy nó được mua từ hai năm trước, giá khoảng 2,75 triệu."

“Như vậy cũng được! Dù sao thì anh nhất định có thể giúp đỡ hai vợ chồng họ có con. Chúng ta nhận món quà này trước vậy."

"Ừm."

"Khi đi du lịch, chúng ta có thể tự mình lái du thuyền ra biển chơi. Sau khi từ Tam Á trở về, có thể tiếp tục cho thuê du thuyền ở đó, tiền cho thuê sẽ là một khoản thu nhập khác.” Tô Thi Hàm bắt đầu lên kế hoạch.

Tần Lãng mim cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của vợ nói: "Thi Hàm của anh thật sự là một chuyên gia tài chính đó nha. Ý tưởng tuyệt vời này em cũng được đấy."

Tô Thi Hàm lè lưỡi và nói: “Có gì đâu chứ? Đối với Vương Thế Duy và những người khác, chiếc du thuyền này đặt ở Tam Á chỉ là một công cụ dùng để đi du lịch bất cứ lúc nào của họ, thậm chí chỉ dùng có một lần. Thế nhưng đối với chúng ta, không thể để nó lãng phí được nha.”

“Chúng ta đang cố gắng tiết kiệm tiền để mua một ngôi nhà lớn, vì vậy chúng ta phải tận dụng nó một cách tốt nhất. Cứ cho thuê nếu không dùng đến.”

“Được rồi! Chúng ta đi Tam Á lần này, tiện thể lên kế hoạch sử dụng luôn một thể.” Tần Lãng cười nói.

Chín giờ sáng, Tô Thi Hàm và Tần Lãng cùng ba đứa bé đến nhà của Điềm Điềm.

Nhà của Điềm Điềm ở lô bảy, cũng là một ngôi nhà cao tầng nhỏ giống như nhà của họ, bố cục chung của ngôi nhà giống nhau, nhưng phong cách trang trí thì khác.

Hôm nay là sinh nhật của Điềm Điềm, Lã Hồng Liên đã đặc biệt trang trí ngôi nhà một chút, bầu không khí rất hợp.

Khi gia đình Tân Lãng đi vào, vợ chồng Lã Hồng Liên đã đứng đón ở cửa, Điềm Điềm vui vẻ chạy tới, nhìn ba em bé, chào hỏi: 'Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, chào mừng đến nhà của chị nha."

"Vào nhà chơi đi, ở nhà chị có nhiều đồ chơi lắm nha!"

Cô gái nhỏ háo hức muốn dẫn em trai và em gái vào nhà mình ngay lập tức, người lớn thấy dáng vẻ của bọn trẻ cũng nhanh chóng đi vào nhà.

Sau khi vào nhà, Tô Thi Hàm đưa hộp quà có bộ tượng gỗ Bạch Tuyết và bảy chú lùn cho Điềm Điềm: "Điềm Điềm, chúc con sinh nhật vui vẻ."

Ðây là quà do cô chú chọn cho con. Con xem có thích không.”

Điềm Điềm mở hộp quà ra, tiếp đó thì nhảy cẫng lên thích thú khi nhìn thấy món quà bên trong.

"Là đồ chơi điêu khắc gỗ!"

"Con rất thích cái này! Mỗi lần các em mang ra chơi, con đều thích lắm. Mẹ bảo đồ chơi này là do chú tự làm!"

“Đúng rồi, bộ này cũng do chú tự làm đó nha.” Tô Thi Hàm cười nói

"Điềm Điềm, con không cảm ơn cô chú sao? Món quà này rất quý giá!" Lã Hồng Liên vỗ về con gái.

Điềm Điềm lập tức ngoan ngoãn nói: "Cám ơn cô chú! Hoan nghênh cô chú đến nhà con chơi.”

Sau đó, cô bé vui vẻ nhận quà và đi chơi cùng các em bé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play