Lữ Hồng Liên cười cười, nói: "Điềm Điềm, em gái 'Vũ Đồng cũng phải về nhà mà."

Tô Thi Hàm và Tân Lãng nhìn gió bắt đầu thổi, đã kéo màn che của xe đẩy lên.

Tô Thi Hàm dịu dàng nói: "Điềm Điềm, hôm khác chúng ta sẽ cùng nhau chơi, có được không? Bây giờ trời sắp tối rồi, con và em gái cũng nên trở về nhà ăn cơm nha”

Điềm Điềm nghe vậy, lúc này mới gật gật đầu, lại đi đến trước mặt Vũ Đồng, nói: "Em gái Vũ Đồng, lần sau chúng ta sẽ chơi cùng nhau nha, tạm biệt."

“Còn Huyên Huyên và Khả Hinh thì sao? Con chỉ tạm biệt em gái Vũ Đồng sao?" Lữ Hồng Liên cười nói.

Điềm Điềm lập tức chạy đến trước mặt Huyên Huyện và Khả Hinh, nói tạm biệt với hai bạn nhỏ.

Tô Thi Hàm và Tân Lãng cũng nói với các bé cưng: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, chúng ta nói tạm biệt với chị Điềm Điềm và em gái nhỏ nào, các con biết tạm biệt mà, đúng không?"

Một vài tư thế tay đơn giản đối với các bé 7 tháng tuổi mà nói, cũng tương đối dễ.

Nghe thấy lời nói của cha mẹ, bọn nhỏ lập tức giơ tay nhỏ, quơ quơ về phía mấy người Điềm Điềm.

Đưa ba đứa nhỏ về nhà xong, Tân Lãng vào bếp. nấu ăn. Tô Thi Hàm cũng định tranh thủ thời gian này làm việc một lát.

Ba dì bảo mẫu trông ba đứa bé.

Khi Tăn Lãng chuẩn bị đồ ăn cho các con, định đút cho chúng ăn thì dì Trần đi tới, hỏi: "Chiều nay vợ chồng cậu đưa các bé đi chơi bên ngoài, có xảy ra chuyện gì không?”

Tần Lãng nghi ngờ lắc đầu nói: "Không có vấn đề gì cả, sao vậy dì Trần?"

Dì Trần liếc Khả Hinh, nói: "Là thế này, tôi thấy khi về nhà dường như Khả Hinh có vẻ không vui”

Tần Lãng khẽ cau mày, nhìn cô con gái nhỏ nói: "Khả Hinh, con không vui sao? Vừa vẽ nhà đã không vui rồi sao?"

"Hôm nay, chúng đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên ngoài. Chúng còn đã gặp những người bạn mới Khả Hinh lúc đó cũng chơi rất vui vẻ."

Dì Trần hơi khó hiểu và nói: "Tiểu Vương lúc về cũng nói như vậy. Nhưng tôi nghĩ trạng thái của Khả Hinh có điều gì đó không đúng. Con bé nhìn không vui chút nào. Tôi chơi cùng con bé một lúc, nhưng nó không nói gì cả.

Tân Lãng nói: "Được rồi, dì Trần. Tôi hiểu rồi, lát nữa tôi sẽ xem thử có chuyện gì xảy ra."

Lúc Tân Lãng cho bọn trẻ ăn, đến lượt Khả Hinh cô bé trông có vẻ thờ ơ, không hào hứng vui vẻ như mọi khi.

Tần Lãng đút đồ ăn cho cô bé, nó há miệng, nhưng ăn xong lại cúi đầu nghịch đồ chơi. Giống như hoàn toàn đảm chìm trong thế giới của chính mình.

Có vẻ như con bé thực sự không vui.

Tần Lãng đưa bát đồ ăn cho bảo mẫu đi cất. Hắn ngồi ở trước mặt Khả Hinh, nắm lấy đôi tay mềm mại của con gái nói: 'Khả Hình, sao vậy? Sao con không vui?"

Khả Hinh ngẩng đầu nhìn về phía baba, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút phiền muộn, nhưng mà Tăn Lãng nói chuyện với nó, nó vẫn đáp lại.

Tân Lãng nhìn tình hình, gọi Huyên Huyên và Vũ Đồng đang ở bên cạnh: "Huyên Huyên, Vũ Đồng, đến chơi với em gái của các con đi."

Huyên Huyên lập tức bò tới, Vũ Đồng cũng cầm theo một món đồ chơi đi tới.

Khả Hinh vừa rồi không nói chuyện, thấy anh chị đi đến, cái mông xê ra một chút, quay người đi hướng. khác.

Tần Lãng ở bên cạnh đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Hắn cảm thấy khá khó hiểu, nhìn Khả Hinh có vẻ đang giận dõi với anh chị của mình?

Tân Lãng gọi các bảo mẫu đến hỏi vừa rồi lúc chơi đùa, giữa bọn trẻ có mâu thuẫn gì không. Cũng với sự trưởng thành hằng ngày của bọn trẻ, giữa ba đứa thường xuyên xảy ra bất hòa. Dù tình trạng ấu đả chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng thỉnh thoảng vẫn xảy ra tranh giành đồ chơi dẫn đến giận dỗi nhau.

Dì Trần nói: "Không có, sau khi trở về thì Khả Hinh đã ngồi trong góc chơi một mình, không tìm anh chị chơi chung. Nên tôi mới cảm thấy rất kỳ lạ”

Lúc này Tô Thi Hàm từ phòng bên cạnh đi ra, nhìn thấy mọi người vây quanh trẻ nhỏ, cô lập tức đi tới, hỏi:

"Sao vậy?”

Dì Trần kể lại tình hình với cô ấy. Tân Lãng nói thêm: "Anh nghĩ Khả Hinh đang có mâu thuẫn với Huyên Huyên và Vũ Đồng. Anh vừa nói chuyện với con bé. Con bé có ngẩng đầu nhìn anh, nhưng khi anh gọi Huyên Huyên và Vũ Đồng ra, con bé lại quay mông đi hướng khác. "

Tô Thi Hàm cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, cô ngồi xổm trước mặt Khả Hinh hỏi: 'Khả Hinh yêu dấu, có chuyện gì vậy? Sao con không vui?"

Khả Hinh cúi đầu không nói, Tô Thi Hàm bế Vũ Đồng lại, để hai cô bé ngồi đối mặt nhau.

"Vũ Đồng, Khả Hinh, mẹ có thể chơi với hai con không? Chúng ta cùng chơi xếp gỗ nhé?"

Họ thường chơi trò chơi này. Tô Thi Hàm xếp các khối gỗ thành chồng, bọn trẻ sẽ lần lượt rút chúng ra Vì những khối gỗ hợp thành từ các khối lập phương chất liệu nhung mềm có màu sắc khác nhau, nên hai cô con gái đều rất thích.

Tuy nhiên, Khả Hinh hôm nay có vẻ không có hứng thú, nhất là sau khi Vu Đồng rút một cái, cô bé quay đầu đi chơi mấy món đồ khác.

Tô Thi Hàm không tin vào mắt mình, liếc nhìn Tần Lãng. Cả hai người đều không biết chuyện gì đã xảy ra.

Vũ Đồng cũng ngơ ngác nhìn em gái, trên tay vẫn cầm món đồ chơi, vẻ mặt không biết mình sai ở đâu.

Ba đứa trẻ rơi vào một cuộc chiến tranh lạnh không thể giải thích được.

Người lớn khuyên nhủ một hồi, cũng thử nhiều cách khác nhau nhưng Khả Hinh vẫn không muốn chơi với anh chị. Cuối cùng Tân Lãng và Tô Thi Hàm chỉ có thể quyết định cho bọn trẻ thêm một chút thời gian

"Trẻ con ở độ tuổi này thỉnh thoảng giận dỗi là chuyện bình thường. Cách tốt nhất để giải quyết là để các bé trút bỏ cảm xúc trước. Đợi chúng bình tĩnh lại mới giải quyết vấn đề.

Tân Lãng và Tô Thi Hàm quyết định đi ăn cơm. trước. Ba bảo mẫu cũng không cố đặt bọn trẻ gần nhau. Rất nhanh, Khả Hinh đã một mình bò ra một góc. chơi

Tại bàn ăn, Tô Thi Hàm nhìn cô con gái nhỏ, khế cau mày.

"Tần Lãng, anh nghĩ Khả Hinh bị làm sao?"

Tân Lãng nghĩ một lát, đáp: "Anh nghĩ, có thể là Khả Hinh đang ghen."

“Ghen?” Tô Thi Hàm tự hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play