Tần Lãng cùng ông Tân trực tiếp lựa chọn không nói, hai người ăn ý động thủ, đuổi Tần Quyên cùng Tần Thao ra ngoài.

Tân Quyên bị đuổi ra khỏi cửa cũng không yên tĩnh, hướng trên lầu chửi ầm lên, các loại lời khó nghe đều đem ra mắng.

Nhưng may hàng xóm xung quanh đều biết nhà họ Tân có một thân thích cực phẩm, nên đều đóng cửa lại coi như không có chuyện gì phát sinh.

Tân Quyên ồn ào nửa ngày, một chút đáp lại cũng không có, ngược lại khiến cố họng mình đau rát.

Bà ta tức hổn hển kéo con trai đi về.

Trong phòng, bà Tần ngồi trên ghế sofa, một tay che mắt, một tay khác đè ngực của mình, nhìn cũng biết tức giận không nhẹ.

Tần Lãng rót cho bà một chén trà, an ủi: “Mẹ, không cần cùng loại người đó tức giận, tức giận hại thân không đáng”

“Hôm nay chúng ta ở trước mặt ông bà cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ. Vẽ sau coi như chúng ta không có loại thân thích này, đợi đến lúc làm xong giấy tờ, bọn họ lại dám tới cửa, cha mẹ trực tiếp báo cảnh sát, kiện bọn họ tội xông vào nhà bất hợp pháp.”

“Đúng đấy! Bà xã à, đừng nóng giận nữa” Ông Tần đứng ở bên cạnh vừa hút thuốc vừa nói.

Bà Tần trừng mắt liếc ông một cái: "Ông còn không biết xấu hổ, năm đó nếu ông có sự quyết đoán của con trai, chúng ta đã sớm đoạn tuyệt không lui tới cùng bọn họ rồi!”

Ông Tân thở dài, cũng không nói tiếp.

Tân Lãng an ủi mẹ một lúc, chờ Lý Nguyên Phát đến, bà Tân đã tốt hơn nhiều.

Biết về sau không cần phải nhìn thấy Tân Quyên, trong lòng bà Tần dễ chịu được một chút.

“Con trai, sau khi về giúp mẹ chào hỏi Thi Hàm cùng bọn nhỏ. Hai túi đồ này con cầm cẩn thần, một túi là rau nhà chúng ta trồng còn rất tươi, bọn nhỏ giờ có thể ăn rau rồi, ăn chút đồ rau xanh sẽ tương đối khỏe mạnh”

“Túi còn lại là túi cha với mẹ chuẩn bị cho bọn con. Đồ này để được thời gian dài, khẩu vị bên Thượng Hải cùng ở đây không giống nhau, đến lúc thèm đồ quê có thể lấy ra ăn”

Tần Lãng gật đầu, nói: “Con biết rồi mẹ, bọn con ở Thượng Hải rất tốt, mẹ cùng cha không cần quan tâm bọn con”

“Chuyện buổi sáng hôm nay, mẹ đứng tức giận."

Bà Tân miễn cưỡng cười nói: “Được, mẹ không có chuyện gì. Dù sao về sau không cần nhìn loại thân thích này nữa, hôm nay coi như con giúp mẹ chữa được một tâm bệnh”

“Mẹ không tức giận, con đi nhanh đi kẻo lại trễ xe.”

Tân Lãng lên xe, ông Tân cùng bà Tân ở phía sau đi theo mấy bước, mãi đến khi xe rời đi hẳn, bọn họ mới quay người trở về.

Sau khi đến Trường Sa, Lý Nguyên Phát đưa Tân Lãng đến ga tàu cao tốc.

“Anh Lãng, anh yên tâm đi Thượng Hải, chuyện bên Trường Sa cứ giao cho em. Nhà máy bên kia có. bác Tân trông coi, hai người bọn em tuyệt đối sẽ kinh doanh tốt dầu gội!”

Tần Lăng vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, nói: “Được, anh tin tưởng năng lực của em, cố gắng lên”

Lúc Tần Lãng về nhà ở Thượng Hải, đã là tám giờ rưỡi. Vừa đi tới dưới lầu, thì đã thấy Tô Thi Hàm đẩy bọn nhỏ đi dạo.

Tần Lãng nhìn thấy bọn họ, trên mặt bỗng nhiên hiện ra nụ cười, bước đi không khỏi nhanh hơn hướng về phía bọn họ.

“Đang chờ anh sao?” Tân Lãng trực tiếp đi đến trước mặt Tô Thi Hàm, bàn tay lớn nắm chặt hai tay cô, nhét vào trong túi áo của mình.

Tô Thi Hàm nhìn thấy Tần Lãng, ánh mắt lập tức sáng lên, trên mặt cũng lộ ra mấy phần ý cười.

"Anh trở về rồi?" Cặp mặt to xinh đẹp bên trong lấp lánh đầy ngôi sao.

“Ừm, làm gì không ở trên lầu chờ? Bây giờ đã là đầu đông rồi, bên ngoài cũng lạnh." Tân Lãng đau lòng nói.

Tô Thi Hàm lắc đầu nói: "Không lạnh, em mặc nhiều lắm."

Tân Lãng cười cười, vuốt bàn tay nhỏ của cô, nói: “Nhớ anh như thế? Không chờ được muốn nhìn thấy anh sao?”

Tô Thi Hàm ngượng ngùng tránh ánh mắt của hắn, ấp a ấp úng nói: "Em làm gì có, là...là bọn nhỏ"

“Bọn nhỏ biết buổi tối hôm nay anh trở về. Cho nên không ở yên trong nhà, nhất định muốn ra ngoài chờ anh. Em không còn cách nào, dỗ không được bọn nhỏ, đánh phải dẫn bọn nó xuống lầu”

“Thật không?" Tân Lãng cố ý nhìn cô.

Tô Thi Hàm cùng hẳn đối mặt, gò má đỏ lên chột dạ gật đầu.

Tần Lãng nở nụ cười, nhìn ba đứa nhỏ nói: “Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, các con phải lớn nhanh mới được nha. Bằng không mẹ các con lấy các con làm cái cớ mà không biết đó.”

Ba đứa nhỏ lúc này mới phát hiện ra Tân Lãng, lập tức vui vẻ ở trong xe đẩy kêu lên.

“Baba!"

“Ba ba ôm một cái!"

“Ôm một cái!"

Tần Lãng lần lượt hôn ba đứa nhỏ một cái, tiếp đó cùng vợ đẩy xe lên lầu.

Bọn nhỏ ba ngày không gặp Tân Lãng, lúc này hết sức hưng phấn, vừa về tới trong nhà đã lập tức hướng Tần Lãng bò tới.

Lúc Tần Lãng đi rửa tay, ba đứa nhỏ đứng lên giữ chặt hàng rào, Tô Thi Hàm không có cách nào khác đành phải bảo vệ bọn nhỏ từ phía sau:

Nhìn thấy bọn nhỏ nhiệt tình nghênh đón mình, tâm tình Tân Lãng trong nháy mắt cũng khá hơn, hắn đi vào bên trong rào chắn, ôm bọn nhỏ lên

Tô Thi Hàm ở bên cạnh mim cười nhìn bọn họ vui vẻ, chờ bọn nhỏ bình tĩnh hơn một chút, mới hỏi chuyện ở nhà.

Tăn Lãng đem chuyện buổi sáng nói cho cô nghe. Sau khi nghe, Tô Thi Hàm cau mày nói: "Thật sự nghĩ không ra, nhà cô hai của anh có thể làm mọi chuyện đến mức này.”

“Vì tiền, bọn họ thật đúng là không từ bất cứ thủ đoạn nào. Thế mà chuyện đầu gội đầu họ cũng nghĩ ra được, cũng không biết đầu óc của họ là thế nào, rõ ràng là chuyện vô lý thế mà họ có thể nói thành bản thân có lý như vậy!"

Tần Lãng bỏ Huyên Huyên xuống thảm để cậu bé bò, nói: "Về sau không cần quan tâm đ ến chuyện nhà cô hai nữa, nhà chúng ta cũng nhà họ đã đoạn tuyệt quan hệ thân thích, ăn tết cũng không cần phải lui tới”

“Cha cảm thấy thế nào?” Tô Thi Hàm quan tâm hỏi.

Đối với họ mà nói, Tần Quyên chính là loại thân thích cực phẩm, đoạn tuyệt quan hệ thì đoạn tuyệt. Thế nhưng với ông Tân, Tân Quyên là chị ruột của ông, hai người tốt xấu gì cũng lớn lên cùng nhau, cứ như vậy đoạn tuyệt không biết trong lòng ông Tần có cảm thấy khó chịu hay không.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play