Chu Kỳ nhìn hai cô gái rồi nói: "Tiểu Khiết, Lâm Tĩnh, hai người đừng nản lòng! Hiện giờ có thể thấy rằng đầu gội đâu Tân Thị đã trở nên phổ biến trong trường đại học, mỗi ngày đều có rất nhiều đơn đặt hàng. Ba người bọn tôi không chắc có thể giải quyết được mọi chuyện, đến lúc đó các cậu có thể đến giúp đỡ nha! Lúc đấy vừa có thêm thu nhập vừa không làm ảnh hưởng đến việc học tập của các cậu."

Lâm Tĩnh hào hứng nói: "Được rồi! Cha mẹ tôi muốn tôi về nhà thi vào biên chế sau khi tốt nghiệp. Hiện tại tôi vẫn đang học đại học nên cũng không cần phải bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi sớm như vậy, tôi có rất nhiều thời gian rảnh, đến lúc đó tôi sẽ giúp các cậu và kiếm thêm tiền!"

Lương Tiểu Khiết thở dài buồn bã nói: "Nhưng tôi sắp bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học nên phần lớn thời gian đều ở thư viện, vì vậy tôi chỉ sợ mình không có thời gian ra ngoài kiếm tiền."

Tô Thi Hàm thấy vậy thì vỗ vỗ Lương Tiểu Khiết, nói: "Không sao đâu, Tiểu Khiết! Trước tiên cậu hãy ôn tập kỳ thí tuyển sinh sau đại học trước, chờ đến khi kỳ thi tuyển sinh kết thúc thì cậu sẽ có rất nhiều thời gian rảnh. Lúc đấy mình và Tân Lãng chắc chắn vẫn ở Thượng Hải nên cơ hội kiếm tiền còn rất nhiều. Bây giờ điều quan trọng nhất đối với cậu là kỳ thi tuyển sinh sau đại học!

"Được rồi! Mọi người đừng đứng dưới lầu nữa, mau đi lên thôi! Tôi đã làm xong cơm tối rồi!" Tần Lãng hô lên.

Thấy có đông người đến nhà, ba nhóc con vô cùng thích thú.

Các bé vốn đã rất vui khi cha mẹ về nhà nhưng. giờ lại có thêm nhiều cô chú muốn chơi với mình, cho. nên các bé cưng lại càng tỏ ra thích thú.

Căn phòng tràn ngập âm thanh của bọn nhỏ, khi Chu Kỳ và những người khác mang quà ra thì sự phấn khích của bọn nhỏ lên đến đỉnh điểm.

Buổi chiều hôm nay Dương Bân, Chu Kỳ và Tôn Húc đi dạo trong thành phố đã mua rất nhiều quà cho ba đứa bé nhà Tân Lãng. Bao gồm ngũ cốc, quần áo, đồ chơi và nhiều loại khác.

Hôm qua bọn họ kiếm được nhiều tiền như vậy, bọn họ biết nếu đưa cho Tân Lãng một phong bao đỏ thì Tân Lãng nhất định sẽ không nhận, nhưng bọn họ cũng không phải người không biết cảm ơn, cho nên mới bàn bạc sẽ cùng nhau mua quà tặng cho bọn nhỏ.

Nếu mua những thứ khác thì Tân Lãng và Tô Thi Hàm có thể sẽ từ chối, nhưng nếu mua quà cho bọn nhỏ thì bọn họ nhất định sẽ nhận lấy.

Ngoài quần áo và đồ chơi thì cả ba người bọn họ còn lấy ra một chiếc túi của nhãn hàng Chu Đại Sinh.

"Anh Lãng, đây là món quà nhỏ chúng ta mua cho các bé. Không biết bây giờ bọn nhỏ có đeo được không, nhưng anh và chị dâu cứ giữ lại trước."

Tân Lãng cầm lấy hộp, mở ra thấy có ba sợi dây chuyền khóa trường mệnh, tất cả đều được làm bằng vàng 999.

Tân Lãng cau mày nói: "Sao lại mua đồ đắt tiền như vậy cho bọn nhỏ? Bé còn nhỏ, dùng mấy cái này cũng không thích hợp. Hơn nữa người trong nhà cũng đã mua rất nhiều rồi."

"Bây giờ các cậu mới bắt đầu kiếm tiền, không cần mua nhiều đồ như vậy cho bọn nhỏ đâu”

Dương Bân nói: "Anh Lãng, tất cả số tiền này đều là chúng tôi kiếm được sau khi đi theo anh. Lần này em không cảm thấy đau lòng khi mua quà cho bọn nhỏ, bởi vì trong tương lai sau khi bọn em đi theo anh thì sẽ còn có thể kiếm được nhiều tiền hơn nữa!"

Chu Kỳ gật gật đầu, nói: “Dương Bân nói không sai Anh Lãng, bây giờ đầu gội đầu của chúng ta rất phổ biến, ngày tốt của chúng ta chỉ vừa mới bắt đầu!"

Tôn Húc nói: "Anh Lãng! Anh hãy giữ món quà này đi. Như vậy thì sau này khi bọn em kiếm tiền cũng cảm thấy an tâm hơn. Đây là một chút tấm lòng của bọn em dành cho bọn nhỏ."

Tân Lãng nhìn bọn họ, cười nói: "Được rồi! Vậy tôi sẽ căm những thứ này. Sau này các cậu hãy tiết kiệm một ít tiền cho chính mình đi. Hiện tại chúng ta vẫn là học sinh năm ba, sang năm đã là năm bốn rồi. Thêm một năm nữa là ra trường, đến lúc đó có tiền trong tay rồi có thể làm bất cứ điều gì mà các cậu muốn”

“Ừm! Bọn em sẽ cùng đi theo Anh Lãng lăn lộn!” Cả ba người vui vẻ nói.

Bữa tối mọi người đều ăn vui vẻ thoải mái, tay nghề của Tăn Lãng không thể chê vào đâu được. Dương Bân vốn luôn kêu gào giảm cân, hồi đi học cũng kiềm chế được cơn thèm ăn. Thế nhưng hôm nay đến nhà Tần Lãng lại ăn đến hai bát cơm.

Khi mọi người đang ăn, ba đứa nhỏ đang chơi ở trong rào chắn. Vũ Đồng cùng Khả Hinh còn tốt, chúng im lặng ngồi trên đệm và chơi đồ chơi, trông đáng yêu đến động lòng người. Huyên Huyên thì không giống vậy, cậu nhóc chơi đồ chơi một hồi thì lại đi gần rào chắn ở bên cạnh.

Lần trước cậu nhóc ngã một phát thì có lẽ nhóc con đã hiểu rằng thứ này hơi nguy hiểm. Cho nên bây giờ nó không trèo lên nữa mà thích bò khắp nơi

“Huyên Huyên đây là muốn làm gì nha? Là muốn bò ra ngoài chơi sao?” Lương Tiểu Khiết nhìn Huyên Huyện rồi hỏi.

Tô Thi Hàm nói: "Ừm, Huyên Huyên không thích chơi ở trong rào chắn, cho nên luôn muốn tìm một chỗ để chui ra ngoài."

"Trước đây bọn mình chỉ để bọn nhỏ ở trên mặt đệm, không có rào chắn ở bên ngoài nên bọn nhỏ. muốn bò chỗ nào cũng được. Thế nhưng bây giờ bọn nhỏ đã bò được, có khi còn bò khỏi đệm, cho nên Tần Lãng và mình đã đặt rào chắn để rào lại ở bên ngoài

"Vũ Đồng và Khả Hinh thì rất nhanh quen với chuyện này, chỉ có Huyên Huyên là lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài”

Chu Kỳ nói: "Huyên Huyên là con trai, cho nên luôn lì lợm hơn một chút là chuyện bình thường"

Dương Bân một bên ăn vừa nói: "Chu Kỳ, đây không phải là l lợm, đây gọi là phóng khoáng, yêu thích tự do. Huyên Huyên của chúng ta sau khi lớn lên nhất định sẽ là một anh chàng lãng tử"

Nghe mọi người gọi tên mình, Huyên Huyên ngẩng đầu mim cười hướng về phía bàn ăn. Sau đó tiếp tục vươn cánh tay nhỏ bé ra ngoài hàng rào.

Sau bữa tối, một vài người trong số họ không vội vàng quay về nhà, mà ngồi trên sàn ở phòng khách để chơi với bọn nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play