*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khả Hinh khóc một hồi, phát hiện chỉ đánh thức anh trai và chị gái. Tối nay baba và mama không sang xem bé, bé con càng ủy khuất, khóc càng lớn tiếng hơn.

Huyện Huyên cũng nghẹn ngào kêu: 'Baba... Mama..”

Vũ Đồng cũng khóc lớn theo em gái

Mấy nhóc khóc một hồi cũng không thấy baba và mama đâu, Huyên Huyên cũng không gọi nữa, đổi thành khóc giống như hai em gái.

Vũ Đồng xúc động đến mức vỗ vào chiếc nôi nhỏ. của mình.

Nghe từng tiếng khóc của ba bé cưng, trái tim Tô Thi Hàm cũng thắt lại.

Một giây giống như là dài hơn rất nhiều, rõ ràng mấy nhóc mới khóc có vài phút, vậy mà Tô Thi Hàm lại cảm thấy bọn chúng đã khó rất lâu rồi.

Trong lòng Tân Lãng cũng không thoải mái, lông mày nhíu lại.

Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là đau lòng.

Đối mặt với tình huống chưa gặp bao giờ, ba nhóc con vô cùng bối rối, càng ngày càng khóc lớn, không có ý dừng lại chút nào.

Năm phút sau, cổ họng của Khả Hinh đã hơi nghẹn ngào, Tô Thi Hàm không nhịn được nữa, dùng khẩu hình nói với Tần Lãng: "Tân Lãng, em không chịu nổi."

Tần Lãng cũng giống cô.

Ở bên kia, Vũ Đồng khóc quá nên bị sặc, bé bắt đầu ho sặc sua.

Bé vừa ho, Tần Lãng và Tô Thi Hàm ngay lập tức ngồi dậy. Hai người tranh thủ thời gian, nhanh tay nhanh chân bắt đầu dỗ đứa nhỏ, Tô Thi Hàm trấn an các con, Tân Lãng thì đi pha sữa bột

Giây phút thấy ba nhóc con ôm lấy bình sữa, hai người Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều thở dài một hơi

"Tân Lãng, em cảm thấy chuyện này quá khó rồi, nghe ba đứa nhỏ khóc là em không chịu nối. Hơn nữa, anh nhìn này, nhìn ba đứa thật đáng thương, khóc đỏ cả mặt rồi. Nhất là Vũ Đồng, suýt nữa là bị sặc nữa chứ, Khả Hinh cũng khóc khản cả cổ.

Tân Lãng kéo vai vợ yêu, ôm cô vào trong ngực, nói: "Anh biết! Anh hiểu! Thi Hàm, anh cũng giống em, nghe các con khóc như vậy, trong lòng anh cũng rất khó chịu."

"Nhưng mà quá trình này, tất cả cha mẹ và các bé đều phải trải qua. Bây giờ mới chỉ cai sữa đêm, chờ đến khi hoàn toàn cai sữa, các con còn khó chịu hơn bây giờ. Nếu ngay cả lần này chúng ta cũng không, vượt qua được, vậy những lần sau sẽ càng khó hơn nữa đó."

“Được rồi..." Tô Thi Hàm vùi đầu vào trong lòng Tần Lãng.

Bình thường, ba bé cưng tỉnh giấc lúc đêm thì đều không khóc, uống sữa xong sẽ ngủ tiếp. Nhưng mà hôm nay, chắc là do Tô Thi Hàm và Tân Lãng không để ý đến chúng, cho nên từ sau khi uống sữa xong, ba bé con vẫn cố thức.

Rõ ràng đã rất buồn ngủ, mí mắt cũng dính vào nhau, vậy mà đứa nào cũng không chịu ngủ, cố gắng mở to mắt nhìn baba và mama, giống như sợ bọn họ sẽ đi mất.

Tô Thi Hàm và Tân Lãng thấy vậy thì trong lòng càng khó chịu hơn.

Hai người ngồi tại bên giường dỗ dành các bé đi ngủ, Tân Lãng mở hộp âm nhạc ở bên cạnh ra, bên rong có những bản nhạc giúp các bé dễ ngủ.

Mọi ngày cái này rất linh nghiệm, chỉ cần mở một lát là ba bé sẽ ngủ. Nhưng mà hôm nay mở rất lâu, Vũ Đồng và Huyên Huyên mới không chịu nổi cơn buồn ngủ nữa, bây giờ mới nhầm mắt lại.

Còn Khả Hinh thì nhất định không chịu ngủ, buồn ngủ thì dùng tay nhỏ dụi mắt, ngáp lên ngáp xuống mấy cái.

Tô Thi Hàm rất đau lòng, ôm con gái nhỏ vào trong lòng nhẹ nhàng dỗ dành: "Khả Hinh ngoan, baba và mama ở đây nha, chúng ta không đi đâu cả, cũng không phải không để ý Khả Hinh. baba và mama chỉ hi vọng buổi tối Khả Hinh và anh chị có thể ngủ thật ngon, bé cưng đi ngủ có được không nào?”

Tô Thi Hàm bắt đầu hát ru, vừa ôm Khả Hinh vừa chậm rãi đi lại trong phòng.

Động tác đung đưa nhẹ nhàng giống như khi bé nắm trong nôi, như vậy các bé có thể dễ ngủ. Nhưng mà cho dù như vậy, Khả Hinh vẫn kiên trì hơn nửa tiếng mới mệt quá ngủ mất.

Sau khi tất cả các bé đều đi ngủ, tâm trạng của Tần Lãng và Tô Thi Hàm đều rất nặng nề, hai người năm rất lâu mới ngủ tiếp được, nhưng mới ngủ một lát, Vũ Đồng lại tỉnh dậy.

Trước đây, các bé ngủ buổi tối rất có quy luật, bình thường sẽ uống sữa hai đến ba lăn, nhưng mà tối nay, cả ba bé ngủ đều không ngon giấc, một đêm dậy năm sáu lần.

Sáng sớm hôm sau, Tân Lãng và Tô Thi Hàm đều bị ngủ quên, khi ba dì bảo mẫu đến, hai người họ vẫn chưa rời giường, các bé cưng cũng còn đang ngủ

Mười giờ, cả nhà họ mới bắt đầu ra khỏi phòng ngủ.

Lúc này, Lâm Tiêu đã ngồi uống cà phê ở phòng khách.

“Tân Lãng, Thi Hàm, bây giờ hai người dậy à, muộn như vậy sao? Nếu biết trước, mình đã ở nhà ngủ nướng rồi. Mình còn dự định đến sớm một chút để nhìn con trai con gái nuôi của mình đấy."

Tần Lãng mim cười, gật đầu chào hỏi với Lâm Tiêu. Sau đó, hẳn đi vào phòng bếp pha sữa bột cho các bé.

Tô Thi Hàm uể oải đi đến ghế sofa ngồi xuống, cả người mệt rã rời không muốn cử động chút nào.

Lâm Tiêu nhìn cô một cái, lại nhìn người đang trong phòng bếp, cả hai người đều không có chút tỉnh thần nào, cô hơi nhíu mày.

Chờ Tần Lãng và các dì bảo mẫu đến phòng ngủ cho các bé cưng uống sữa, cô ấy nhỏ giọng hỏi Tô Thi Hàm: "Thi Hàm! Hôm qua, cậu với Tần Lãng nhà cậu có phải hơi... Có chút quá không?”

Tô Thi Hàm ngủ không ngon, trong lòng lại đang phát sầu vì chuyện cai sữa đêm của bọn nhỏ, nhất thời không rõ ý của Lâm Tiêu, cô hỏi lại: "Cái gì cơ?"

Lâm Tiêu làm động tác đập hai tay vào nhau, nói: “Tất nhiên là cái này nè!"

"Hai người các cậu ngủ đến mười giờ mới dậy còn mang dáng vẻ phóng túng quá độ, chẳng lẽ Tân Lãng nhà cậu là loại hình cả đêm không ngủ sao?”

Tô Thi Hàm nghe vậy thì quay đầu trừng Lâm Tiêu một cái, nói: "Lâm Tiêu, sao trong đầu cậu từ sáng đến tối toàn mấy thứ không lành mạnh thế hả!"

"Cái này thì có gì mà không lành mạnh? Cậu và Tân Lãng cũng đính hôn rồi, loại chuyện này không phải rất bình thường sao? Mình chỉ là muốn nhắc nhở hai người nên tiết chế một chút, mình là sợ cơ thể cậu không chịu đựng nổi thôi mài" Lâm Tiêu trêu chọc nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play