Lúc Tô Thi Hàm về đến nhà thì ba nhóc con lúc này đã ngủ ở trong phòng. Tô Thi Hàm đi vào phòng thăm bọn chúng.
Sau khi nhìn thấy vật mà bọn họ đang ôm ngủ, cô lập tức cảm thấy hoảng hốt, quay đầu nhìn về phía Tân Lãng. Tân Lãng nhún nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ nói "Không có cách nào khác, hôm nay mấy nhóc nhớ em, không có em ôm thì không chịu ngủ, vẫn ậm ừ phát ra tiếng động không thoải mái.
"Cuối cùng anh đem áo ngực của em để cho bọn chúng ôm lấy thì chúng mới chịu ngủ."
Mẹo vặt này chính là do đì Vương dạy cho hắn, nói là bọn nhóc cần có mùi hương quen thuộc của mẹ thì chúng mới có thể ngủ được. Mà trên áo ngực của Tô Thi Hàm lại mang rất nhiều mùi hương của cô.
Hơn nữa còn không thế dùng áo ngực đã giặt sạch, phải dùng chiếc sáng nay vừa mới thay xuống.
Sáng nay lúc cho ba nhóc con bú sữa, sữa bị trào ra ngoài, cô phải thay hai bộ quần áo, trong đó bao gồm có hai chiếc áo ngực vẫn còn mang đậm mùi hương của Tô Thi Hàm.
Một cái cho Tân Huyên ôm ngủ, một cái khác cho Vũ Đồng và Khả Hinh, mỗi đứa nắm một đầu ngủ.
Tô Thi Hàm nhìn ba nhóc con quá đáng yêu, không thể nói nên lời trách cứ, cô cũng muốn ở cùng bọn chúng 24/24, nhưng cô còn có việc phải làm.
Như vậy có thể trấn an bọn chúng cũng tốt.
Chỉ là có chút lúng túng, còn có chút đau lòng.
Trẻ nhỏ luôn luôn nghĩ về mẹ, mẹ bọn chúng cũng thực sự nhớ chúng. Còn mua cho bọn chúng mấy món đô chơi rất vui, đợi cho bọn chúng tỉnh dậy sẽ cùng bọn chúng chơi.
Sau khi nhìn ngắm bọn trẻ một hồi lâu, Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng ra khỏi phòng.
Dì Vương đang nghỉ trưa trong phòng ngủ dành cho khách.
Bởi vì công việc chủ yếu của Tần Lãng là điêu khắc. Lúc Tô Thi Hàm ra ngoài, trách nhiệm chăm sóc lũ nhỏ sẽ đặt trên người dì Vương, Dì ấy sẽ rất mệt mỏi. Nếu buổi trưa không nghỉ ngơi cho tốt, buổi chiều sẽ không có sức để chăm bọn trẻ.
Tần Lãng và Tô Thi Hàm đi vào phòng khách, Tô Thi Hàm cho Tần Lãng xem thu hoạch sáng nay của cô, cùng với việc mình lại thành công mặc cả, mua được thứ mình thích.
Bởi vì ba nhóc con và dì Vương còn đang ngủ, Tô Thi Hàm không bật công tắc cho đồ chơi bò.
"Chỉ mua đồ cho các con, không mua gì cho em sao?Tần Lãng hỏi.
"Em không có gì cần mua"
"Quần áo chẳng hạn, em và Lâm Tiêu đi ra ngoài, không mua chút quần áo nào sao? Ồ, còn cái túi nhỏ này là gì, cho anh xem nào” Tần Lãng vừa nói chuyện vừa lấy ra một cái túi rất mỏng từ trong túi mua sắm lớn. Trên túi có in logo của một cửa hàng, gọi là Ma Mị Ảnh.
Tô Thi Hàm vừa nhìn thấy cái này, cả người đều nhảy dựng lên, đoạt lấy túi xách trong tay Tân Lãng.
"Cái này! Đây là.. chắc hẳn là quà tặng kèm, em đi cất nó trước” Nói xong, Tô Thi Hàm cầm túi chạy vào phòng ngủ chính.
Khi cô mở chiếc túi này ra, quả nhiên, cô thấy một chiếc váy ngủ màu hồng rất khêu gợi trong túi!
Thấy vậy, mặt cô đỏ ửng mặt tim đập thình thịch, không dám nhìn thêm chút nào, vội vàng nhét nó vào lại trong túi.
Sau đó, cô nhìn xung quanh tìm xem có nơi nào tốt để giấu nó đi. Hay là giấu nó trong tủ quần áo?
Không được, quần áo của cô và quần áo Tần Lãng đều ở trong tủ quần áo, nếu đặt ở trong tủ quần áo, rất dễ dàng bị Tần Lãng tìm được.
Nếu Tân Lãng nhìn thấy bộ quần áo này, vậy thì sẽ vô cùng khó xử.
Chắc chắn hắn sẽ nghĩ rằng cô là một người phụ nữ như vậy.
Vậy giấu nó ở đâu đây?
"Cốc cốc...” Tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó truyền đến giọng của Tân Lãng: "Vợ à! Buổi trưa em ăn cơm ở bên ngoài chưa?”
"Ăn rồi" Tim Tô Thi Hàm đập nhanh, sau đó đầu óc hoảng loạn, vội vàng giấu túi xách dưới gầm giường.
Nơi này Tần Lãng tạm thời phát hiện không được, chờ ngày mai Tân Lãng đi học, cô sẽ lấy ra ném đi.
- ----
Ba giờ chiều, ba nhóc con lăn lượt thức dậy. Thường khi bọn nhóc mới thức dậy, Tô Thi Hàm và Tần Lãng sẽ để chúng tự chơi đùa một mình trước mà không làm phiền tới chúng.
Bởi vì bọn họ đã rút được kinh nghiệm, trước khi bọn chúng tỉnh dậy hoàn toàn. Nếu hai người bọn họ đi ôm chúng dậy, ba nhóc có thể sẽ khóc lớn, đôi khi còn có thể đánh người
Cứ để mặc chúng một lát, đợi đến khi bọn chúng căn hai người bọn họ, sẽ tự động kêu í ới gọi hai người họ lại ôm chúng. Lúc này, bọn nhóc sẽ vô cùng ngoan ngoãn, sẽ không khóc nháo hay đánh người
Qua nửa tiếng, ba nhóc con lần lượt kêu “a a a", Tô Thi Hàm cùng Tân Lãng mới đi vào ôm bọn họ ra phòng khách chơi đùa.
Sau khi ba nhóc nhìn thấy nhiều đồ chơi mới trên đệm bò, mắt chúng ngay lập tức sáng lên.
Khi Tô Thi Hàm bật công tắc của ba con búp bê, ba con thú vừa bò vừa lóe sáng đèn, ba nhóc con đầy phấn khích la lên “Ê, a” rồi đưa tay muốn chụp lấy.
Rõ ràng là rất thích thú với đồ chơi mới này.
Tô Thi Hàm đem búp bê Gấu nhỏ đưa cho Tần Huyên, lúc đưa cho cậu còn chọc cho nhóc phải dùng sức bò qua, đưa tay đến bắt búp bê, tranh thủ bắt nhóc con vận động một chút.
Sau khi nhóc con kia bắt được búp bê, Tô Thị Hàm đem búp bê cho hẳn, để cho nhóc cầm chơi, lại có thể rèn luyện kĩ năng chuyển động của nhóc.
Vũ Đồng và Khả Hinh cũng vậy, đem thỏ con cho. hai đứa nhóc chơi, thỏ nhỏ màu hồng cho Vũ Đồng, thỏ trắng cho Khả Hinh.
Hai đứa nhỏ bắt được thỏ con hưng phấn ch ảy nước miếng. Dì Vương ở bên cạnh cười lau nước miếng cho hai người bọn chúng.
Khi Tô Thi Hàm ngắm nhìn ba đứa con chơi cùng đồ chơi mới, cô nói với Tân Lãng muốn mua cho bọn nhóc một cái bể bơi cho con nít. Nếu muốn ba nhóc có thể bơi chung thì phải mua một cái lớn một chút, nhưng cô lại sợ nhà không có chỗ để đặt nó.
Tần Lãng nói rằng có thể đặt bể bơi dưới phòng khách ở căn nhà dưới lầu.
Bọn họ sẽ di chuyển bàn trà trong phòng khách ra ban công.
“Phải nha! Chồng em đúng là thông minh, bây giờ em sẽ đi coi bể bơi gần đây. Ngày mai em sẽ tới tiệm để kiểm tra chất lượng thực tế, nếu có thể thì ngày mai sẽ mua luôn mang về”
“Vậy được rồi, bây giờ anh sẽ xuống dưới lấu dọn đẹp trước”
Sau khi bàn xong, Tân Lãng quay qua nói với ba nhóc con: “Tân Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, baba bây giờ sẽ đi xuống dưới lầu dọn dẹp phòng khách để ngày mai có chỗ đặt bể bơi cho tụi con. Như vậy, các con có thể bơi tự do, có phải là sẽ vui lầm không?”
Ba đứa nhỏ nhìn về phía Tần Lãng, mặc dù ánh mắt vô cùng mờ mịt, nhưng mà Tân Lãng biết bọn chúng có thể nghe hiểu hắn nói gì.
Sau khi giao phó với bọn trẻ xong, Tần Lãng đi xuống dưới lầu.
Khi ngồi chơi cùng ba nhóc con, Tô Thi Hàm dùng thời gian rảnh rỗi lục tìm nơi bán bể bơi cho trẻ em trên điện thoại của mình, mua được một cái thật lớn để ba nhóc con có thể chơi cùng với nhau.
Có lẽ bởi vì bọn họ lúc đầu là ở trong nước ối chơi đùa, cho nên sau khi sinh ra, đặc biệt thích chơi dưới nước. Mỗi lần dẫn bọn chúng đi tắm, chúng đều rất hưng phấn và vui vẻ, có thể khiến nước văng tung toé khắp người cô.
Dưới lầu, Tần Lãng thu dọn phòng khách xong, đang chuẩn bị tiếp tục đi điêu khắc, lúc này điện thoại di động vang lên.
Đó là một cuộc gọi từ Trương Bình.
Hắn vừa nhận điện thoại thì đầu dây bên kia lập tức truyền đến giọng nói cười ha hả của Trương Bình: "Tần Lãng, nói cho chú một tin tức tốt”
“Mấy ngày nay chú không phải đang suy nghĩ cho chúng ta kịch bản mới hay sao? Cho nên không có ra chương mới cho truyện cũ. Thế nhưng, đột nhiên truyện cũ của chú mấy ngày nay lại cực kỳ hot, tiền thù lao cũng tăng theo. Hỏi bên ban biên tập mới biết được họ đang làm , không chỉ tiền thu vào tăng, tiền khán giả ủng hộ cũng tăng không kém. Số tiền được ủng hộ là 15 ngàn, tiền thù lao cũng gần 20 ngàn! Một ngày tương đương thu vào 50 ngàn! Ôi trời, trước đó chuyện thế này chú cũng chưa từng nghĩ tới, vậy mà nó lại xây ra!
"Hơn nữa, ban biên tập cũng nói rằng sẽ dùng các kênh truyền thông cùng với những đối tác bên ngoài, tận lực đẩy quyển sách này. Đúng là phát tài rồi!"