“Nha nha” Huyên Huyên vẫn muốn đưa tay ra bắt.

Tô Thi Hàm đành phải lấy túi đựng cá trong cốp xe ra, đặt lên ghế bên cạnh. Sau đó ôm nhóc con ngồi xổm xuống, để cho nhóc xem cá.

Nhóc con lập tức đưa tay ra muốn bắt cá, lúc này trên tay của nhóc đang đeo vòng bạc mà Phương Nhã Nhàn mua cho, trên vòng tay có hai cái chuông nhỏ.

Lúc vươn tay ra, tiếng chuông nhỏ vang lên rất dễ nghe.

Tô Thi Hàm không để cho Huyên Huyên bắt được. cá, mà chỉ để nhóc con nhìn mà thôi.

“Huyên Huyên! Con thấy cá đẹp hay là mẹ đẹp. hơn?”

“Ê a” Nhóc con hoàn toàn nghe không hiểu mama đang nói cái gì, chỉ nghĩ làm sao để bắt được những con cá kia.

Tần Lãng đúng lúc từ trên lầu đi xuống, nghe được lời này của Tô Thi Hàm, hắn cười nói: "Em còn ghen tị với mấy con cá sao?”

“Không có! Em chỉ đùa với con thôi. Chồng à! Có phải anh quên mua trà sữa cho em rồi không?”

Cô không thấy trà sữa trong cốp xe.

Tần Lãng làm ra vẻ mặt 'đúng là quên rồi' vỗ gáy: “Thật sự là quên mất! Lúc đó chỉ nghĩ là muốn mua cá cho bọn Huyên Huyên”

“Vợ à! Không có việc gì đâu, trà sữa này anh biết làm, đến lúc đó làm cho em uống.”

Khóe miệng Tô Thi Hàm kéo xuống như là thật mất hứng.

"Thà là đừng nói muốn mua trà sữa cho cô. Đã nói là mua cho cô nhưng rồi lại không mua.

Hừ hừ hừ.

Giống như dự đoán.

Cô nhìn thấy bạn học trong vòng bạn bè nói rằng trà sữa kia uống rất ngon, ở Thượng Hải và thành phố Thiệu đều không có bán.

Ban đầu cô cũng không muốn uống, nhưng Tần Lãng vừa nhấc tới là cần hắn mua gì không. Cho nên cô mới thuận miệng nói, Tần Lãng cũng đáp ứng ngay.

Cô đã rất mong chờ nó.

Vậy mà bây giờ, Tân Lãng lại quên mua cho cô!

Chỉ nhớ mua cá cho bọn nhỏ, hơn nữa không chỉ: là mua cá, mà còn mua một bể cá lớn!

Cô ghen!

“Vợ à! Ngoan nào! Anh làm cũng ngon không kém so với trà sữa Nhan Duyệt Sắc đâu nha. Huyên Huyên đến đây baba ôm con lên lầu nào, em mở ghế sau xe ra lấy cặp công văn của anh đang để ở đó, em mang cặp và cá lên nha” Nói xong, Tăn Lãng ôm lấy Huyên Huyên từ trong ngực Tô Thi Hàm rồi lập tức đi lên lầu.

Tô Thi Hàm ở sau lưng Tần Lãng làm ra vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi. Sau đó cô mở cửa ghế sau ra, đang chuẩn bị đi tìm cặp, sau đó.

“A!" Cô kêu lên một tiếng.

Tần Lãng ôm Huyên Huyên quay lại, cười hỏi: "Vợ à! Em làm sao vậy?”

Tô Thi Hàm nhảy qua, nhìn về phía Tần Lãng cái miệng nhỏ nhắn hơi bĩu nhìn cực kỳ đáng yêu: "Tân Lãng! Anh lừa em Anh không trung thực, anh còn học cách nói dối, anh đã mua trà sữa Nhan Duyệt Sắc rồi Hơn nữa không chỉ mua một ly!”

“Còn nữa, những túi đồ ở hàng ghế sau là cái gì vậy? Em thấy túi đồ mua ở Chu Đại Phúc, còn có túi đồ của Chanel, Gucci nữa là sao?"

Tân Lãng làm ra vẻ mặt 'Hàng ghế sau có mấy. thứ này sao', hắn giả vờ vươn cổ ra nhìn. Sau khi nhìn thấy hàng ghế sau chứa đầy đồ, vẻ mặt như bừng tỉnh nói với Huyên Huyên ở trong ngực: "Huyên Huyên! Có phải con biết làm ảo thuật không? Biết mama muốn uống trà sữa, vì vậy đã làm ảo thuật biến ra nhiều trà sữa trong ghế sau như vậy? Còn có cả quần áo và trang sức mà mama thích nữa, còn có cả túi xách nữa chứ?"

"Y ay a" Huyên Huyên nhìn thấy biểu cảm của baba và mama thay đổi thật nhanh, cậu nhóc cực kỳ hưng phấn. Nhóc con cảm thấy rất thú vị, hưng phấn nói ra ngôn ngữ em bé.

Tô Thi Hàm chán ghét véo vào cánh tay Tân Lãng một cái, giọng nói cũng mềm mại hơn, mang theo sự ngại ngùng: “Anh thật đáng ghét! Những thứ này đều là mua cho em sao? Anh không mua gì cho cha mẹ à? Như vậy là không được đâu”

Tần Lãng cười nói: Yên tâm! Anh đã mua cho cả cha mẹ và em rồi, còn có tã giấy của bọn nhỏ anh cũng mua rất nhiều, đặt ở ghế lái phụ. Trước tiên anh mang Huyên Huyên lên trước, chờ lát nữa xuống lại xách đồ lên.”

“Được em chờ anh xuống, anh mau đi lên đi” Tô Thi Hàm trong lòng hưng phấn nói.

Chồng mình đi công tác ở tỉnh một chuyến, trở về không chỉ mua trà sữa cho mình, mà còn mua thêm rất nhiều quà. Điều này thật sự bất ngờ và hạnh phúc.

Đúng là thật bất ngờ mà!

Tân Lãng cười ôm Huyên Huyên lên lầu, cậu nhóc phát ra âm thanh không vui 'A a a a'.

Tô Thi Hàm cầm cái túi chứa mấy con cá kia lên, móc vào tay Tân Lãng, bảo hắn nhanh chóng lên lầu. Đến lúc đó để cho bà Tần dẫn Huyên Huyên đi xem cá, vậy là có thể lập tức dỗ dành được cậu nhóc.

Không lâu sau, Tân Lãng đi xuống.

Trước tiên hai người lấy trà sữa Nhan Duyệt Sắc ra, đặt lên trên bàn.

Sau đó chui vào ghế sau, Tô Thi Hàm hỏi cái nào. là cho ông Tần bà Tần, cái nào là cho cô.

Làm sao để phân biệt.

“Quần áo trong túi này đều là mua cho em”

“Đây là quần áo của La Koradior! Tần Lãng!” Tô Thi Hàm hạ thấp giọng: “Quần áo này rất đất đó! Quần áo mùa hè cũng đã bốn năm ngàn một cái rồi! Sao anh lại mua quần áo của thương hiệu này cho em?"

Trước khi mang thai, quần áo của thương hiệu này thỉnh thoảng cô cũng có mua, quần áo quả thật rất đẹp và cao cấp, chất liệu bằng lụa tơ tằm, rất nổi tiếng và quý phái.

Tuy nhiên, nó quá đắt.

Lúc ấy cô cũng chỉ dám mua một bộ mỗi mùa.

Sau này khi mang thai, cô đành trực tiếp bỏ qua thương hiệu này.

Lần trước, cùng các bạn cùng lớp đi thành Thái Cổ mua sắm ở Lacoste, là một thương hiệu khác cùng tập đoàn với La Koradior. Quần áo của Lacoste cũng rất đắt, nhưng so với La Koradior thì rẻ hơn một nửa

Lúc đó cô không nỡ mua nó.

Bây giờ, chồng cô đã mua cho cô quần áo của La Koradior!

Hơn nữa trong túi này có đến bốn năm cái váy, đều là vải lụa cao cấp, vừa nhìn đã thấy đắt tiền.

Tân Lãng biết vợ mình tiết kiệm, hắn nói: "Vợ à! Anh thấy bộ quần áo này đẹp nên mua cho em, anh cũng cắt tag đi rồi. Nếu em không thích, anh thấy bạn thân Lâm Tiêu của em dáng người cũng không khác em là mấy, vậy em đưa cho Lâm Tiêu mặc đi. Dù sao lúc trước em mang thai, cô ấy cũng giúp em không ít việc đó nha.”

Tô Thi Hàm sửng sốt, véo cánh tay Tân Lãng một cái, hạ thấp giọng nói: "Tăn Lãng! Anh thật xấu xa, bây giờ anh học được cách mới là dùng ngay lập tức đúng không?”

Đây không phải là chiêu lúc trước cô dùng với bà Tần sao?

Không nghĩ tới Tần Lãng hiện tại dùng trên người cô.

Mua cũng mua rồi, tag cũng cắt hết, cô làm sao có thể thật sự mang quần áo mà Tân Lãng tự tay chọn để đưa cho Lâm Tiêu được

Aaa!

Cô phát hiện, lúc mình dùng chiêu này để cho bà Tần chấp nhận robot hút bụi mà cô mua cho nhà, rất sảng khoái. Nhưng hiện tại bị Tân Lãng dùng trên người cô, cả người cô đều rất khó chịu.

Quả nhiên, nếu đã nói dối thì sớm hay muộn đều phải trả giá cho nó.

Tần Lãng vẻ mặt tươi cười nói: “Vợ à! Anh đây là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng mà”

“Bớt lắm mồm! Chỉ lần này thôi, không được có lăn sau đâu đấy. Em nói với anh thị trường quần áo rất lớn, tuy rằng những bộ quần áo này nhìn có vẻ cao cấp hơn thương hiệu khác rất nhiều, nhưng mà giá cả vẫn bị đội lên. Bình thường giá trung bình chỉ hơn 200 tệ, bọn họ có thể bán lên đến bốn năm ngàn tệ! Em là đang đau lòng cho anh đây!” Tô Thi Hàm ôm lấy túi quần áo nói.

Nhưng trong lòng cô vẫn rất vui vẻ.

Dù sao chồng mình nghĩ đến việc mua quần áo cho cô mặc, trong lòng tuy ngọt ngào nhưng vẫn rất đau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play