Tần Lãng đưa đồ ăn cho Tô Thi Hàm. Bởi vì đang cho con bú, hai tay đều để ở hai bên trái phải của bọn. nhỏ, nên không tiện dùng tay căm đõ ăn, cô nói với Tân Lãng: "Tân Lãng! Vẫn nên chờ Huyên Huyên và Vũ Đồng bú xong thì em mới ăn.”
“Vậy em định để bụng đói đến lúc nào? Huyền Huyện Mỗi lăn Huyên Huyên bú sữa đều tốn đến hai mươi phút, vậy thì anh đút cho em ăn” Tân Lãng cầm đũa, bưng bát nói.
Gương mặt của Tô Thi Hàm thẹn thùng đỏ hồng, nói: "Vậy cũng được”
“Em muốn ăn gì trước?” Tân Lãng dùng đũa lật đồ ăn cho Tô Thi Hàm xem.
“Miếng giò heo kia có xương sao?”
“Miếng này không có xương, còn miếng kia thì có xương.”
“Vậy em ăn trước cái không xương kia đi”
“Được, mau mở miệng”
Khuôn mặt của Tô Thi Hàm đỏ lên, mở miệng ăn miếng giò heo Tần Lãng đưa tới gần.
Miếng giò heo không xương nên toàn bộ đều là thịt ăn rất ngon. Mặc dù không ngon bằng Tân Lãng nấu, nhưng hương vị vẫn được.
Nhất là lúc cô đang đói bụng như thế này.
Hai đứa nhỏ bú sữa như hổ đói. Mẹ cũng phải ăn nhiều một chút mới được.
Ăn xong mấy cái, Tô Thi Hàm để Tần Lãng ăn một chút.
Bởi vì cô không ăn được bao nhiêu, Tân Lãng cũng thế.
“Được” Tân Lãng cười gật đầu.
Bắt đầu anh một cái, em một cái.
Rất ấm áp, lại còn rất lãng mạn.
Xong một bữa ăn, bên trong bát chỉ còn lại miếng giò heo có xương. Chờ Tô Thi Hàm cho bú xong thì cô ăn.
Tô Thi Hàm nhìn bé con trong ngực đang một mực ăn không ngừng, nói với Tân Lãng: "Chồng! Nghe mẹ nói, Vũ Đồng thật đúng là không còn vừa ăn vừa chơi. Anh xem, con bé bú rất có sức.”
Tần Lãng cầm một cái khăn ấm qua, lau trán đầy mồ hôi của Vũ Đồng, cưng chiều nói: “Phải, lúc con bé đói bụng, thì lập tức biết khẩu phần ăn không đủ”
“Anh đi pha sữa” Bởi vì hai đứa cùng bú sữa. Mà. uống sữa mẹ thì không đủ no, nhất là Huyên Huyên
bụng lớn ăn nhiều. Bú xong sữa mẹ, còn phải thêm
một chút sữa bột nữa mới đủ.
“Được”
Hai đứa nhỏ cuối cùng cũng bú xong. Sau khi bú xong, còn chưa no, ở trong ngực Tô Thi Hàm phát ra âm thanh ê a.
“Đừng khóc, sữa đây” Tần Lãng ôm hai bình sữa tới, một bên hai tay lắc bình sữa, một bên đưa cho Tô Thi Hàm bình khác.
Để cô cầm.
Lắc xong một bình sữa, thử nhiệt độ xem vừa chưa. Hẳn ôm Huyên Huyên lên để cho thẳng bé uống.
Bỗng nhiên từ ngực mẹ chuyển đến trong ngực cha, Huyên Huyên chu mỏ một cái. Đang chuẩn bị khóc, miệng bị núm vú cao su chặn lại, thằng bé lại tiếp tục bắt đầu bữa ăn.
Hai tay nhỏ nắm lấy bình sữa, phát ra âm thanh ùng ục ục.
Thật dễ thương, siêu cấp đáng yêu.
Bên kia Vũ Đồng cũng bắt đầu uống sữa.
Đoán chừng thật sự rất đói bụng, lăn này Vũ Đồng uống sữa không ngờ cũng nhiều bằng Huyên Huyên.
Hai đứa nhỏ đều uống sữa cạn sạch.
Nhìn thấy con trai con gái ăn uống no nê. Tần Lãng và Tô Thi Hàm là cha mẹ đều rất vui mừng.
Điều mà người làm cha mẹ muốn chính là nhìn con cái ăn ngon, uống tốt.
Huyên Huyên sau khi uống xong, sức lực tràn đầy. Còn Vũ Đồng uống xong sữa, thì trực tiếp đi ngủ.
Tần Lãng để Tô Thi Hàm đánh thức Vũ Đồng. “Tại sao?” Tô Thi Hàm nghỉ ngờ hỏi
“Không thể để cho con bé uống sữa xong rồi đi ngủ được, sẽ dễ tràn sữa hoặc ợ hơi khiến bị sặc sữa, lúc đấy sẽ phun sữa ra đấy” Những ngày gần đây, Tân Lãng có thời gian thì lên Douyin xem thêm kiến thức chăm sóc trẻ con.
“Vậy em đánh thức con bé dậy. Trước đây, Vũ Đồng cũng không có thói quen ăn rồi ngủ luôn thế này.
Xem ra lần này là ăn quá nhiều, dùng nhiều sức lực nên mới muốn đi ngủ” Tô Thi Hàm một bên nói, một bên vỗ nhẹ Vũ Đồng, gọi con bé tỉnh lại.
Tần Lãng gật đầu: “Ừ, tốt nhất là ăn xong chờ một tiếng rồi lại để bọn nhỏ đi ngủ, không thể để bọn nhỏ. tập thành thói quen ăn xong thì ngủ được”
“Được” Tô Thi Hàm chọc Vũ Đồng: “Vũ Đồng! Chúng ta cùng chơi có được không?"
Tần Lãng cười nói: "Vợ! Em ăn nốt miếng giò heo kia đi, nếu không tí nữa nguội thì sẽ không còn ngon nữa. Vũ Đồng đưa anh, để anh chơi với nó."
“Được?
- --
Hôm nay tiệc mừng trắm ngày của bọn nhỏ tổ chức vô cùng thành công. Quay phim và chụp ảnh đều chụp được rất nhiều ảnh của bọn nhỏ. Qua vài ngày, sau khi đem mấy bức ảnh và video chỉnh sửa lại xong, bọn họ sẽ gửi cho Tô Thi Hàm.
Hai này này ông bà Tăn đều nằm ngủ mà cười, bởi vì quá vui mừng.
Mặc dù những chuyện sắp xếp, chào hỏi khách khứa đều rất mệt mỏi, nhưng bọn họ vừa mệt mỏi vừa vui vẻ.
Ngày hôm sau, Tần Lãng mang họ hàng thân thích của Tô Thi Hàm đi dạo chơi tham quan danh lam thẳng cảnh của thành phố Thiệu.
Mua các loại đặc sản của thành phố Thiệu bên này.
Ví dụ như quýt mật, mấy món ăn lạnh, món ăn vặt trà đầu, thịt sấy khô của thành phố Thiệu, vân vân.
Cùng với mấy loại thuốc đông y đưa đến nhà Tần Lãng. Tần Lãng ở nhà điều chế ra ba mươi bình đầu lầu và ba mươi bình dung dịch mọc tóc.
Đưa cho bên họ hàng của Tô Thi Hàm mười tám bình đầu gội đầu và dung dịch mọc tóc. Bên họ hàng. của Tân Lãng thì đưa mười hai bình dầu gội đầu và dung dịch mọc tóc.
Trên cơ bản là mỗi nhà đều có một bình đầu gội đầu và một bình dung dịch mọc tóc.
Lúc đưa tiễn ở ga cao tốc, mọi người đều nói là sau khi trở về, qua ba ngày sẽ lập tức dùng thử đầu gội đầu và dung dịch mọc tóc, sau đó sẽ ghi lại nhật ký.
Mỗi ngày sau khi dùng sẽ có cảm giác gì, cùng với sự biển đổi của tóc vân vân.
Bạch Tư Tư đề nghị, chụp ảnh lại sẽ dễ so sánh hơn. Cô ấy phụ trách thu thập lại số liệu sau đó chỉnh lý thành excel rồi gửi lại cho Tăn Lãng.
Mọi người cười nói không thành vấn đề. Để Tư Tư làm tốt bảng biếu, cũng thuận tiện cho Tân Lãng quan sát.
"Không thành vấn đề! Cứ giao cho cháu đi” Bạch Tư Tư hết sức cao hứng ôm lấy nhiệm vụ nhỏ này.
Cô rất tình nguyện giúp chị họ và anh rể làm việc.
Bởi vì hai ngày này Tăn Lãng cứ có thời gian rảnh, đều sẽ dạy cô và Phương Tuấn Minh điêu khắc.
Tuy rằng cô và Phương Tuấn Minh khi điêu khắc đồ vật thì nhìn không ra cái gì, thế nhưng hai người đều cảm thấy điêu khắc rất thú vị.
Phương Tuấn Minh còn muốn ở lại nhà Tần Lãng mấy ngày. Nhưng trưởng bối trong nhà đều muốn trở về để đi làm, nên cậu đành phải giao hẹn với Tần Lãng, Đến lúc thi đại học nhất định sẽ thi ở Thượng Hải, sẽ học Tân Lãng món rau xào thịt và điêu khắc.
Tần Lãng cười nói: "Được! Không thành vấn đề. Cố gắng lên, giống chị họ thi được đại học trọng điểm.
“Trọng điểm coi như xong, cái thành tích này của em...Vẫn là liều một phen!” Nói xong lời cuối cùng, Phương Minh Tuấn giơ quả đấm.
“Cố lên!" Tần Lãng cười khích lệ nói
Trước khi chia tay, Phương Nhã Nhàn cả mắt đỏ ngầu. Không nỡ xa con gái và mấy đứa cháu đáng yêu.
Nhất là Tô Vĩnh Thắng, ôm Huyên Huyên mãi không chịu đi.
Sau khi trở về, không được ăn đồ ăn Tần Lãng làm, cũng không thể ôm cháu trai cháu gái đáng yêu.
Nghĩ đi nghĩ lại, Tô Vĩnh Thẳng đỏ mắt, còn chảy ra nước mắt.