Tô Thi Hàm gật đầu, sau đó hào hứng nói: "Ba ngày nữa em có thể dùng chai đầu gội. Đến lúc đó em có thể ngăn được rụng tóc hơn nữa còn có thể kích thích mọc tóc nhanh dài!"

Sự mong đợi của cô ngay lập tức được lấp đầy.

Cao hứng trực tiếp hai tay ôm lấy cổ Tần Lãng. Kiếng chân mà hôn lên miệng Tần Lãng.

Tần Lãng giữ lấy gáy của cô. Nụ hôn càng sâu.

Ba giờ sau.

Tần Lãng nằm trên giường, vòng tay ôm Tô Thị Hàm. Duỗi tay âu yếm gạt đi tóc dính mồ hôi trên mặt cô.

Tô Thi Hàm nghiêng người, tìm một vị trí thoải mái bên cạnh Tân Lãng. Gác chân lên đùi anh, ôm lấy anh.

"Chồng à, em có chuyện muốn nói với anh."

“Chuẩn bị nói?” Tần Lãng cười khẽ hỏi. Tiên Hiệp Hay

Tô Thi Hàm làm nũng ôm Tần Lãng vặn vẹo thân thể nhỏ nhắn của mình: "Nguyên nhân chủ yếu là em nghĩ chuyện này có chút xấu hổ. Cho nên em mới không nói cho anh chớ không hề có ý giấu diếm anh”

"Xấu hổ?”

"Ừ” Tô Thi Hàm đưa tay đặt ở trên người Tần Lãng, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực Tần Lãng, hồi tưởng nói: “Anh còn nhớ chuyện 13 năm trước không?

"Anh, 13 năm trước ư?” Tân Lãng hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ hẳn và Tô Thi Hàm đã gặp nhau 13 năm trước?

Không đời nào?

Tại sao hắn không có ấn tượng gì cả!

Mười ba năm trước, hân mới 7 tuổi!

Học lớp một.

Hân không nhớ rõ lắm mọi thứ nhưng Tô Thi Hàm rất xinh đẹp, sinh ra con gái cũng rất dễ thương như vậy. Khi còn nhỏ nhất định Tô Thi Hàm cũng đặc biệt thu hút và rất xinh đẹp.

Nếu lúc nhỏ hẳn thực sự nhìn thấy một cô bé xinh đẹp như vậy thì hắn nhất định sẽ nhớ kỹ.

Đến bây giờ hẳn vẫn nhớ ai là hoa khôi của lớp thời tiểu học.

Về phần trông như thế nào thì không nhớ chính xác.

Không phải bọn họ là con trai yêu đẹp. Mà là con trai thích đánh giá cao những đồ vật đẹp, kể cả những cô bé xinh đẹp.

Tô Thi Hàm một tay chống đỡ cái đầu nhỏ của mình, quay đầu nhìn Tần Lãng có chút oán hận: "Xem ra anh hoàn toàn không nhớ gì."

Lúc này trong lòng cô khá là mâu thuẫn. Cô muốn cho Tần Lãng nhớ đến sự kiện kia nhưng lại vừa không muốn Tần Lãng nghĩ đến sự kiện ấy.

Làm cho Tần Lãng nhớ ra chứng minh Tân Lãng rất quan trọng với cô.

Không muốn Tần Lãng nhớ lại vì không muốn Tần Lãng nhớ lại lúc đó trông cô xấu hổ như thế nào.

Tân Lãng cúi đầu hôn Tô Thi Hàm không lên tiếng, chỉ cười.

Đây là chiêu hẳn đã học được từ Douyin.

Đối mặt với cái hố do bạn gái đào, khi tức cách tốt nhất là bạn hãy mỉm cười và hôn cô ấy. Nếu bạn gái vẫn còn chút oán hận sau khi hôn thì cũng không sao, hãy hôn cô ấy thêm một lần nữa!

Sau khi Tần Lãng hôn Tô Thi Hàm ba lần liên tiếp, Tô Thi Hàm cũng không chịu được nữa, giọng nói trở nên ngượng ngùng: "Được rồi, anh đừng hôn nữa. Lúc đó anh mới sáu tuổi, không nhớ là chuyện bình thường.

"Em nhắc anh một chút. Có lẽ anh sẽ có ấn tượng thôi.”

Tần Lãng yên lặng nghe.

Chuyện xảy ra cách đây 13 năm. 13 năm trước, Tô Thi Hàm và Tô Vĩnh Thẳng đến thành phố Thiệu Dương.

Tô Vĩnh Thẳng đang nói chuyện công việc với khách hàng trong nhà hàng. Tô Thi Hàm không thể ngồi yên nên đã chạy ra ngoài nhà hàng để chơi yoyo.

Sau đó có một cậu bé bướng bỉnh muốn chơi yoyo của cô. Cô không cho thế là đối phương lập tức mạnh mẽ đến giành lấy nó.

Phương Nhã Nhàn đã mua yoyo này cho cô, hơn nữa Tô Thi Hàm cũng rất cứng đầu.

Sẽ không có chuyện đối phương mạnh thì cô yếu.

Ngược lại, đối thủ càng mạnh thì cô càng mạnh hơn!

Hai người đã đánh nhau.

Cô không để cậu bé ấy thành công cướp lấy yo-yo mà ngược lại cậu bé đã khóc lóc bỏ chạy.

Cô nghĩ rằng mọi chuyện đã ổn.

Không ngờ, một lúc sau cậu bé bỏ chạy gọi một nhóm con trai. Hầu hết đều bằng tuổi nhau nhưng còn có thêm một cậu nhóc lớn hơn hai tuổi.

Bọn họ từ giọng nói của cô nhận ra rằng cô không phải đến từ thành phố Thiệu Dương.

Muốn cô để lại yoyo cho họ.

Tất nhiên là cô không chịu, quay người lại và chạy về nhà hàng để tìm cha mình

Cô cũng không ngốc. Đối phương đến nhiều người như vậy thì phản ứng đầu tiên của cô chính là đi tìm cha mẹ của mình.

Nhưng mà cậu bé lớn hơn hai tuổi kia cũng không ngốc. Lập tức chặn đường trở về nhà hàng của cô.

Khi đó cô không có điện thoại di động, chỉ có điện thoại cầm tay cá nhân nhưng điện thoại cầm tay cá nhân chỉ có thể dùng ở Quảng Châu. Còn ở thành phố Thiệu Dương thì không dùng được.

Cô lớn tiếng hướng về phía nhà hàng gọi bố.

Nhưng bên ngoài ồn ào quá, nhà hàng cũng rất ồn ào mà còn bị ngăn cách bởi vách ngăn. Ở nhà hàng bàn chuyện làm ăn đang đến giai đoạn quan trọng nên Tô Vĩnh Thắng cơ bản không nghe được tiếng kêu của con gái mình.

Người lớn đi qua cũng không thèm đếm xia đến lũ trẻ.

Cậu bé lớn hơn hai tuổi kia yêu cầu Tô Thi Hàm đưa ra yoyo thì sẽ để cô

Nói chuyện này không phải là về yo-yo mà là do không chịu được chuyện cô đã làm đứa em của mình mất mặt nên phải lấy lại mặt mũi.

Khi đó cô cũng thực sự cứng đầu, dũng cảm hơn bất cứ thứ gì. Không sợ trời không sợ đất.

Thật sự chính là một con nghé mới sinh thực sự không sợ hổ.

Trực tiếp cùng bọn họ đánh nhau

Đánh đến xám cả mặt mày.

Không khí ở thành phố Thiệu Dương lúc đó không được tốt lắm. Cho dù là ngày nắng nhưng cũng có rất nhiều tro bụi trên mặt đường.

Khi lăn lộn trên mặt đất cả người đều bị bẩn.

Mặc dù lúc đó quần áo của cô đều bị bẩn nhưng, cô không quan tâm chút nào mà còn rất hung dữ, dùng mọi thủ đoạn như vò đầu bứt tóc, ngoáy tai, ngoáy mũi.

Cô đã khiến người đã chiến đấu với mình phải phát ra tiếng như lợn kêu

Ngay khi họ cầu xin cô buông tha cho họ thì Tần Lãng đã cầm một cây gậy lớn chạy tới.

Nhiều con trai như vậy lại đi bắt nạt một đứa con gái có xấu hổ hay không.

Đây chính là dùng giọng nói của thành phố Thiệu Dương để mắng.

Hơn nữa, cây gậy lớn giống như không có mắt khuya đến những đứa trẻ xung quanh khiến chúng sợ tới mức đều bỏ chạy.

Lúc đó cô đứng nhìn cũng trợn tròn mắt.

Chỉ cảm thấy Tăn Lãng đang nhầm mắt lại quơ gây lớn lúc này thật đẹp trai! Siêu hùng mạnh!

Cũng giống như trong phim “Hộp kho báu ánh trăng". Đạp mây bảy màu mà đến!

Mặc dù lúc đó cô mới sáu tuổi nhưng cô đã biết thế nào là 'thích'.

Không phải cô lớn sớm. Mà khi còn học mẫu giáo thường xuyên nghe nói về những chủ đề như vậy.

Hơn nữa những người khác phái sẽ thu hút nhau Mặc dù là ở độ tuổi nào đều như vậy.

Cô ngây người ra nhìn một hồi, cậu nhóc bị cô túm lấy lỗ tai cũng nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy.

Tân Lãng ngồi xổm xuống rồi hướng đến bên cạnh cô, đỡ cô đứng dậy.

Đôi mắt cô nhìn cậu bé không hề chớp dù chỉ một Tần. Toàn bộ quá trình cũng chưa hề dời cặp mắt đi, sau đó cô nhìn cậu bé và hỏi tên cậu là gì.

Cậu bé nói cho cô biết. Cậu tên là Tần Lãng. Chữ Tần trong Tân Thủy Hoàng. Chữ Lãng trong sóng dữ.

Cô lập tức nhớ kỹ cái tên này.

Lúc cô định nói tên mình thì Tân Lãng hỏi cô có muốn đi rửa mặt không.

Khi đó cô mới nhớ ra mặt mình lấm lem bùn đất, hơn nữa bởi vì đánh nhau quá mạnh nên đầu tóc cũng bị rối như ổ gà. Quần áo trên người cũng đều bẩn hết.

Cô đỏ mặt cũng không dám cùng Tần Lãng giới thiệu mình với bộ dạng như vậy.

Bởi vì Tần Lãng đã tiến vào trong lòng cô. Là ý trung nhân của cô.

Cô lập tức chạy vào nhà hàng, vừa chạy đến cửa nhà hàng cô lại nhìn vẽ phía Tăn Lãng. Đem khuôn mặt của Tần Lãng ghi tạc trong lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play