Vào lúc Tân Lãng và Tô Thi Hàm muốn bịt tai bọn nhỏ lại thì phát hiện ra bọn họ chỉ có hai người nhưng có tới 3 đứa nhỏ.

Không có tay để bịt tai cho đứa nhỏ còn lại.

Nhìn dáng vẻ không sợ chút nào của Huyên Hn, Tân Lãng và Tô Thi Hàm chỉ bịt tai cho hai em gái.

Huyện Huyên còn rất tò mò mà nhìn ra phía ngoài cửa.

Nhưng mà vì vẫn chưa thể ngồi cũng chẳng thể đứng được thế nên bé con cũng chẳng thấy được gì, chỉ có thể nghe được tiếng nổ lách tách.

Ngược lại phản ứng khi nghe được tiếng pháo nổ của hai bé gái lại khác xa. Vũ Đồng thì bị dọa tới nỗi cả người rúc vào trong ngực Tô Thi Hàm, Khả Hinh thì bạo dạn hơn, nghiêng người ra nhìn phía bên ngoài.

Vừa đúng lúc bà Tân và Phương Nhã Nhàn đi vào bên trong, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ này của 3 đứa nhỏ thì bật cười.

Phương Nhã Nhàn khom người xuống bế Huyện Huyên lên, bé con hưng phấn đạp hai chân, khiến cho Phương Nhã Nhàn bật cười, bà nói: “Vui như vậy ư? Vui vì nhìn thấy bà ngoại hay là nghe thấy tiếng pháo. nên vui thế hả?”

“Huyên Huyên và Khả Hinh của chúng ta thật bạo dạn đấy nha, nghe thấy tiếng pháo nổ mà cũng không sợ. Vũ Đồng cháu phải học tập anh và em gái mới được nha.”

Vũ Đồng chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, rúc vào trong vòng tay mẹ rồi nhìn về phía Phương Nhã Nhàn. Sau đó lại quay mặt lại cọ cọ vào trong ngực Tô Thi Hàm như thể muốn từ nơi này của Tô Thi Hàm chui vào bên trong trở về trong bụng mẹ rồi trốn ở trong đó.

Cảnh này khiến cho cả gia đình bật cười.

Đốt một dây pháo cũng tốn kha khá thời gian, đốt cũng tầm vài phút thì tiếng nổ mới dừng lại.

Xung quanh đều là các mảnh giấy vụn màu đỏ nổ ra từ dây pháo trông vô cùng có không khí vui mừng.

Nhưng mà tới lúc quét dọn thì hơi phí sức một chút.

“Lên trên tầng nào, chúng ta lên trên ăn cơm thôi” Ông Tần cười khà khà đánh tiếng.

Mọi người cùng đi lên trên tầng.

Bà Tần dìu ông Tần cùng đi.

Tần Lãng phải chạy ba chuyển, trước tiên đưa bọn nhỏ lên trên sau đó mới xuống dưới mang xe đẩy lên. Cuối cùng là đi xuống lấy vali của Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn cũng kéo lên tầng.

Sau khi xách lên trên thì mang luôn tới phòng mà bà Tân đã chuẩn bị cho Tô Vĩnh Thắng và Phương Nhã Nhàn.

Phòng này nằm ở tầng 3.

Phòng của ông bà Tân nằm ở tầng 2, còn phòng của Tân Lãng và Tô Thi Hàm nằm ở tầng 4.

Bởi vì phòng khách ở tăng 2 khá là cao thế nên tầng 3 chỉ có một phòng, diện tích không lớn bằng phòng ngủ chính ở tầng 4 vì vậy ban đầu bà Tân chọn tầng 3 làm phòng cho khách ở lại.

Mặc dù không lớn bằng phòng ngủ với diện tích 50 mét vuông của Tân Lãng, thế nhưng phòng này diện ích cũng là 25 mét vuông. Nếu so ra thì cũng rất rộng rồi, hơn nữa trong phòng còn có nhà vệ sinh riêng.

Lúc xây phòng này nhà họ Tần vẫn còn có tiền, vì vậy mỗi phòng ngủ đều được thiết kế một phòng vệ sinh riêng.

Sau này lúc lắp đặt, ông bà Tân phản nàn nhiều nhà vệ sinh quá không muốn trang trí nhiều. Bởi trang trí nhà vệ sinh cần phải tốn rất nhiều tiền. Không những phải lát gạch men toàn bộ, lại còn phải mua gạch lát trần nhà và lắp quạt thông gió, lắp bộ vòi hoa sen, bồn tầm, tủ nhà tắm, ống thoát nước vân vân, còn tốn tiền hơn sửa một căn phòng có cùng diện tích.

Cuối cùng nhà vệ sinh tầng 4 chỉ lát gạch men, lắp đèn và bồn cầu còn những cái khác đều không làm.

Bởi vì tăng 3 còn có phòng cho khách ở thế nên lắp đặt toàn bộ.

Sau khi Tân Lãng đặt hết hành lý vào phòng xong, ông bà Tân đi ra ngoài gọi Tô Vĩnh Thẳng và Phương Nhã Nhàn đang chơi với mấy đứa nhóc vào trong dùng bữa.

Tô Vĩnh Thắng vừa lên đến tăng 2 đã ngửi thấy mùi đồ ăn, ánh mắt ông quét qua các món ăn bày trên bàn, ông không kìm được mà nhìn tận mấy lần.

Lúc này đã đông đủ tất cả có thể đi ăn cơm rồi.

Tô Vĩnh Thẳng đặt Vũ Đồng vào trong khu trò chơi, để con bé nằm lên đệm, sau đó cho bé cầm đồ chơi nhỏ khuôn mặt đầy yêu thương nói: “Vũ Đồng! ông ngoại đi ăn cơm nhé, lát nữa ông ăn xong sẽ ra đây chơi với cục cưng nha.”

Đợi 8 ngày cuối cùng cũng có thể ăn đồ ăn Tần Lãng nấu rồi.

Cơn thèm ăn của Tô Vĩnh Thẳng bùng nổ.

Ngồi vào bàn ăn ông Tân muốn uống rượu, lần này bà Tân cầm ra chai rượu, nhưng mà bà đưa cho Tần Lãng rồi còn dặn anh: “Đừng để cha con uống rượu, bây giờ ông ấy vẫn còn uống thuốc không được uống rượu, con uống với chú Tô đi."

Tần Lãng cười nói: “Vâng, mẹ yên tâm đi ạ.”

Vốn dĩ Tần Lãng định bốc thuốc chữa lưng cho ông Tân, nhưng mà sau khi hắn xem thành phần thuốc mà ông Tần uống. Hắn phát hiện ở bên trong có mấy loại thuốc xung đột với thuốc đông y mà hẳn định cho ông dùng.

Vì vậy hắn định đợi tới khi vết thương ở chân và tay của ông Tân đỡ hơn không cần phải dùng thuốc nữa, khi đó mới bốc thuốc đông y cho ông.

Dù sao thì hắn cũng ở nhà tới khi kì nghỉ hè kết thúc thế nên không cần vội.

Ông Tần bất lực nhìn về phía Tô Vĩnh Thẳng, nâng chén trà lên nói: “Ông Tô thật không phải phép, chị dâu không cho tôi uống rượu tôi chỉ đành lấy trà thay rượu thôi.”

“Không sao, tôi có thể hiểu mà.” Tô Vĩnh Thắng cho ông Tân một ánh mắt chuyện sợ vợ ông hiểu tôi cũng hiểu

Hai người cười vô cùng ăn ý.

Bữa cơm chính thức bắt đầu.

Tô Vĩnh Thắng động đũa lập tức gắp ngay món vịt xào cay mình thích ăn nhất mà Tần Lãng làm.

Ăn một miếng đến cả xương cũng vô cùng mềm, cả người đắm chìm vào hương vị đó. Ông định nhai vỡ xương rồi nuốt cả xương vào bụng.

Nhưng mà nghĩ tới vấn đề của răng và dạ dày mình, ông vẫn không dám ăn xương.

Ông uống một chén rượu với Tân Lãng, cảm thấy ấm lòng ấm dạ.

Đây, mới đúng là cuộc sống!

Chính là được ăn những món ăn ngon như vậy, cảm giác hạnh phúc mới tràn đầy!

Phương Nhã Nhàn ăn cũng rất vui vẻ, thực sự không so sánh thì không có đau thương mà.

Dù trong nhà đã mời chị Trương là người chuyên nấu ăn, rồi cả chị Lưu có thể nấu tạm hoặc là một số nhà hàng bọn họ ăn ở bên ngoài. Tất cả đều không nấu ngon bằng Tần Lãng.

Cho dù là Tân Lãng có xào một món khoai lang cho thêm đọt bí rồi rau xanh, như vậy cũng ăn ngon tới nỗi đầu lưỡi cũng muốn thốt lên.

Đây đúng là thức ăn ngon trên đầu lưỡi mà!

Nếu như không phải trên bàn ăn còn có ông bà Tần, đoán chừng Phương Nhã Nhàn và Tô Vĩnh Thắng sẽ ăn cảng ngon hơn, hơn nữa chỉ ăn chứ không nói chuyện.

Bởi vì không nói chuyện mới không làm gián đoạn việc ăn.

Nhưng mà bởi vì ông bà Tần còn ở đây thế nên hai người phải khống chế một chút

Chỉ là ánh mắt không thể rời khỏi đ ĩa thức ăn được. Lúc nói chuyện suy nghĩ của hai người tập trung vào việc tiếp theo nên ăn món gì, nói chuyện cũng toàn

mấy lời khách sáo như “được được”, "không tồi” “ừm”.

Tô Thi Hàm nhìn thấy cảnh này, âm thầm kéo tay Tân Lãng ở dưới bàn, hai người đối mắt với nhau. Tần Lãng cố gắng nhịn không cười còn Tô Thi Hàm thì khế mỉm cười.

Lúc ông bà Tân lần đầu tiên ăn đồ Tần Lãng nấu cũng kinh ngạc không thôi. Bữa đó còn ăn hết sạch, ông Tần còn li3m sạch cả đ ĩa, kích động tới nỗi mắt đỏ bừng suýt chút nữa thì khóc luôn rồi. Ông còn nói tài nấu ăn của mình có người kế nghiệp rồi.

Ông còn định truyền lại mấy món ăn nổi tiếng của mình cho Tần Lãng, để anh đảm nhận công việc của ông.

Nếu như sau này ngộ nhỡ anh không kiếm được. tiền thì ít nhất vẫn còn có thể mở quán ăn kiếm chút tiền nuôi gia đình, sống một cuộc sống sung túc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play