Tần Lãng thấy Tô Thi Hàm sốt ruột lại tự trách mình, hắn nói: "Thi Hàm! Em đừng vội. Chúng ta làm từng bước một, không có chuyện gì đâu”

Thật ra hẳn cũng rất lo lâng con mình phát sốt sẽ ảnh hưởng tới thân thể. Nhưng chuyện sốt thì cũng sốt rồi, vậy thì phải cần lý trí một chút. Từng bước từng bước gỡ rối. Nếu không thì có khi hai đứa nhỏ còn chưa hết sốt thì người lớn đã ngã xuống trước.

“Vâng” Tô Thi Hàm đáp thì đáp lời thế, nhưng nước mắt vẫn lã chã rơi xuống

Cô nhanh chóng lau nước mắt, dịu dàng cởi áo ngoài của Khả Hinh ra, sau đó ngồi bên người bệnh xoa xoa lòng bàn tay của bé.

Tần Lãng thấy cảm xúc của cô đã khá hơn thì không nói gì thêm nữa.

Nếu như không có hai đứa nhỏ đang cần chăm sóc, lúc này hẳn chỉ muốn ôm cô vào lòng ngay lập tức, truyền cho cô hơi ấm.

Nhưng bây giờ hẳn phải xoa xoa lòng bàn tay cho Vũ Đồng.

Mặc dù không thể ôm an ủi vợ nhưng Tần Lãng kiếm chuyện để nói với Tô Thi Hàm: "Anh nhớ hồi trước lúc sáu tuổi bị sốt, cả người mơ mơ hồ hồ, ngơ ngơ ngác ngác. Mà lúc đó lại là nửa đêm, cha phải cõng anh tới bệnh viện.”

"Thời gian cụ thể thì anh không nhớ rõ lắm, sau đó thì cũng hạ sốt. Em nhìn anh bây giờ đi, vẫn thông. minh chứ đâu có sao. Cũng không bị sốt đến hỏng đầu.”

Tô Thi Hàm gật đầu: “Em thấy Vũ Đồng và Khả Hinh mới chỉ có ba tháng tuổi mà đã sốt cao như vậy nên mới sốt ruột, sợ có ảnh hưởng tới não của con sâu này.”

“Mà trẻ sơ sinh mới ba tháng thì không được dùng thuốc hạ sốt.”

“Không được uống thuốc thì biết làm thế nào”

Trước đó ở cữ ở bệnh viện và trung tâm, bé cưng có vấn đề gì cũng không uống thuốc, toàn dùng các biện pháp tự nhiên.

Nói xong Tô Thi Hàm không nhịn được lại nước mắt lưng tròng.

“Thi Hàm, đừng buồn nữa. Trẻ sơ sinh ba tháng tuổi có thể dùng thuốc rồi. Chỉ là phải được bác sĩ kê đơn và dùng trong phạm vi liều lượng cho phép là an toàn” Tần Lãng lấy điện thoại ra đưa tài liệu vừa mới tra được cho Tô Thi Hàm xem.

Tô Thi Hàm đọc xong mới thấy yên tâm hơn một chút: "Vậy chúng ta phải nghe theo liều lượng mà bác sĩ kê, thân thể đứa nhỏ yếu ớt lắm”

“Đương nhiên” Thuốc mà hai đứa dùng nhất định phải nghe theo lời bác sĩ, không thể uống bừa được vì có thể dễ dàng khiến đứa bé bị tử vong.

Đó là chuyện mà không có một gia đình nào có thể chịu được.

Sau khi cởi bớt đồ ra, xoa lòng bàn tay được một lúc thì hàng lông mày nhíu chặt của hai đứa nhỏ mới giãn ra được một chút

Nhưng vẫn còn khó chịu, khóe miệng vẫn mím chặt.

Nhìn con mình như vậy Tần Lãng và Tô Thi Hàm rất đau lòng.

Bà Tân nhanh chóng mua xong chậu, khăn, nhiệt kế để đo nhiệt độ nước vẽ.

Sau đó ba người cùng nhau thu xếp.

Nhà vệ sinh trong phòng bệnh có nước nóng.

Bà Tân mua một tá khăn mặt (12 cái), cộng thêm bốn cái chậu rửa mặt.

Nhiệt kế đo nhiệt độ nước thì mua bốn cái.

Bởi vì tay người không thể đo chính xác độ nóng của nước, không thể qua loa đại khái được. Bà Tần không dám đánh cược nên cứ mua thêm mấy cái nhiệt kế đo nhiệt độ nước cho yên tâm.

Số tiền này bỏ ra cũng đáng.

Tô Thi Hàm trông hai đứa nhỏ, Tân Lãng và mẹ Tàn thì đang tráng chậu rửa mặt và giặt sạch khăn mặt.

Sau khi tráng xong thì đổ nước vào, mỗi chậu đều đặt một cái nhiệt kế đo nhiệt độ nước. Cái nhiệt kế này có hình dạng một con cá heo nhỏ, đặt vào chậu thì sẽ nổi trên mặt nước. Rất an toàn cũng rất dễ nhìn thấy nhiệt độ.

Nước trong mỗi chậu đều được giữ trong khoảng từ 37 tới 40 độ.

Chuẩn bị nước xong thì bưng chậu rửa mặt tới bên giường.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm cho hai đứa nhỏ ngâm chân. Vừa nãy hai người đã cởi tất cho hai đứa.

Vì đang sốt nên hai đứa lúc nào cũng ngủ mê man.

Bà Tần nhúng khăn mặt vào nước, vắt khô rồi liên tục rồi lau trần cho hai cháu gái

Một lúc sau, có tiếng gõ cửa, bên ngoài truyền. đến âm thanh của Tân Như: “La Tĩnh? Lãng Lãng?”

“Chị, ở đây! Chị vào đi, cửa không khóa” Bà Tân nghe giọng của Tân Như, nhanh chóng lên tiếng.

Vì ba người bọn họ ai cũng bận rộn không ra mở cửa được.

Thêm một người tới phụ thì có thể làm phương pháp hạ nhiệt độ vật lý cho hai đứa nhỏ nhanh hơn.

Vậy nên lúc trên đường đi mua đồ bà đã gọi điện thoại cho Tân Như, báo vị trí cho bà ấy.

Ông Tần nghĩ mấy người Tăn Lãng bên đó bận rộn nên đã gọi điện cho Tăn Như từ sớm. Lúc bà Tân gọi điện thoại tới thì Tân Như đã trên đường đi đến bệnh viện.

Tần Như đẩy cửa phòng đi vào. Nhìn thấy cục diện bên trong, bà nhanh chóng đóng cửa phòng lại, đặt túi xách lên kệ rồi đi rửa tay.

“Chị! Chị xem giúp xem nhiệt độ của nước trong chậu kia là bao nhiêu. Nước tầm 37 đến 40 độ thì bưng tới đây để em lau người cho Vũ Đồng và Khả. Hinh."

“Được! Nước bây giờ có nhiệt độ là 38 độ. Để chị cho thêm ít nước nóng vào.”

Đổ thêm nước nóng, nhiệt độ nước tăng lên đến 39 độ thì Tân Như bưng chậu rửa mặt tới.

Bà Tần phụ trách lau người cho Vũ Đồng còn Tân Như thì lau người cho Khả Hinh.

“Chủ yếu là lau vùng trán, cổ, bụng và nách” bà Tần nói.

Tần Như thuần thục lau người, vừa làm vừa nói “Được! Cái này chị cũng biết, trước kia Vũ Vũ nhà chị lúc 6 tháng cũng sốt cao, lúc ấy khiến cho cả nhà lo lảng hết lên.”

“Mọi người đừng lo, uống thuốc hạ sốt xong thì hai đứa nhỏ sẽ hạ sốt ngay thôi.”

“Mọi người hôm nay đi đâu? Sao mà Vũ Đồng và Khả Hinh lại phát sốt? Huyên Huyên không sao chứ?”

Bà Tần nói: "Huyên Huyên không có chuyện gì.

Hôm nay bọn em đưa Lãng Lãng, Thi Hàm và ba đứa nhỏ đi thăm mộ cha mẹ. Chắc là do nhiệt độ trên núi lạnh, thân thể Vũ Đồng và Khả Hinh hơi yếu nên về nhà thì phát sốt.”

Tân Như nghe xong lập tức nói: “Trời ơi! La Tĩnh, ba đứa nhỏ này mới có ba tháng tuổi, em không được dẫn chúng tới nơi như vậy. Đó là chỗ âm trạch có âm khí nặng, đối với thân thể của em bé không tốt chút nào. Mà con nít nhỏ tuổi thường thấy một số thứ mà chúng ta không thấy. Nói tóm lại là không được mang rẻ con dưới ba tuổi tới nơi như vậy.”

“Trước kia Vũ Vũ nhà chị cũng từng thế. Năm đó nó mới một tuổi, tết thanh minh chị muốn dẫn nó đi cùng nhưng mẹ chồng chị không cho. Bà ấy nói không thế đưa nó tới đó, rất dễ bị ốm và một số chuyện tâm linh làm kinh sợ khác.”

Bà Tần hơi sửng sốt một chút: “Còn có chuyện này ư.”

Bà đúng là không biết việc này. Ngày xưa lúc bà sinh Tân Lãng là sinh ở Thượng Hải, ở cữ cũng ở Thượng Hải. Tần Lãng đều do ông bà nội hẳn chăm sóc.

Sau đó tết thanh minh thường thì ông Tân sẽ về, còn bà và Tân Lãng thì ở lại Thượng Hải.

Đến khi Tần Lãng lớn hơn chút, tầm năm, sáu tuổi có thể ngồi xe thì tết thanh minh mọi người mới cùng nhau về tảo mộ.

Nếu không phải Tần Như nói, bà cũng không biết còn có kiêng kị như vậy.

Ông Tân cũng không biết. Nếu ông biết chắc chắn sẽ không để mấy đứa nhỏ còn đang bú sữa đi tới đấy.

Tần Lãng và Tô Thi Hàm cũng là lần đầu nghe tới chuyện này. Hai người đều là sinh viên đại học 19, 20 tuổi đầu, đối với chuyện dân gian thế này đương nhiên không rõ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play