Hai người Tần Lãng và Tô Thi Hàm sững sờ: "Khóc dạ đề?"

Hai người đều chưa từng nghe thấy cách gọi này.

Bà Tần ôm lấy Vũ Đồng, ôm bé cưng dựa vào trong tay. Ôm như vậy thì phần bụng của bé cưng sẽ hướng xuống dưới. Bé cưng cảm giác được bụng bị hạ xuống thì sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Bà Tân vừa ôm Vũ Đồng vừa giải thích cho Tân Lãng và Tô Thi Hàm nghe.

"Thật ra khóc dạ đề là do ruột của trẻ bị co rút, hay còn gọi là ruột quặn đau. Cái này thường xảy ra vào tầm xế chiều, bé sẽ khóc không ngừng, ở chỗ chúng ta hay gọi là khóc dạ đề”

“Ngày xưa, lúc Lãng Lãng hai ba tháng tuổi cũng thường xuyên ồn ào như thế, Dì và cha của Lãng Lãng mua cho nó thuốc giảm co rút ruột nhưng mà không có tác dụng. Lúc đó ông bà nội của Lãng Lãng mang nó đến gặp một bà đồng, để bà ấy sờ bụng của nó, nghe nói có thể an thần trừ tà. Nhưng mà vẫn không có tác dụng gì. Sau đó thì chúng ta gặp được một thầy lang, được người đó dạy cho cách xử lý chuyện này.

Tiếng khóc của Vũ Đồng đã giảm bớt một chút nhưng mà bé vẫn còn khó chịu, vẫn đang khóc.

Bà Tân lại ôm Vũ Đồng tới đặt ở trên giường, sau đó x0a nắn các huyệt trên mu bàn tay của bé

Xoa khoảng 100 lần là có thể làm ấm cơ thể xua tan khí lạnh, thuận khí giảm đau, có thể trị đau bụng do ruột bị quặn đau.

Bà Tân nói phương pháp xoa bóp cho Tân Lãng và Tô Thi Hàm.

Tần Lãng ở bên cạnh nghe, còn Tô Thi Hàm thì lấy điện thoại di động ra quay video, tránh trường hợp quên mất.

Sau khi làm xong các bước xoa bóp, tiếng khóc của Vũ Đồng cuối cùng cũng dừng lại. Nhưng mà hai mất sưng lên vì khóc nhìn cực kỳ đáng thương.

Tô Thi Hàm vội vàng ôm lấy bé cưng, yêu thương hôn lên gương mặt nhỏ.

Tần Lãng đi lấy một chiếc khăn ấm lau nước mắt cho bé, sau đó giúp bé chườm hai mắt bị sưng.

Bé con được cha mẹ và bà nội dỗ dành cuối cùng cũng chịu cười.

Nhìn bé cười, cả ba người lớn cũng cười theo.

Bà Tân nói: "Được rồi! Thi Hàm, Lãng Lãng, Dì bế Huyên Huyên xuống trước giúp hai đứa. Sau đó con và Lãng Lãng ôm Vũ Đồng và Khả Hinh xuống ăn tối”

"Dạ"

Bà Tân đi rồi, Tô Thi Hàm mới nhìn về phía Tân Lãng, dịu dàng dựa vào vai hẳn.

Hôm nay Vũ Đồng đúng là giày vò cô một trận, vừa đau đầu lại đau lòng.

Trẻ nhỏ thật khó nuôi mà.

Tần Lãng trấn an vỗ vỗ vai Tô Thi Hàm, dịu dàng nói với cô: "Em đã nghe cách nói này chưa? Một tháng ngủ, hai tháng ồn ào, ba tháng nhận thức, bốn tháng biết xoay người, năm tháng mọc răng, sáu tháng ăn bữa phụ, bảy tháng biết ngồi, tám tháng biết bò, chín mười tháng biết gọi cha mẹ”

"Bây giờ các bé cưng của chúng ta sắp được ba tháng, sẽ ngoan hơn một chút, chúng ta sẽ thoải mái hơn."

"Vâng, nhưng mà em lại nghe câu khác cơ. Một tháng ngủ, hai tháng ồn ào, ba tháng không ngủ được" Tô Thi Hàm nhìn Tân Lãng nói.

Bây giờ thời gian ngủ của mấy đứa nhỏ đều ngắn hơn, thời gian thức dài hơn, sức lực càng ngày càng dồi dào. Đến lúc đó, ban ngày chúng chơi, buổi tối lại ồn ào, hai chúng ta vẫn là vất vả”

Tân Lãng cười nói: "Không sao! Vất vả cũng được, ai bảo chúng là con trai con gái đáng yêu của chúng ta chứ?"

Nói xong, Tân Lãng dùng ngón tay đùa Vũ Đồng đang nằm trong lòng Tô Thi Hàm, cười nói:"Vũ Đồng, ba ba và mama đều yêu con nha."

"Con cũng thích baba và mama, đúng không nào?”

"Ê a"

Tân Lãng cười vui vẻ: "Thi Hàm! Em nhìn này, Vũ Đồng đang trả lời chúng ta đấy, nói mình cũng thích baba và mama-"

Tô Thi Hàm nhìn con gái đáng yêu trong lòng mình, trên mặt là nụ cười tràn đầy tình yêu của người mẹ.

Ăn xong cơm tối, tất cả người nhà họ Tân đều ở cửa tăng một. Tối nay khắp nơi trên đường phố đều có thể nhìn thấy người ta đốt tiền giấy.

Rằm tháng bảy là lễ Vu Lan cũng giống như giao thừa, tết thanh minh, trùng cửu, đều là truyền thống tổ truyền của người Trung Quốc.

Xem xét đến vấn đề khói bụi, Tân Lãng dặn Tô Thi Hàm đẩy xe trẻ em ra xa một chút. Hắn và ông Tân sẽ ở của đốt tiền giấy, sau đó sẽ mang Tô Thi Hàm và mấy đứa nhỏ đi tế bái.

Ông Tần và Tân Lãng ngồi xổm trên mặt đất đốt tiền giấy.

Ông Tần vừa đốt vừa nói với Tân Lãng, cuối tháng này là ngày giỗ lần thứ năm của ông nội hắn. Đầu tháng sau là ngày giỗ lần thứ ba của bà nội hẳn. Đến lúc đó sẽ lập bia cho ông bà nội của hản, còn khắc thêm tên các cháu Huyên Huyên, Vũ Đồng và Khả Hinh lên.

Tần Lãng đồng ý.

Sau khi đốt tiền xong, ông Tân dạy Tần Lãng cách nói chuyện với tổ tiên.

Trước đây Tân Lãng chỉ là trợ thủ đứng ở bên cạnh, ông Tân là người phụ trách nói chuyện. Bây giờ ăn Lăng đã có vợ con, đã là chủ một gia định nên ông Tần truyền cho hắn một số phong tục nội quy.

Sau khi đốt gần xong bao thư , Tần Lãng đi đón Tô Thi Hàm và các con.

Hắn ôm con trai lớn Huyên Huyên tế bái tổ tiên trước, Tân Lãng ôm thẳng người Huyên Huyên, để nhóc dựa lưng vào người hẳn. Tô Thi Hàm nắm hai tay của Huyện Huyên lại với nhau, dạy nhóc lạy.

Hai mắt nhóc con mở to, tò mò nhìn mẹ.

Dưới sự hợp tác của Tân Lãng và Tô Thi Hàm, ba bé cưng lần lượt theo thứ tự tế bái các vị tổ tiên nhà họ Tần.

Sau đó Tân Lãng và Tô Thi Hàm cùng nhau tế bái các vị tổ tiên.

Cuối cùng là ông bà Tân tế bái

Đốt bao thư xong, dường như hôm nay ba bé. cưng ngoan ngoãn hơn lúc bình thường một chút, không làm ầm ï. Ngoan ngoãn, đáng yêu năm trong

ghế trẻ em, thỉnh thoảng lại gặm tay nhỏ của chính mình.

Tô Thi Hàm nhận được ảnh của các bé cưng mà nhiếp ảnh gia gửi đến, cô vui vẻ gọi Tân Lãng đến chọn ảnh.

Hai người ngồi ở bàn ăn cơm chọn ảnh trên máy tính.

Ông bà Tần cũng đứng sau hai người nhìn, khi nhìn thấy những bức ảnh đáng yêu này bà Tân cười không khép được miệng

"Tấm này đẹp”

"Tấm vừa rồi cũng đẹp”

“Còn có tấm này nữa”

"Bức ảnh cả ba nhóc chụp chung rất là thú vị, ánh mắt đó như có như không nhưng lại rất đặc biệt”

Ông Tần đứng một lúc cũng mỏi, bà Tân bưng đến cho ông một cái ghế cao để ông ngồi bên cạnh Tần Lãng xem.

Lúc chọn ảnh, mấy người Tân Lãng cũng ôm mấy đứa nhỏ đến, cho chúng xem ảnh của mình trên máy tính.

Nhìn thấy những bức ảnh này, ba nhóc con cực kỳ, hưng phấn, dơ tay nhỏ muốn túm lấy màn hình.

Chọn đến 10 giờ tối, Tô Thi Hàm đã bắt đầu ngáp, ba nhóc con thì vẫn rất có tinh thần chưa có ý định muốn đi ngủ.

Tần Lãng gấp máy tính lại để ngày mai lại chọn tiếp, sau đó mang vợ con đi lên lầu.

Sau khi sắp xếp cho vợ con thì Tân Lãng nhận được tin nhẳn cùng một văn kiện mà ông Tần gửi đến, đây là người bạn luật sư ở Thượng Hải của ông Tân đã làm một bản hợp đõng giúp Tân Lãng, để ngày mai hắn ký với Lương Quảng Lai.

Tô Thi Hàm ngáp một cái, đang chuẩn bị đi ngủ Nhưng cô thấy Tân Lãng cẫn chăm chú nhìn điện thoại thì đi tới, nhỏ giọng hỏi: “Anh đang xem gì vậy?"

"Cha gửi cho anh một văn kiện liên quan đến pháp luật, anh đanh đọc nhưng mà không hiểu lắm” Tần Lãng không học ngành luật cho nên hẳn có chứt mơhồ.

Có một số từ hẳn cũng không rõ lắm.

Tô Thi Hàm nói: "Cho em xem một chút."

"Đây” Tăn Lãng đưa hợp đồng cho Tô Thi Hàm xem,

Tô Thi Hàm ngõi xếp bằng trên giường xem từng điều khoản một, sau đó nhẹ nhàng giải thích ý của từng cái cho Tân Lãng.

Được Tô Thi Hàm giải thích, cuối cùng Tân Lãng cũng hiểu rõ những điều mục luật pháp phức tạp kia.

Cha nhà mình tìm luật sư không tồi, trên hợp đồng viết quyền lợi và nghĩa vụ của hai bên rất rõ ràng.

Mà bên A chính là Tân Lãng.

Bên B mời Tân Lãng điêu khắc một bức điêu khắc gỗ { Tam Anh Chiến Lữ Bố }, bản quyền bản thiết kế. thuộc về Tân Lãng.

Bởi vì hợp đồng này viết về việc đặt hàng. Cho. nên giai đoạn đầu sẽ đặt cọc trước 2 triệu tiền tạm ứng, bên B sẽ cung cấp gỗ. Bởi vì điêu khắc gỗ thuộc loại hình thủ công mỹ nghệ cho nên rất dễ xảy ra tình huống gỗ bị hao tổn, bên A sẽ không cần chịu trách nhiệm về việc hao tổn gỗ, v.v.

Thời gian Tân Lãng hoàn thành tác phẩm được để trống, đến lúc đó hân sẽ tự tay điền vào.

Phần này hợp đồng có thể trực tiếp đóng dấu thành hai phần. Sau khi ký kết, hắn và Lương Quảng Lai mỗi người một phần.

"Tần Lãng! Phần hợp đồng này có thể sử dụng, không có vấn đề gì” Tô Thi Hàm đặt điện thoại di động xuống, nói với Tần Lãng.

Cứ nghĩ đến ngày mai nhà bọn họ sẽ ký một hợp đồng 20 triệu là Tô Thi Hàm lại hưng phấn lên, cơn buồn ngủ cũng bị giảm bớt.

Tân Lãng gật đầu: "Được, ngày mai anh sẽ đi in

"Thi Hàm! Anh phát hiện em biết rất nhiều thứ nha, em không học luật, sao lại biết xem hợp đồng?”

Tô Thi Hàm nghịch ngợm nháy nháy mắt với Tân Lãng: "Bởi vì luật pháp cũng rất quan trọng, mặc dù em không học chuyên ngành luật nhưng nghỉ hè em có tự học một chút”

"Còn có bộ luật dân sự, bộ luật hình sự,... Có thời gian em sẽ xem một chút.”

"Những thứ này rất quan trọng, nhất là hợp đồng, không được ký tùy tiện. Nhất định phải xem xét cẩn thận rồi mới được ký, bởi vì nếu đã ký rồi thì văn bản đó sẽ được pháp luật công nhận”

“Trước đây cha của em từng bị thua thiệt do ký. hợp đồng với một người bạn, bị người đó lừa ký một bản hợp đồng, cuối cùng hạng mục thất bại. Cha em mặc dù đã sớm rút sớm khỏi hạng mục này, thế nhưng cuối cùng vẫn đã bỏ vào đó hơn 10 triệu."

"Lúc ấy trong nhà em cũng chỉ có 5 - 6 triệu tiền tiết kiệm, lúc đó nhà em suýt chút gánh không nổi Nhưng cũng còn tốt, sau này nhà bọn em đã đông sơn tái khởi.”

“Từ đó về sau, cha em luôn nói với em là nhất định phải học tốt luật pháp, không được tùy tiện ký hợp đồng. Cho dù là hợp đồng mà bạn bè tốt nhất đưa cũng phải nhìn cẩn thận, không được tùy tiện ký tên hay điểm chỉ."

Tân Lãng và Tô Thi Hàm ở bên này nói chuyện phiếm, ở bên kia ông cụ Tô và bà cụ cũng lên giường, tắt đèn đi ngủ.

Trong bóng tối, bà cụ Tô nói:" Ông à! Lễ đính hôn của Hàm Hàm là ngày 26 tháng này, ông có đi không?"

Ông cụ Tô xoay người, nói: "Hai đứa chúng nó còn chưa cho tôi câu trả lời chắc chắn, việc đính hôn phải do nhà gái bên này xử lý chứ. Làm gì có đạo lý tổ chức ở nhà trai.”

Nói thì nói như thế, nhưng bà cụ Tô nghe ra được trong giọng của ông nội Tô đã giảm đi rất nhiều sự tức giận.

Người thế hệ trước rất coi trọng đổi phong tục truyền thống.

Bà cụ Tô nói ra: "Còn không phải là vì mấy đứa nhỏ mới được hơn 2 tháng tuổi sao? Nhà Tân Lãng và

nhà chúng ta lại cách xa như vậy, nhà Tần Lãng bên kia có phong tục lại là nhà trai xử lý lễ đính hôn. Bây giờ thời đại thay đổi rồi, làm như thế nào thuận tiện là được."

"Cứ quyết định như vậy đi, ngày 26 tháng này chúng ta sẽ đến nhà Tần Lãng tham gia lễ đính hôn của Hàm Hàm.”

"Còn nữa! Không cho phép ông xụ mặt, làm cho nhà chồng của Hàm Hàm không vui."

"Biết rồi, Ngủ đi!" Ông cụ Tô lôi kéo chăn mền, nói.

Bà cụ Tô mím môi cười, sau đó lại nói với với ông cụ Tô về Tân Lãng, nói Tần Lãng quả thật ưu tú, nói ánh mắt của Hàm Hàm rất tốt, rất biết chọn đối tượng, v.v....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play