Tân Lãng nghe lời nói: "Con biết một chút."

Hắn vừa mới kích hoạt kỹ năng đánh cờ, còn lo lắng không có nơi nào để thử, không ngờ cha vợ lại rủ mình.

Tô Thi Hàm cũng đang chú ý tới. Nghe cha nói sẽ. cùng Tăn Lãng đánh cờ, trong lòng cô lập tức lo lắng.

Cô kéo ống tay áo của Tân Lãng, nói nhỏ: "Ba em đánh cờ rất giỏi. Tân Lãng, nếu anh không biết chơi thì không căn cùng ông ấy chơi."

Cô sợ cha sẽ ngược đãi Tần Lãng.

Tân Lãng mim cười, vỗ vỗ tay cô nói: "Không sao! Chú có hứng thú, anh sẽ chơi với chú một lúc”

Mặc dù Tô Vĩnh Thắng có chút không hài lòng với việc con gái mình giúp đỡ Tăn Lãng, nhưng ông vẫn không nói gì nghĩ rằng lát nữa có thể nhìn thấy bộ. dạng ăn quả đẳng của Tần Lãng, ông đối diện nói: "Nào! Chơi cờ thôi!"

Hộp cờ mà Tân Huyên chơi vừa nãy được mang tới đặt trên bàn ngoài ban công. Tần Lãng và Tô Vĩnh. Thẳng ngồi đối mặt nhau, mỗi người cầm một màu quân cờ, bắt đầu đánh.

Ban đầu, Tô Vĩnh Thẳng tràn đầy tự tin, nhưng không lâu sau thì ông cau mày. Thắng nhóc Tân Lãng này vậy mà biết đánh cời

Bên ông mất xe, mất cả ngựa. Nhìn thấy Tân Lãng ăn con pháo cuối cùng của mình, Tô Vĩnh Thằng không dám xem nhẹ, chuyên tâm nghênh địch.

Nhưng tình huống trên bàn cờ đã định. Chẳng. bao lâu, Tân Lãng đã buộc ông không còn đường lui.

Tô Thi Hàm đưa xe đẩy của bọn trẻ đến bên cạnh. Lúc đầu, cô còn lo lắng cho Tăn Lãng. Nhưng nhìn qua, Tô Thi Hàm phát hiện Tăn Lãng rất thông minh, chơi cờ rất thuần thục, đem quân cờ của cha cô ăn gần hết.

Cuối cùng Tần Lãng chiếu tướng. Trong mắt Tô Thi Hàm hiện lên vẻ vui mừng, đang muốn vỗ tay hoan hô thì thấy sắc mặt Tô Vĩnh Thẳng tối sâm. Cô đành phải nhịn xuống, nhưng vẫn vui vẻ nhìn Tân Lãng,

Tân Lãng rất bình tĩnh, hẳn có trình độ cao thủ Cho nên Tô Vĩnh Thắng không phải là đối thủ của hẳn.

Mấy đứa nhỏ không có hiểu, nên thấy cha mẹ tức cười vui vẻ. Ba đứa nhỏ nhoẻn miệng cười khúc khích. Tô Vĩnh Thắng nghe vậy thì sắc mặt càng đen hơn.

Người cười là cháu trai và cháu gái của ông, nên ông chỉ có thế cưng chiều, không thế làm gì chúng.

Ông nhìn về phía Tân Lãng nói: Lại một ván nữa! Vừa rồi tôi đánh giá thấp cậu. Không ngờ cậu còn biết đánh cờ, lần này tôi sẽ không nhân từ với cậu!"

Tân Lãng mỉm cười, nói: "Mời chú.

Hai người xếp lại bàn cờ. Lăn này Tô Vĩnh Thắng cẩn thận từng bước. Vì thế, ông trầm ngâm suy nghĩ từng bước và mỗi lúc càng lâu hơn, nhưng cuối cùng ông vẫn thua Tân Lãng

Tô Vĩnh Thắng lo lắng đổ mồ hôi, có chút không tin, lại nói: "Lần nữa!

Tân Lãng không nói nhiều, tiếp tục cùng ông đánh. Thua liên tiếp ba ván sắc mặt Tô Vĩnh Thắng đã rất xấu, lông mày nhíu chặt, trán cũng đầy mồ hôi

Nhiều năm rồi, ông chưa từng thua nhiều trận như vậy. Không ngờ hôm nạy lại bị thua trong tay một thắng nhóc. May mà ông đang ở nhà, nếu chuyện này truyền ra ngoài thì mấy ông bạn già đó cũng có thể cười ông cho đến chết?

“Lại một ván nữa, lần này tôi đi trước!” Tô Vĩnh Thắng lớn tiếng nói.

Thấy vậy, Tân Lãng cũng không nhiều lời, bày ra bàn cờ để cho Tô Vĩnh Thẳng đi trước.

Lần này, Tân Lãng làm ra vẻ cố ý hay vô tình nhường cờ, nhưng hẳn nhường rất thông minh. Cho dù là thả nước, hẳn cũng không quá lộ liễu. Cuối cùng cũng làm cho Tô Vĩnh Thẳng thẳng lợi trong gang tấc.

Ngồi đối diện, Tô Thi Hàm nhìn thấy cha cô thẳng. Trong lòng yên tâm, cô nghĩ nếu như Tần Lãng thẳng một ván nữa, chắc là cha cô sẽ nổi giận. May mà lần này Tân Lãng lại để cho cha cô thẳng.

Thắng ván cờ, Tô Vĩnh Thắng biết là do Tân Lãng đã thả nước một cách khéo léo. Ông liếc nhìn Tần Lãng ở phía đối diện đầy ẩn ý, thấy hẳn cúi đầu trêu chọc đứa nhỏ, làm như không có việc gì. Trong lòng Tô Vĩnh Thắng có chút xúc động.

Ông xua tay nói: "Không được nữa! Hôm nay mệt mỏi một ngày rồi. Tôi đi nghỉ ngơi đây”

Nói xong ông đi thẳng về phòng ngủ chính.

Phương Nhã Nhàn cũng không có ở đây, chỉ có mấy người giúp việc đang dọn dẹp trong phòng bếp.

Tô Thi Hàm trở nên bạo dạn, cười nói với Tân Lãng: "Cũng may là ván cuối cùng là cha thẳng, nếu không thì không biết lúc nào sẽ nghỉ? Tần Lãng, ván vừa rồi anh thả nước phải không? Em nhìn ra được. Lúc đó, anh có thể ăn được quân xe của cha, nhưng. anh lại ăn một trong những quân lính không không quan trọng của ông ấy”

Tân Lãng vươn tay đụng mũi của cô, cười nói: "Xem ra Thi Hàm nhà ta cũng rất giỏi đánh cờ.”

Tô Thi Hàm cười tủm tỉm nói:"Cũng không lợi hại như anh, đến cha chỉ có thể cam bái hạ phong. Tân Lãng, em phát hiện anh biết rất nhiều chuyện. Giống. như là hộp bảo bối vậy, em luôn có thể không ngừng tìm tòi phát hiện."

"Hộp bảo bối sao? Trên người anh còn có rất nhiều bảo vật. Em sẽ có nhiều bất ngờ hơn nữa đấy” Tần Lãng nói.

Hắn có một bàn tay vàng là hệ thống. Cuộc sống tương lai của hẳn sẽ tràn đầy bất ngờ.

“Thi Hàm, lăn này em muốn ở nhà mấy ngày?” Tần Lãng hỏi.

Tô Thi Hàm biết kế tiếp bọn họ sẽ đến nhà Tần Lãng. Hôm nay cô đã chào hỏi mẹ của Tân Lãng rồi.

Chắc là mẹ anh ấy rất mong chờ bọn họ trở về.

Cô cũng muốn đưa các bé con về để gặp ông bà nội.

Chỉ là cha mẹ cô vẫn chưa chịu cho cô rời đi. Sau này nói chuyện khác cũng không tiện nói trên điện thoại, cho nên Tô Thi Hàm nghĩ rồi nói: "Chúng ta hãy ở Quảng Châu một tuần đi. Vẫn còn vài ngày nữa, vừa lúc để cha mẹ có thêm một chút thời gian tìm hiểu anh và chấp nhận chuyện của chúng ta. "

Tân Lãng gật đầu: "Được, nghe em.”

“Vậy thì em sẽ nói với mẹ một tiếng” Tô Thi Hàm nói.

Tân Lãng ở trong phòng khách trông con. Tô Thi Hàm đến phòng ngủ mời Phương Nhã Nhàn, ra phòng khách nói chuyện một chút.

Phương Nhã Nhàn hơi không vui khi nghe tin họ chỉ ở nhà có một tuần.

Nhưng nghĩ đến con gái mình bây giờ dù sao cũng là mẹ của đứa nhỏ. Cô cũng không thể ở nhà rong kỳ nghỉ hè như trước. Hai người đến gặp mình và ông Tô, đương nhiên cũng muốn đi thăm cha mẹ của Tần Lãng. Hơn nữa, vẫn còn có năm ngày, thời gian cũng đủ dài.

“Được rồi, vậy thì ở một tuần. Sau đó các con đến nhà Tăn Lãng. Còn mấy ngày nữa, trong nhà cũng phải mua thêm vài thứ. Con căm thẻ ngân hàng này đi, trong đó có một triệu tệ. Lát nữa con và Tân Lãng đi ra ngoài mua máy giặt và máy sấy về đi. Quần áo của bọn nhỏ không thể giặt như quần áo của chúng ta được. ”

"Mua tủ khử trùng nữa, phải mua loại lớn. Mỗi lăn uống sữa, khử trùng một bình cũng quá phiền phức. Ngoài ra cần phải mua cả móc phơi quần áo nhỏ, loại chuyên dụng cho em bé. Khi phơi quần áo của trẻ con bằng móc của người lớn thì sẽ dễ bị hỏng, còn có... những thứ khác mà các bé con cần thì con cũng nên mua một ít. Vì chúng phải ở lại đây vài ngày nên các bé con không thế thiếu gì được.

Tô Thi Hàm gật đầu, lại nghĩ đến bọn nhỏ, nói "Nhưng Tần Lãng cùng con đi ra ngoài, bọn nhỏ làm sao bây giờ? Vừa mới tỉnh ngủ, chắc bọn nhỏ sẽ không ngủ nữa."

“Mẹ ở đây! mẹ giúp con trông cho, các con cứ đi đi."

Tô Thi Hàm nhìn thời gian. Hiện mới sáu giờ tối, trung tâm mua sm vẫn còn mở cửa, mua sắm xong quay lại cũng không tính là quá muộn.

Vi vậy Tô Thi Hàm cầm thẻ ngân hàng đi ra ngoài tìm Tân Lãng, nói muốn ra ngoài mua gì đó. Tân Lãng gật đầu. Phương Nhã Nhàn cũng đi theo, bảo hai người họ giao ba đứa nhỏ cho bà.

Huyện Huyên và Vũ Đồng đều rất ngoan, chỉ có Khả Hinh. Nhìn thấy Tân Lãng và Tô Thi Hàm rời đi, cô bé lập tức không vui, miệng xệ xuống bắt đầu khóc. Tô Thi Hàm dỗ dành rất lâu nhưng cô bé vẫn ôm chặt lấy quần áo của cô, không để cô đi.

Tần Lăng nói: "Chúng ta dẫn Khả Hinh đi cùng đi. Hai người lớn chúng ta dẫn một đứa trẻ, cũng sẽ

không khó khăn khi mua sắm”.

Đối mặt với đứa nhỏ ồn ào, Tô Thi Hàm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dẫn Khả Hinh theo.

Tô Thi Hàm quay trở lại phòng ngủ, lấy trong túi ra một bộ quần áo hình thỏ xinh xản, đây là áo lập tức quần bằng vải bông tỉnh khiết. Tổng thể là màu hồng phấn dịu dàng, trên đó có in hình một cái đầu thỏ trắng to và một chiếc mũ nhỏ ở phía sau, trên mũ còn có hai cái tai thỏ dài rủ xuống.

Khi Khả Hinh mặc bộ quần áo này vào, ngay lập tức cô bé đáng yêu gấp bội. Làn da trắng hồng và mịn màng của bé thậm chí còn dễ thương hơn cả con thỏ nhỏ trên người bé. Cả hai bổ sung cho nhau một cách hoàn hảo.

Phương Nhã Nhàn nhìn cô cháu gái nhỏ của mình, mim cười đến không khép miệng được. Bà chụp ảnh cô bé không ngừng bằng điện thoại di động của mình.

"Khả Hinh nhà chúng ta mặc bộ đồ này thật dễ thương, giống như một con thỏ nhỏ tỉnh quái”

Bộ quần áo này là do Tô Thi Hàm mua. Lúc trước các bé ở nhà đều mặc đồ ngủ bằng vải cotton, thoải mái, không quá nóng. Thế nhưng lát nữa cô sẽ đưa Khả Hinh đến trung tâm mua sắm có máy lạnh, mặc quá ít sẽ sẽ dễ bị lạnh.

Hai người đưa Khả Hinh đến một trung tâm mua. sắm gần đó. Cha mẹ vừa trẻ lại vừa đẹp, đẩy một chiếc xe đẩy trẻ em, trên xe còn có một em bé dễ thương, mặc trang phục thỏ đáng yêu. Cùng đi trên đường, tất nhiên rất thu hút ánh mắt mọi người xung quanh.

Nhiều người đi ngang qua không thể không nhìn lăn thứ hai. Thậm chí có một cô gái mạnh dạn thốt lên đầy phấn khích sau khi đi ngang qua: "Đứa bé đó thật dễ thương”

“Đó là người một nhà sao? Cha mẹ của đứa bé. cũng rất đẹp trai đẹp gái.Cả nhà đều có giá trị nhan sắc."

Ở khu đồ điện tử, Tô Thi Hàm đi chọn máy giặt. Tân Lãng đưa Khả Hinh ngồi ở khu nghỉ ngơi.

Vừa ngồi xuống được một lúc, tin nhân WeChat của ông Tân gửi đến, hỏi hắn có thể gọi video call được không?

Buổi chiều con trai đang nấu ăn, ông không thấy con dâu. Trong lòng ông tiếc nuối lầm, nhưng nghĩ rằng con trai sẽ nấu một bữa ăn toàn cá, nhất định không có thời gian. Cho nên ông đã đợi cho đến bây giờ, xem có cơ hội để nói với con trai của mình một vài câu không?

Khi Tân Lãng nhìn thấy tin nhắn, hắn trực tiếp gửi video call.

Cuộc gọi vừa được kết nối, ánh mắt ông Tân lập. tức nhìn sang. Thấy chỉ có một mình Tân Lãng, ông Tần có chút thất vọng, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nói: "Con trai, con đang ở bên ngoài à?"

“Vâng, con ra ngoài mua đồ. Hiện đang ở trong trung tâm mua sắm. Cha, có chuyện gì sao?” Tân Lãng hỏi.

Ông Tần lắc đầu cười nói: "Không có gì đâu, chỉ là hôm nay mẹ con gọi video cho con khi cha không có nhà. Mẹ con cũng không hỏi nhiều chuyện cho rõ rằng nên cha gọi để hỏi. "

“Chuyện gì vậy ạ?" Tân Lãng hỏi.

Ông Tăn ở đầu bên kia điện thoại còn chưa kịp nói thì trong điện thoại truyền đến tiếng khóc của đứa bé. Là Khả Hinh không vui khi ở trong xe đẩy, vươn tay. về phía Tần Lãng muốn cha ôm, Tân Lãng trực tiếp đem con gái ôm vào trong lòng.

Khi ông Tần nhìn thấy khuôn mặt hồng hào mềm mại của Khả Hinh. Hai mắt ông sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên, nói: "Lãng Lãng, đây là... đây là cháu trai của cha sao?"

Sao trông hơi giống môt bé gái vậy???

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play