Bọn trẻ bây giờ còn nhỏ, không thể rời người lớn. Cô và Tần Lãng càng không thể mang bọn nhỏ lên thuyền. Trên biển sóng lớn, sốc hơn nhiều so với đi xe đường dài. Còn có gió biển, trẻ con chắc chắn không chịu nổi.

Lúc này, Phương Nhã Nhàn cùng Phương Diệu Cầm từ trong phòng bếp đi ra, hai bà cũng vừa lúc nghe được đoạn đối thoại.

Phương Nhã Nhàn lập tức nói: "Người trẻ tuổi các con muốn đi chơi đâu thì đi, cháu cứ để ở nhà mẹ trông giúp. Con cứ ra ngoài chơi một ngày đi.”

Phương Nhã Nhàn hiểu tính con gái. Dù gì cũng chỉ là cô gái 20 tuổi, chắc chẳn cũng thích đi chơi. Chỉ là đột nhiên có ba đứa con, bà cũng đoán cô gần đây không có cơ hội nào đi chơi. Bây giờ trở về nhà, có mình giúp chăm sóc bọn nhỏ, vừa hay có thể để con gái ra ngoài thư giãn một ngày.

Tô Thi Hàm nghe vậy, gật đầu nói:" Vâng, vậy thì bọn nhỏ nhờ cả vào mẹ. Tần Lãng, ngày mai chúng ta cùng đi."

Tần Lãng gật gật đầu, Bạch Tư Tư ở bên kia thấy thế, lập tức nói theo: “Chị và anh rể đều đi, vậy con cũng muốn đi. Lâu rồi con chưa ra biển!”

Phương Diệu Căm nghe vậy, trợn mắt nhìn qua cảnh cáo, nghiêm khắc nói: “Con đi cùng xem náo nhiệt à? Bao nhiêu tuổi rồi mà lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chơi? Mẹ và bố con vừa xin cho con đến văn phòng kế toán Phổ Hoa thực tập. Ngày mai con qua đó luôn và ngay cho mẹ”

Bạch Tư Tư chẹp miệng, mặt bưồn bã nhìn mẹ. Một hồi lâu mẹ vẫn không có ý thỏa hiệp, cô ấy lại vội vàng nhìn về phía Bạch Vũ, dùng ánh mắt tội nghiệp cầu cứu bố.

Bạch Vũ bắt gặp ánh mắt của con gái, hiểu ý bảo: "Diệu Cầm, hôm nay con vừa về không cần vội đi thực tập. Huống hồ bây giờ, Tư Tư đang học năm nhất, văn phòng kế toán ở đó cũng không chạy đi đâu được. Ngày mai đi câu cá đều là chỗ bạn bè, để Tư Tư đi theo cũng được. Con gái mãi mới có một kì nghỉ, chơi một ngày không bị coi là quá đáng. Đến lúc đó anh sẽ nói qua với bạn ở văn phòng một tiếng là được."

Phương Diệu Cầm nhìn hai bố con họ, quay đầu khẽ hừ một tiếng, không có thêm câu nào.

Hơn chín giờ, nhà Bạch Tư Tư cùng hai người "Triệu Quang Huy, Chu Hành rời khỏi Tô gia.

Tô Thi Hàm thấy thế, nói với Tân Lãng: “Tân Lãng, anh thu dọn đồ của các con đi, chúng ta cũng về khách sạn thôi, thời gian không còn sớm nữa."

Phương Nhã Nhàn nghe xong, vội vàng nói: "Các con đi đâu? Vất vả lắm mới về nhà một chuyến, hôm nay ở nhà ngủ đi!"

Tô Thi Hàm nhìn về phía Tân Lãng, biểu cảm không cần nói cũng biết.

Phương Nhã Nhàn bất đắc dĩ nói: “Trong nhà cũng không phải không có phòng trống, Tân Lãng cũng có thể ở lại. Nếu đã cùng về, ở ngoài khách sạn thì ra thể thống gì nữa."

Tô Thi Hàm thấy mẹ giữ Tân Lãng ở lại, trong lòng thở phào một hơi, nghĩ một lát rồi nói: “Thế nhưng bọn con mang đến không nhiều đồ. Đồ rửa mặt, còn có một vài thứ của bọn trẻ đều không mang hết”

Phương Nhã Nhàn phất tay một cái nói: “Không mang hết thì qua đó lấy, mấy đứa nhỏ để ở nhà là được. "

Tô Thi Hàm gật gật đầu. Sau khi qua xem ba đứa nhỏ, cô cùng Tần Lãng trở về khách sạn lấy đồ.

Cả quá trình, Tô Vĩnh Thắng không nói một lời. Phương Nhã Nhàn muốn giữ hai người bọn họ ở lại, Tô Vĩnh Thẳng chỉ là mặt săm lại, nhưng không bày tỏ. phản đối.

Chờ Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm rời khỏi, cửa chính vừa đóng, sắc mặt Tô Vĩnh Thẳng lập tức thay đổi.

Rõ ràng vừa rồi vẫn là một mặt nghiêm tức, lúc này vẻ mặt lại tràn đầy yêu thương, lao nhanh về phía ba đứa cháu.

Ông bể Huyên Huyên lên, mặt tươi cười dỗ cháu: “Huyên Huyên, ông là ông ngoại của cháu. Cháu gọi ông ngoại được không?”

Huyện huyên quay đầu đi chỗ khác, vẫn còn xa lạ với Tô Vĩnh Thắng cho nên hơi sợ một chút, mặt mếu máo.

Tô Vĩnh Thắng cũng không tức giận, đặt cháu ngoại vào trong xe trẻ em, đi tìm hai cô cháu gái.

“Vũ Đồng và Khả Hinh nhà chúng ta thật là xinh đẹp. Ông là ông ngoại của các con đây, các con có thích ông ngoại không?”

Hai đứa nhỏ ngồi trong xe, đột nhiên nhìn thấy Tô Vĩnh Thắng nhiệt tình như vậy, lập tức bị giật mình.

Huyện Huyên vừa được đặt xuống ở bên cạnh, lúc này cũng quay đầu sang, phát hiện hai người trước mặt lúc này đều không phải là gương mặt quen thuộc của bố mẹ. Còn có một ông già nhiệt tình quá mức, ba đứa nhỏ đều mím môi lại, xem chừng sắp khóc toáng lên.

Phương Nhã Nhàn thấy thế, vội vàng đẩy Tô Vĩnh Thắng ra, kéo ông sang bên cạnh.

“Các con không sợ nha. Vừa rồi là ông ngoại của các con. Mặc dù ông ngoại nhìn là lạ, nhưng mà ông ngoại đối với các con không có ác ý đâu. Ông yêu các con lắm."

“Bà là bà ngoại của các con. Ngoan nha. Con nhìn bà ngoại giống mẹ con không nè.” Phương Nhã Nhàn vừa căm đồ chơi vừa dỗ bọn trẻ, biểu cảm trên mặt ba đứa trẻ cũng vui vẻ hẳn lên.

Tần Lãng cùng Tô Thi Hàm không ở đây, Tô Vĩnh Thắng cũng không cần diễn nữa. Vừa bị lũ trẻ lạnh nhạt, lại bị vợ đẩy sang một bên, cũng không hề tức giận. Bây giờ, nhìn thấy lũ trẻ bắt đầu vui vẻ, lại lập tức cười theo.

Phương Nhã Nhàn nhìn ông như thế, cười nói: “Em không biết, anh còn có gương mặt này đấy. Ông xã, vừa tồi trước mặt hai đứa nhỏ, không phải ông vẫn luôn lạnh lùng sao? Sao chúng nó vừa đi, ông lập tức. vui vẻ không ngậm miệng được như vậy?"

Tô Vĩnh Thắng bị vợ kiểu nói thế, cũng những không tức giận, mà tâm tình cực tốt khế hừ một tiếng, đáp: “Anh đây là có thành kiến với người lớn, liên quan gì tới trẻ con chứ? Cháu trai và cháu gái anh, anh thương còn không hết."

“Phải không? Tiểu Huyên Huyên, Tiểu Vũ Đồng, Tiểu Khả Hinh, các con sao mà đáng yêu thế."

Cả gương mặt Tô Vĩnh Thẳng tràn đầy ý cười.

Phương Nhã Nhàn thấy thế, ánh mắt cũng lộ ra sự hiền từ. Thấy Tô Vĩnh Thẳng vịn tay cạnh xe đẩy trẻ em bên cạnh Huyên Huyên, giả vờ giật đồ chơi của bé, bà cười và nói: “Quả nhiên là ông cháu, Huyên Huyên lúc sớm còn tiểu lên người anh, thế mà anh không tức: giận.”

Nhớ đến chuyện lúc tối, Tô Vĩnh Thắng sắc mặt thay đổi, nhưng mà rất nhanh lại khôi phục nụ cười. Ông nhìn xem Huyên Huyên nói: “Cháu ngoại tè đầm lên người thì sao nào? Nước tiểu đồng tử thơm mà!”

Huyện Huyên không biết là vì nghe xong câu nói này, hay là vì chơi cướp đồ chơi với ông ngoại vui vẻ, đột nhiên chu mỏ, cười khanh khách.

Điều này làm Tô Vĩnh Thẳng vui mừng vô cùng. Trước đó đứa cháu ngoại này, ông cứ ôm là khóc. Bây giờ cùng ông chơi, còn bị ông cho chọc cười. Nụ cười trẻ con quả thật có tác dụng chữa lành. Sắc mặt Tô Vĩnh Thắng càng lúc càng ôn hòa.

"Ôi, ba đứa nhóc này thực sự là càng nhìn càng đáng yêu!” Tô Vĩnh Thẳng nhịn không được cảm thán, nhưng mà sau khi cảm thán xong, lại chẹp chẹp miệng, có chút bất mãn nói: “Chỉ có điều ba đứa cháu này lớn lên giống Tân Lãng, không có đứa nào giống Thi Hàm nhà mình?”

Phương Nhã Nhàn ở bên cạnh cười nói: “Cáo cháu bây giờ còn nhỏ. Hồi nhỏ đứa nào cũng giống bố hơn, lớn lên một chút nữa, hai tiểu cô nương chắc chắn là giống Thi Hàm nhà mình."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play