“Ông xã, ông xem đây này, chiếc móc điện thoại trên điện thoại của cô gái này chẳng phải là đồ trang trí trên chiếc túi Chanel tôi mua cho Thi Hàm sao?”

Tô Vĩnh Thắng cúi đầu nhìn, hình ảnh trong video. rất mờ thế nhưng có thể loáng thoáng nhận ra quả thực là có một món đồ trang trí của Chanel, logo bên trên giống y hệt với logo trên chiếc túi thế nên có thể nhìn rất rõ.

“Bà mua cho con bé à?” Tô Vĩnh Thẳng hỏi.

“Đúng vậy, lần trước tôi tới Thượng Hải thăm con bé. Lúc mua chiếc túi đó tôi thấy kiểu móc khóa trang trí này đẹp thế nên đặc biệt mua một cái. Khi đó tôi cùng với con bé ăn cơm còn tự tay treo lên nữa mà”

Tô Vĩnh Thẳng nhíu mày, trong lòng không muốn tiếp nhận sự thật này lập tức nói: “Cái móc này không phải đồ giới hạn chứ?”

Phương Nhã Nhàn lắc đầu: "Vậy thì không phải, chắc hắn ở các cửa hàng Chanel đều có, nhưng mà mặt dây này giống y hệt với cái của con gái, tôi nghĩ có khả năng lớn người trong đoạn video này là con gái chúng ta..”

Tô Vĩnh Thẳng không lên tiếng nữa, sảc mặt càng đen hơn.

Phương Nhã Nhàn tiếp tục nói: “Hơn nữa, khoảng thời gian trước chẳng phải tôi luôn nói với ông suy đoán của mình hay sao. Thực sự không phải tôi đoán bừa, khi đó ở bệnh viện tôi nhìn thấy rất rõ, tuy rằng, không nhìn thấy số ở đằng sau chứng minh thư, nhưng mà trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp đến như vậy? Trùng tên họ với con gái chúng ta lại còn sống ở Quảng Châu nữa!"

Tô Vĩnh Thắng nghĩ tới lần trước vợ nhìn thấy tờ giấy khai sinh càng ngày càng nhức đầu, ông ngồi không yên cho nên đứng dậy đi tới đi lui ở trong phòng khách.

Lòng Phương Nhã Nhàn rất loạn, bà lại cúi đầu xem đoạn video lại kinh ngạc nói: “Ơ! Người thanh niên này! Tôi biết cậu ấy!"

Tô Vĩnh Thắng quay đầu nhìn bà: “Bà biết ư?”

Phương Nhã Nhàn gật đầu: "Vừa rồi chỉ chú ý tới con gái không để ý tới người thanh niên này, đây chính là người mà tôi gặp ở bệnh viện Thượng Hải. Cậu ấy chính là cha của 3 đứa trẻ sinh 3 kia! Tôi khẳng định! Tôi còn gặp 3 đứa trẻ đó rồi!"

“Bà cũng gặp con của bọn họ rồi?” Tô Vĩnh Thẳng kinh ngạc không thôi.

Phương Nhã Nhàn gật đầu nhíu mày nói: “Gặp rồi, không những 1 lần mà còn gặp mấy lần! Lần trước lúc tôi và con gái video call có nhìn thấy 3 đứa nhỏ này. Khi đó con gái nói đó là trẻ con trong nhà bạn của nó, còn nói người bạn đó là đồng nghiệp của Lâm Tiêu trùng họ tên với con bé nữa!"

“Còn có vài này trước lúc tôi lướt tiktok có lướt tới một tài khoản. Tài khoản đó đăng rất nhiều video về 3 đứa nhỏ này, khi ấy tôi gửi đi cho con gái xem, con bé còn bảo với tôi đó là tài khoản kinh doanh của bạn con bé, vì vậy rất hay đăng video về ba đứa nhỏ lên.

Tô Vĩnh Thẳng nghe xong những lời này lập tức ngồi xuống ghế sofa, ông châm cho mình một điếu thuốc hít một hơi nói: “Hôm nay tôi cũng gặp được người thanh niên này cùng với 3 đứa nhỏ kia."

Phương Nhã Nhàn nghỉ hoặc nhìn về phía ông: “Ông gặp được bọn họ ư? Ở đâu vậy? Quảng Châu. sao?"

Ông Tô gật gật đầu: “Ở Thái Cổ, tôi dựa theo danh sách của bà mà đi mua đồ kết quả vừa mới tới cửa hàng Kiều Vân Thi thì nghe thấy mấy nhân viên ở đây nói đến 3 đứa nhỏ rất đáng yêu kia. Sau đó tôi đi tới cửa hàng Chanel, nhân viên ở đó cũng nói về 3 đứa nhỏ đó nữa. Sau đó tôi lại tới cửa hàng Chu Sinh Sinh bọn họ cũng nói về chuyện này. Trong lòng tôi nghĩ chuyện này quá là trùng hợp rồi, thế rồi lại nghĩ tới đoạn video hôm qua ông Từ gửi qua. Cho nên tôi lập tức nhanh chóng đi tới cửa hàng túi xách Chanel, đến đó thì gặp được 3 đứa nhỏ cùng với cha của chúng”

“Vậy mẹ của chúng đâu? Ông có nhìn thấy không?” Phương Nhã Nhàn gấp gáp hỏi.

Tô Vĩnh Thắng lắc đầu: "Không nhìn thấy, khi đó. chỉ có bọn nhỏ và cha của chúng, nhưng mà những thứ họ mua đều hầu như giống với những thứ mà bà bảo tôi đi mua. Tôi thấy cũng chỉ có con gái mới có thể hiểu sở thích của bà như thế”

Phương Nhã Nhàn hiểu ý của ông lập tức cúi đầu nói: “Đúng vậy! Trừ Thi Hàm ra không có ai có thể biết được những món hàng hiệu hàng ngày tôi thích dùng cả? Ông Tô này, ôi nghĩ người con gái trong đoạn video này chắc chắn là con gái chúng ta!”

“Con gái chúng ta thực sự giấu giếm chuyện yêu đương còn sinh ra 3 đứa nhỏ ư!”.

||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||

Mặc dù lòng Tô Vĩnh Thắng cũng cảm thấy chắc chắn tới tám chín phần nhưng mà vừa nghe thấy lời này của vợ trong lòng vẫn không khỏi chấn kinh.

Điếu thuốc trong tay ông vẫn còn đang cháy nhưng ông không hề nhớ tới phải đưa lên miệng hút, trong lòng vô cùng rối bời

Ông ngẩng đầu lên nói: “Không đâu! Những điều này chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi. Từ nhỏ Thi hàm đã là một đứa trẻ vô cùng ngoan ngoãn làm sao có thể giấu chúng ta chuyện lớn thế này chứ?"

Phương Nhã Nhàn nhìn ông nói: "Càng là những đứa trẻ không hay nói dối thì càng dễ nói dối thấu trời”

Ông Tô nhầm mắt lại vẫn không ngừng lắc đầu: “Không đâu! Chúng ta vẫn luôn nói với Thi Hàm lên đại học không được yêu đương, con bé cũng đồng ý với chúng ta thế nên chắc chẳn con bé sẽ không làm ra chuyện này đâu”

“Nhưng mà có quá nhiều sự trùng hợp rồi, ông không thấy đặt tất cả sự trùng hợp lại với nhau đã tạo thành sự thật không thể bản cãi sao?”

Ông Tô nhíu chặt mày, trong lòng rối như tơ vò.

“Cho dù có tóm tất cả những chuyện trùng hợp lại với nhau tôi cũng không tin con gái chúng ta sẽ làm ra loại chuyện này.”

Lúc này xe của Tần Lãng đã đi vào bãi đỗ xe trong khu chung cư, sau đó dừng lại ở bên dưới

Nhà họ Tô kinh doanh địa ốc nhưng mà khởi điểm khá muộn thế nên không bắt kịp xu hướng. Nhưng mà vì làm đúng nghề thế nên những năm nay ích lũy được không ít tài sản. Khu chung cư này ở Quảng Châu cũng được coi như là khu nhà giàu rồi.

Các tầng trên là những căn hộ rộng từ 200 đến 400 mét vuông. Tổng cộng có 30 tầng, nhà họ Tô ở tầng 12 có diện tích 380 mét vuông.

Tần Lãng đỗ xe xong lập tức đi ra đắng sau bế mấy nhóc đặt vào trong xe đẩy. Sau khi chuẩn bị xong tất cả mới nhận ra Tô Thi Hàm vẫn ở trong xe, không có động tĩnh gì cả.

Anh đi qua mở cửa xe ra, Tô Thi Hàm ngồi trong. xe nhìn anh với đôi mắt xinh đẹp chất chứa đầy sự căng thắng cùng lưỡng lự.

Càng gần nhà càng sợ hãi, càng gần tới đây trong lòng Tô Thi Hàm lại càng căng thẳng.

Cô hoàn toàn không biết được lát nữa phản ứng của cha mẹ sẽ thế nào khi nhìn thấy mấy người bọn họ, thậm chí cô còn có ý nghĩ muốn bỏ chạy.

Tần Lãng nắm chặt tay cô, phát hiện đôi tay nhỏ của cô lạnh như băng.

“Thi Hàm! Em đừng sợ, có anh ở đây rồi” Giọng nói của Tân Lãng vô cùng dịu dàng, lại còn mang theo vài phần an ủi khiến người khác an lòng.

Tô Thi Hàm nhẹ nhàng gật đầu nhưng mà đôi mày thanh tú vẫn nhăn lại.

Tần Lãng không bảo cô xuống xe ngay mà lấy điện thoại ra nói: "Thi Hàm! Chúng ta chụp một bức ảnh gia đình đi, kỉ niệm lần đầu tiên các con tới nhà ông bà ngoại."

Anh dựa vào xe bên cạnh Tô Thi Hàm, tay trái căm điện thoại tay phải choàng qua vai Tô Thi Hàm đặt lên đầu Huyện Huyện.

“Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh các con nhìn vào điện thoại của cha, để cha chụp ảnh quay video cho chúng ta. Chúng ta đã tới dưới lầu nhà ông bà ngoại rồi, lát nữa các con có thể gặp ông bà ngoại rồi đấy.

Mấy đứa nhóc như là nghe hiểu vậy trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ.

Tần Lãng nhìn vẻ mặt của mỗi người trong bức ảnh gia đình, sau đó lập tức đưa cho Tô Thi Hàm nói: “Thi Hàm! Em xem này, 3 đứa nhỏ nhà chúng ta đáng yêu chưa? Chắc chắn ba mẹ em sẽ thích chúng thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play