3. Từ sau lễ hội đèn lồ ng mùa thu đó, Cố Uyển Bác tới nhà ta thường xuyên hơn.

Ban đầu mẫu thân ta còn tưởng hắn tới tìm ta nên rất vui vẻ, nhưng rất nhanh bà cũng phát hiện ra có gì đó không thích hợp.

Cố Uyển Bác mỗi lần đến đều nói là tìm ta, nhưng hắn một lòng chỉ quan tâm Thẩm Linh Huyên, hai người trò chuyện với nhau thật vui, cảm tình cũng từ từ trở nên nồng hậu.

Mẫu thân có chút nghi ngờ, đi hỏi Thẩm Linh Huyên: “Linh Huyên, Uyển Bác là tỷ phu tương lai của ngươi, ngươi để hắn và tỷ tỷ người bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn chút, lần sau hắn đến thì ngươi đừng gặp nữa.”

Thẩm Linh Huyên lần nào cũng đồng ý, nhưng lần sau vẫn tiếp tục gặp riêng.

Hai người bọn họ chẳng thèm che giấu gì, trai đơn gái chiếc ở trong hoa viên cả một buổi chiều.

Mẫu thân nổi lên lòng nghi ngờ, cho tới một ngày bà ở trong phòng Thẩm Linh Huyên phát hiện ra ngọc bội của Cố Uyển Bác, lúc này mới tức giận phát hiện ra chân tướng!

“Ngươi cái kẻ nghiệt súc này!” Bà nhào lên tát một cái lên mặt Thẩm Linh Huyên, vừa kinh hãi vừa giận dữ.

“Đó là tỷ phu của ngươi, ngươi còn không biết liêm sỉ!!!”

Thẩm Linh Huyên che lại sườn mặt sưng đỏ, quật cường không chịu cúi đầu.

“Ta cùng Uyển Bác là tình yêu chân thật, ép duyên mới là không đúng, chúng ta đây là đang tự do yêu đương!”

Phụ thân ta đứng ở một bên hai mắt phun hỏa: “Im miệng! Súc sinh không biết xấu hổ, nề nếp của Thẩm gia ta đều bị ngươi làm cho bại hoại, quỳ xuống cho ta!”

Thẩm Linh Huyên không chịu quỳ, mẫu thân đưa mắt ra hiệu, ma ma ở một bên đã tiến đến phía sau nàng ta đá vào chân nàng ta buộc nàng ta quỳ gối rồi đè chặt hai cánh tay nàng ta, cưỡng bách nàng ta quỳ.

Mẫu thân tức giận đến mức run rẩy, run giọng nói: “Ta đây đã tạo ra cái nghiệt gì, sao có thể sinh ra ngươi cái kẻ nhục nhã này. Ngươi… ngươi sao có thể cùng tỷ phu của ngươi… lêu lổng!”

Thẩm Linh Huyên không phục nói: “Hắn chưa thành thân với tỷ tỷ, sao gọi là tỷ phu được. Hắn nói hắn không thích tỷ tỷ, nói rẳng tỷ tỷ cứng nhắc như người gỗ vậy, chẳng có gì thú vị, chỉ có ở bên cạnh ta mới thấy tự tại.”

“Nương, chúng ta chân thành yêu nhau, ngươi thành toàn cho đôi ta đi!”

“Ngươi, ngươi im miệng cho ta! Nhị tiểu thư ngươi điên rồi! Người tới, đem roi của ta lại đây, ta muốn dùng gia pháp hầu hạ nàng!”

Gã sai vặt nhanh như chớp chạy đi lấy roi của phụ thân đến dâng lên.

Đây là roi tổ truyền của nhà ta, tuy nói là dùng để thi hành gia phong, nhưng thực ra trước nay nhà ta vẫn chưa từng dùng qua gia pháp. Đây chính là lần đầu tiên.

Phụ thân ta tức giận tận trời, giơ roi lên muốn đánh Thẩm Linh Huyên: “Hôm nay ta phải đánh chết người cái thứ hồ đồ này, đỡ phải để ngươi ra ngoài làm mất mặt Thẩm gia chúng ta!”

Roi xé gió ở không trung, nhưng chớp mắt khi roi rơi xuống, từ cửa bỗng xông vào một người.

Cố Uyển Bác mặt mày xanh mét, nôn nóng nói: “Dừng tay!”

Hắn vội vã lao vào, nhào lên che chở Thẩm Linh Huyên.

Phụ thân thu tay không kịp, roi kia hung hăng rơi trên người hắn. Cố Uyển Bác kêu lên một tiếng, lại ngay lập tức xem xét người thương, nôn nóng hỏi Thẩm Linh Huyên:

“Linh Huyên, ngươi không sao chứ?”

Cả người ta rét run, nhịn không được mà lộ ra vẻ mặt châm biếm.

Thật là một đôi uyên ương số khổ.

Thẩm Linh Huyên hai mắt đẫm lệ, mơ mơ màng màng ngẩng đầu, bàn tay trắng trẻo túm chặt ống tay áo Cố Uyển Bác: “Cố lang…”

Cố Uyển Bác lộ vẻ đau lòng, nắm tay nàng ta, đầu gối quỳ đi đến trước mặt cha mẹ ta, vùi đầu thật sâu xuống lạy rồi nói:

“Thẩm bá phụ, bá mẫu, Linh Huyên là con gái ruột của hai người, nàng được nuông chiều từ nhỏ, các người sao nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy?”

Phụ thân tức giận đến râu cũng run rẩy, cầm roi nói: “Cố Uyển Bác, đây là chuyện của nhà ta, không đến phiên ngươi nói ra nói vào!”

Cố Uyển Bác ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định:

“Bá phụ, ta và Linh Huyên là thật lòng yêu nhau, xin người… thành toàn cho chúng ta!”

Mẫu thân ta không thể nhịn được nữa, vỗ bàn đứng dậy: “Vậy Linh Hàm của chúng ta phải làm sao? Lúc ấy Cố gia các ngươi tới cửa cầu thân, hiện tại ngươi lại muốn bỏ mặc Linh Hàm không lo, ngươi nói phải làm sao bây giờ?”

Thân mình Cố Uyển Bác khẽ run lên, quay đầu xem ta.

Ta dùng khăn tay xoa xoa khóe mắt, che mặt cúi đầu.

Trên mặt hắn hiện lên tia áy náy, lại vẫn thấy ch-ết không sờn mà dập đầu xuống: “Là ta có lỗi với Thẩm đại tiểu thư, chỉ là người cũng không phải thánh thần, khó lòng kìm nổi. Linh Huyên ôn nhu đáng yêu, tư tưởng mới lạ. Ta, ta thật sự…”

“Cầu bá phụ thành toàn cho chúng ta!”

“Không được!” Mẫu thân nhíu mày, “Hôn sự giữa Linh Hàm và ngươi mọi người đều biết, ngươi như vậy chẳng lẽ muốn để Thẩm gia chúng ta bị chê cười sao!”

Thẩm Linh Huyên ghé vào người Cố Uyển Bác, khóc lóc.

Nàng ta nhìn qua Cố Uyển Bác, xoay người nức nở nói: “Nương… Nữ nhi đã, đã cùng Cố lang có phu thê chi thật (đã có quan hệ xác th1t), nếu ngài không đồng ý cho chúng ta, nữ nhi cũng chỉ có thể đi tìm chết!”

“Cái gì?”

Phụ thân đột nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét!

Nha đầu Đỗ Nhược của Thẩm Linh Huyên lập tức quỳ xuống, đỏ hốc mắt.

“Đúng vậy, phu nhân, trước đó Cố công tử căn bản không có tìm tới Đại tiểu thư, đều là đi tìm Nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư đã cùng Cố công tử… Cầu phu nhân thành toàn!”

Nàng dùng sức dập đầu, cái trán đập trên mặt đất, khi ngẩng lên đã be bét máu.

Thân mình mẫu thân ta chao đảo, đã không thể ngồi yên, chỉ vào Thẩm Linh Huyên nhưng không nói lên lời.

Bà gian nan nói: “Súc sinh, thật là… Súc sinh không biết liêm sỉ!”

Phụ thân ta nhịn nửa ngày vẫn là không nhịn nổi cầm lấy chung trà dùng sức mà ném đi. Mảnh vỡ từ chung trà sượt qua sườn mặt Cố Uyển Bác, hắn vẫn không rên một tiếng mà tiếp tục quỳ ở đó.

Sau một lúc lâu, ông ngửa mặt lên trời thở dài, nức nở nói: “Đây rốt cuộc là cái nghiệt gì!”

Thẩm Linh Huyên bò tới quỳ trước mặt ta, khóc ròng: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi từ trước đến nay đau lòng ta nhất, ta thực xin lỗi ngươi, không bằng ta đi tìm ch-ết, ta ch-ết rồi trong nhà sẽ không vì ta mà ưu sầu, cũng sẽ không hủy đi nhân duyên của Cố lang!”

Nói xong nàng ta đứng dậy, dùng sức lao về phía vách tường.

“Linh Huyên!” Mẫu thân cả kinh hét lên, lảo đảo chạy lại.

Cố Uyển Bác phản ứng mau lẹ, một phen túm chặt tay áo Thẩm Linh Huyên ôm lấy nàng ta. Thẩm Linh Huyên va vào người hắn, vươn tay ôm lấy hắn, khóc lóc:

“Ngươi ngăn cản ta làm gì, ta thực xin lỗi tỷ tỷ, tỷ tỷ trách ta thì lấy mạng ta đi!”

Cố Uyển Bác giương mắt căm tức nhìn ta: “Thẩm Linh Hàm, chẳng lẽ ngươi thực sự muốn bức tử muội muội ruột của mình sao? Sao ngươi ác độc như vậy?”

Ta nhìn lửa giận nơi đáy mắt hắn, tay chân tê dại, như rơi vào hầm băng.

Ta tới nơi này ba năm, đã sớm coi Cố Uyển Bác thành vị hôn phu của mình.

Chúng ta khi còn tình cảm, thời điểm ăn tết hắn sẽ đem đường hồ lô đến cho ta, sẽ chọc cho ta cười, tặng thư tình cho ta, còn dùng chút bút tích non nớt viết cho ta: “Ân ái không nghi ngờ, đầu bạc chẳng lìa xa.”

Nhưng hiện tại hắn vì Thẩm Linh Huyên mà mắng ta tâm tư ác độc.

Nhưng ta làm cái gì sai?

Từ đầu tới cuối, ta chẳng làm gì cả.

Thẩm Linh Huyên ngẩng đầu lên, mặt nàng ta đầy nước mắt nhưng lại lộ một nụ cười nhỏ khó phát hiện với ta.

Nàng ta gợi môi, làm khẩu hình miệng: “Ngươi đấu không lại ta.”

Mẫu thân ta khóc thành tiếng, túm ống tay áo ta, nghẹn ngào cúi đầu:

“Linh Hàm, nương xin lỗi, bằng không…”

“Bằng không, hôn sự của con với Uyển Bác đành từ bỏ đi!”

Ta nhìn bà, cả người bà run rẩy, trong mắt tất cả đều là tơ máu.

Ta biết bà đau lòng Thẩm Linh Huyên.

Cho dù Thẩm Linh Huyên gây họa thế nào thì cũng là nữ nhi của bà, bà là mẫu thân nào có thể nhẫn tâm nhìn con gái ruột tìm chết đâu.

Ta từ từ quay đầu lại, nhìn về phía ngoài sảnh.

Phụ thân không dám ngẩng đầu nhìn ta, mẫu thân đang khẩn cầu ta, Cố Uyển Bác nhìn ta trợn mắt đầy giận dữ, còn có Thẩm Linh Huyên trào phúng ta.

Bọn họ đều đang ép ta, vì tình yêu của hai kẻ kia mà buộc ta phải nhượng bộ.

Một lát sau, ta há miệng th ở dốc, nghiêm nghị nói:

“Được.”

“Ta đồng ý… Hủy bỏ hôn ước!”

4. Cố đại nhân sau khi biết chuyện đã đến nhà chúng ta bái phỏng nhiều lần, tỏ ý hổ thẹn vô cùng.

Ông ấy thật sự hổ thẹn, lại cũng không thể giết ch-ết con trai mình. Cả đời thanh chính Cố đại nhân lại cúi thấp đầu bởi chính con trai mình.

Thẩm Linh Huyên cùng Cố Uyển Bác thật ra lại được toại nguyện, mỗi ngày ân ái bên nhau, hơi tí lại ẩn hiện trước mặt ta.

Ta không muốn nhìn đến cũng không được, chỉ có thể suốt ngày trốn ở trong sân.

Sau đó Cố Uyển Bác lại đi tìm ta một lần, hắn hẹn ta ở trong hoa viên, trả lại túi tiền ta làm cho hắn.

Hắn xin lỗi ta: “Xin lỗi Linh Hàm, ta thật sự thích Linh Huyên, ngươi không biết nàng tốt đến nhường nào đâu.”

Dưới ánh trăng, ánh mắt thiếu niên rực rỡ, giọng nói nóng bỏng:

“Linh Huyên nàng hiểu biết rất rộng, ngươi biết không, nàng còn biết cách làm xà phòng và pha lê!”

“Nàng còn tài hoa hơn người, nàng làm thơ tình sâu vạn trượng, quả thực không giống một nữ tử có thể làm ra.”

“Nàng tư tưởng cũng thật là linh động, ta không biết nên nói thế nào, nhưng nàng thực sự không giống người thường, cùng các nữ tử kinh thành hoàn toàn không giống nhau!”

Trước khi đi, hắn áy náy nói: “Ngươi cũng rất tốt, chỉ là ta không xứng với ngươi.”

“Xin lỗi.”

Ta ném túi tiền kia vào hồ nước hoa viên ngay trước mặt hắn, lạnh lùng nói:

“Quân nếu vô tình ta liền thôi. Cố Uyển Bác, từ đây ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt.”

- ---

Sau khi cướp vị hôn phu của ta, Thẩm Linh Huyên vẫn không ngừng nghỉ, nàng ta mau chóng bắt đầu làm thơ.

“Trời sinh ta tài tất có dùng, thiên kim tan hết còn phục tới!”

“Chỉ nguyện nhân trường cửu, thiên lý cộng thuyền quyên.”

“Sẽ đương lăng tuyệt đỉnh, vừa xem mọi núi nhỏ!”

- ---

Mỗi một câu đều là thiên cổ tuyệt xướng (áng thơ bất hủ), rất nhanh toàn bộ kinh thành đều vì thế mà khiếp sợ, tất cả tài tử đều truyền nhau thơ từ của Thẩm Linh Huyên, trong lúc nhất thời khiến nàng ta nổi danh khắp kinh thành.

Trước đó nàng ta nháo đến túi bụi, trong lòng cha mẹ ta còn oán khí, nhưng hiện tại nàng có mỹ danh tài nữ ở bên ngoài, trong lòng cha mẹ ta cũng nguôi giận, lại đối xử với nàng càng ngày càng tốt lên.

Cố Uyển Bác càng là bị mê muội đến thần hồn điên đảo, cảm thấy Thẩm Linh Huyên chính là thiên nữ hạ phàm, hận không thể mỗi ngày ở tại nhà ta.

Thẩm Linh Huyên ngày ngày thỏa thuê đắc ý, đi khắp nơi làm khách viết thơ, được tôn sùng là kinh thành đệ nhất tài nữ, thật đắc ý.

Ta cầm thơ của nàng ta mà cười lạnh không ngừng.

Thật là một tài nữ giỏi, lấy thơ của Tô Thức, Lý Bạch, mà mỗi lần đều chỉ có một câu, phỏng chừng là chẳng nhớ nổi toàn văn đi.

Thu Hà đứng một bên thấy biểu tình của ta không đúng, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, bằng không ta cũng đi mua mấy quyền thơ từ… Ngài cũng xem một ít?”

Ta đem giấy tờ vứt trên bàn, nhẹ giọng nói:

“Không cần. Thu Hà, ngươi đi tìm những người này, giúp Thẩm Linh Huyên gia tăng thanh thế một chút.”

“Cẩn thận chút, đừng để lại dấu vết gì.”

Thu Hà khó hiểu: “Tiểu thư, nhị tiểu thư vốn đã nhiều ngày đắc ý, còn đoạt đi Cố công tử, ngài còn như vậy chẳng phải là nàng ta sẽ cưỡi lên đầu ngài sao?”

Ta nheo đôi mắt, cười nói:

“Ngươi biết cái gì.”

“Leo thật cao mới rơi thật thảm nha.”

- ---

Ngày đó phủ trưởng công chúa mở yến tiệc mùa thu, mẫu thân ta cũng thu được thiệp mời.

Loại yến hội này thường mỗi nhà chỉ có một nữ nhi được suất tham gia, chẳng qua Thẩm Linh Huyên thanh danh quá nổi, công chúa đã đưa cho nàng ta một tấm thiệp mời riêng.

Khi lên xe ngựa, Thẩm Linh Huyên bước nhanh tới trước ta, xoay người cười cười với ta, nhỏ giọng nói:

“Tỷ tỷ, có phải ngươi rất hận ta không?”

“Ngươi bị chôn vùi dưới ánh sáng của ta, cả đời ngươi chỉ có thể ở dưới bóng ta, nam nhân ngươi yêu lại yêu ta, cha mẹ cũng yêu ta, mà ngươi…”

Nàng ta hơi nâng cằm, ánh mắt vừa thương hại vừa khinh thường.

“Ngươi chỉ là một nữ nhân phong kiến lạc hậu thôi, thật là đáng thương.”

Ta không nói gì, chỉ mỉm cười chống đỡ.

Thẩm Linh Huyên quá ngu.

Hôm nay nàng ta sẽ vì sự ngu xuẩn đó mà trả cái giá đắt.

- ---

Trưởng công chúa thấy Thẩm Linh Huyên quả nhiên rất cao hứng, nàng từ trước đến nay yêu thơ từ, vui sướng mà lôi kéo tay Thẩm Linh Huyên liên tục khen ngợi:

“Thật là một cô nương chung linh dục tú (vẻ ngoài thanh tú, có vẻ được giáo dục tốt), ngươi làm những câu thơ đó đại khí hào hùng, rốt cuộc là nghĩ như thế nào mà ra?”

Thẩm Linh Huyên khiêm tốn nói: “Chỉ là ý tứ nhất thời nghĩ ra, lên không được nơi thanh nhã, điện hạ quá khen.”

“Còn khiêm tốn như thế, thật là cô nương tốt!”

Trưởng công chúa mừng đến không biết phải làm gì, liếc mắt cũng chả nhìn thấy ta, trực tiếp lôi kéo Thẩm Linh Huyên tới bên người nàng ngồi xuống.

Quả nhiên, ta nghe được một giọng nữ không nhịn được khẽ nói: “Có gì đặc biệt hơn người, nữ tử không hiền lương thục đức mà lại đi làm thơ, thật là buồn cười. Chẳng lẽ còn muốn đi thi Trạng nguyên luôn sao?”

Ta hơi nghiêng mắt, nhìn đến nàng ấy dùng sức vò khăn tay, hơi cắn răng nhìn Thẩm Linh Huyên, hiển nhiên là vô cùng ghen ghét.

Con gái Lý thị lang, Lý Lam Sam, nàng ấy sớm đã đính hôn, vị hôn phu là công tử nhà Thôi thượng thư, Thôi Ngọc.

Mà Thôi Ngọc yêu thơ thành cuồng, là kẻ ái mộ cuồng nhiệt của Thẩm Linh Huyên, thậm chí còn cản kiệu của nàng ta trước mặt mọi người mà bày tỏ tình yêu, trở về còn cầu cha mẹ cầu hôn Thẩm Linh Huyên.

Lý Lam Sam chịu sự nhục nhã này, chỉ sợ đã hận Thẩm Linh Huyên thấu xương.

Cảm thấy được ta đang nhìn nàng, Lý Lam Sam tức giận liếc ta: “Nhìn cái gì? Ta nói không đúng sao? Muội muội ngươi có gì đặc biệt hơn người, tuổi nhỏ đã câu dẫn nam nhân, không phải thứ gì tốt!”

Ta lắc đầu: “Lý cô nương nói vậy sai rồi, muội muội ta rất tốt, ví như muội muội ta… biết làm thơ.”

“Biết làm thơ thì sao?” Lý Lam Sam hừ lạnh một tiếng, vung tay áo đi đến một bên ngồi xuống.

Ta đi qua bên người nàng, Thu Hà hiểu ý, nhẹ giọng nói:

“Đại tiểu thư, thơ nhị tiểu thư làm là vài loại tùy ý, không làm theo đề thơ, nếu như công chúa điện hạ muốn phi hoa lệnh (một hình thức làm thơ trong các yến hội xưa)thì nên làm thế nào?”

Ta đè ngón tay bên miệng, nhìn Lý Lam Sam đang dựng lỗ tai lên.

“Nhỏ giọng chút, đừng để người khác nghe thấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play