Ngay khi Phùng Diệc nhìn sang món quà mà Hà Kiều Ái tặng, thì cậu nhỏ này liền bĩu môi, sau đó còn lớn giọng nói:
- Haizzz, mẹ và anh hai nhìn kìa. Chị ba hàng thật thì cho dù có là người xa lạ cũng dốc tâm dốc sức để lên chùa xin đại sư khai quang. Còn Hà Kiều Ái thì sao? Dù rằng sống với ông nội mười tám năm, nhưng đến thọ thần cũng chỉ tặng một ít nhân sâm... Vậy là quý rồi à? Chẳng biết củ đó bao nhiêu tiền, có phải sâm thật hay không.
Dù rằng Hà Kiều Ái biết Phùng Diệc đang mắng thẳng mặt mình, nhưng cô ta hoàn toàn không dám mở miệng đáp lại, vì cô ta biết rằng cho dù có cha mẹ ruột ở đây thì họ cũng không bao giờ dám đứng ra che chở cô ta, đằng này ở đây còn là Phùng gia và Yến gia, hai gia tộc bậc nhất nước S. Vì lẽ đó nên Hà Kiều Ái cũng chỉ biết im lặng và không dám nói ra nửa lời.
Tuy nhiên, nếu như trước kia Hà Kiều Ái không quá đáng với Phùng gia thì có lẽ Triệu My Ánh và Phùng Tuân sẽ nói đỡ mấy câu, nhưng đây là do cô ta tự tạo nghiệp, lúc trước khi biết bản thân không phải con gái ruột của Phùng gia thì thiếu điều khua chiên múa trống để ăn mừng, nhưng bây giờ có hối hận cũng muộn rồi. Ai cũng có sự bao dung, họ đã quá bao dung cho Hà Kiều Ái rồi.
Tuy nhiên, Hà Thục Huyên lại đưa mắt nhìn về phía Hà gia, nhà này cũng lạ ghê đó, con gái bị nói đến mức đó mà cũng không dám hé răng ra bảo vệ là sao vậy trời? Rồi có thật sự là cha mẹ dữ chưa? Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như trước kia Hà Kiều Ái biết điều một chút, thì chắc hẳn Hà gia cũng được kết thân với Phùng gia rồi. Đáng tiếc, Hà Cang và Mạc Liên Chi lại sinh ra một đứa con không biết suy nghĩ lắm.
Còn chưa đợi Hà Thục Huyên suy nghĩ xong thì Phùng lão lại gọi cô đến bên cạnh mình, cô cũng có chút bất ngờ nhìn sang phía của Yến Cẩn Uy, anh cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Lúc này thì Phùng lão liền bảo cô cúi đầu thấp xuống một chút, vốn Hà Thục Huyên còn tưởng Phùng lão lại muốn gõ vào trán mình, nhưng bất giác ông ấy lại nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của cô, còn cười dịu dàng, nói:
- Huyên Huyên có lòng vì ông nội, ông rất vui. Huyên Huyên, nếu như hôm nay chưa biết ngủ ở đâu thì cứ ở lại Phùng gia, dù sao thì ông nghĩ sớm muộn gì con cũng phải quay về Đế Đô thôi.
Có lẽ từ trước đến giờ Hà Thục Huyên chưa từng được ai nâng niu như vậy, ánh mắt của cô có chút hạnh phúc xen lẫn nhiều cảm xúc phức tạp. Nhớ lại khoảng thời gian lớn lên ở Hà gia thì chỉ gói gọn bởi hai chữ "thành tích", cũng may là trí tuệ của Hà Thục Huyên khá tốt, nên luôn là thủ khoa hoặc thậm chí còn có thể xem là thiên tài, nên Hà Cang vẫn đối xử với cô như con người. Chứ nếu như IQ tàm tạm thì chắc đã sớm bị đá ra khỏi Hà gia rồi.
Triệu My Ánh nhìn thấy con gái không lên tiếng liền có chút sốt ruột, nhưng rồi cô cũng nhìn Phùng lão gia, mỉm cười một cái, rồi đáp:
- Vậy hôm nay phiền ngài rồi, Phùng lão.
- Còn gọi Phùng lão nữa sao? Huyên Huyên ngoan, gọi ông nội đi. Cho dù con có là cháu ruột của ông hay không, thì ông vẫn nhất quyết nhận con.
Hà Thục Huyên bất giác lại thay đổi tình thế rồi? Lời của Phùng lão rất rõ ràng, hiện tại cho dù cô có phải là huyết mạch của Phùng gia hay không thì cô cũng là cháu gái của ông ấy. Những thứ mà trước kia cô chưa từng nhận được lại xuất hiện ở trước mắt, lúc này cô lại có cảm giác không chân thật lắm.
- Ông nội ạ.
- Cháu ngoan. Đi thôi, ông đưa cháu đi cắt bánh kem.
Vốn dĩ vị trí song hành cùng Phùng lão hôm nay là Phùng Tuân mới đúng, nhưng nhìn ông nội hạnh phúc khi ở bên cạnh Hà Thục Huyên như thế thì Phùng Tuân cũng sẵn sàng nhường lại vị trí đó. Còn Phùng Diệc thì không cần phải nói, nếu như có hội những ông bố mê con gái, hay có những hiệp hội anh trai cuồng em gái thì bây giờ Phùng Diệc sẽ là trưởng câu lạc bộ chân chó của chị gái, cậu nhóc này hoàn toàn mê đắm Hà Thục Huyên, mặc dù chưa chắc cô là chị gái ruột của mình.
Hà Thục Huyên cùng Phùng lão bước lên trung tâm, vì hôm nay cô biết là thọ thần của người cao tuổi, nên trang phục cô chọn rất nhã nhặn, không hề có chút gì gọi là phá cách như những lần khác, thay vào đó thì nhìn vào Hà Thục Huyên bây giờ chỉ có thể nói là ngoan ngoãn, thanh lịch, trong trẻo và cũng không kém phần quý phái.
Nhưng vì cô không phải là người của Phùng gia, nên khi mọi người nhìn thấy cô cùng Phùng lão đi cùng nhau liền có vài tiếng xì xầm nổi lên, vốn dĩ Phùng lão và Phùng gia còn tưởng con gái mình sẽ không ứng phó được với tình huống bị nói ra nói vào, nhưng hình như họ đã đánh giá thấp cô quá rồi.
Hà Thục Huyên sau khi đưa Phùng lão đến gần bánh kem thì liền ngoan ngoãn lấy micro cho ông ấy, còn Phùng lão lại nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của cô, sau đó nói:
- Xin chào mọi người, tôi là Phùng Nghiệp An, lần này là thọ thần tám mươi của lão rồi, nhưng lão rất vui vì cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cháu gái của mình. Cô bé bên cạnh tôi đây, chính là Hà... À không, bây giờ là Phùng Thục Huyên, chính thức trở thành tam tiểu thư của Phùng gia.
Dừng một chút, ông ấy lại đưa mắt nhìn về phía của Yến Cẩn Uy, nói tiếp:
- Dù rằng Huyên Huyên và Cẩn Uy đã kết hôn rồi, nhưng bây giờ hai đứa còn phải làm lại vài hồ sơ nhỏ. Luật sư của ông sẽ liên hệ với hai đứa, đúng lúc này thì Huyên Huyên à, nếu cháu không thích thằng oắt con kia thì nhân cơ hội này ly hôn luôn.
#Yu~