Một chuỗi giờ sau đó là Hà Thục Huyên phải nở nụ cười công nghiệp trên môi, ban đầu cô chỉ tưởng rằng Yến Cẩn Uy chỉ đang nói đùa thôi, nhưng không ngờ anh lại kéo cô đến chỗ các lão bản rồi giới thiệu rằng cô là vợ của anh. Không chỉ thế mà còn nói rằng sắp tới Hà Thục Huyên sẽ vào Yến thị phụ giúp, cơ mà cô có đồng ý đâu nhỉ?

Đến khi gần tới chỗ của Chân Tiếu thì Yến Cẩn Uy lại thì thầm vào tai cô, nói:

- Kế hoạch của em và bà ta tôi đã biết rồi. Phu nhân, em tính làm sao giải thích đây?

Nhưng Hà Thục Huyên không hoảng loạn, thậm chí còn vui vẻ kéo anh lên khiêu vũ nữa. Tuy Yến Cẩn Uy không biết lý do tại sao cô lại muốn khiêu vũ, nhưng rồi anh cũng chiều theo, lúc hai người đang đong đưa theo bản nhạc thì Hà Thục Huyên lại đặt hai tay lên vai anh, còn cười rất mãn nguyện nói:

- Có một người chồng tốt như vậy làm sao em có thể buông tay, anh nói đúng không Yến gia?

- Vợ anh đương nhiên nói gì cũng đúng.

Dứt lời, không đợi Hà Thục Huyên nói gì thì Yến Cẩn Uy đã trực tiếp cúi xuống hôn lên môi một cái, hành động đó của anh không chỉ làm cho chính chủ Hà Thục Huyên phải giật mình, đến cả Phong Vinh và Phiên Du cũng đứng hình mất vài giây.

Không khí xung quanh đột nhiên lại đóng băng lại, còn Yến Cẩn Uy thì vẫn vui vẻ tận hưởng nụ hôn với vợ mình. Quả nhiên là anh nghĩ đúng rồi, môi của Hà Thục Huyên có vị ngọt nhưng xen lẫn cả vị đắng nhẹ, nhưng càng hôn lại càng cuốn, không thể nào dứt ra được. Một lúc sau, cuối cùng Yến Cẩn Uy cũng đã buông tha cho cánh môi nhỏ của cô, nhưng Hà Thục Huyên sớm đã không còn dưỡng khí, trực tiếp ngã vào lồng ngực của anh. Còn Yến Cẩn Uy thì lại vui vẻ ôm vợ ở trong lòng, còn nhìn những quan khách khác nói:

- Ngại quá, có lẽ do vợ tôi hôm nay đặc biệt xinh đẹp, có chút nhịn không được.

Đương nhiên những người ở đây cho dù có muốn trách mắng gì thì cũng không dám nói, cũng chỉ biết nói rằng tuổi trẻ còn sức khỏe thôi. Riêng Diệp Lam Tâm thì đã tức đến mức sắp mắng người, riêng Hà Kiều Ái thì ghen tị đến đỏ hết cả mắt.

Sau đó thì Hà Thục Huyên cũng được Yến Cẩn Uy đưa đến một nơi để nghỉ ngơi, anh nhìn cô, rồi cười nói:

- Phu nhân nghỉ ngơi ở đây nha, chút nữa anh lại đến bồi em vui vẻ.

Nhưng nhận lại thì chỉ là cái liếc đầy ấp yêu thương từ phía của Hà Thục Huyên, tuy là thế nhưng Yến Cẩn Uy lại mang một tâm thế rất thoải mái rời khỏi. Đến khi anh đi mất thì cánh cửa đột ngột được mở ra, người bước vào chính là Diệp Lam Tâm và Yến Hi, hai người họ hùng hùng hổ hổ ở đây muốn đòi lại công bằng, nhưng Hà Thục Huyên lại nhẹ giọng nói:

- Tiểu Hi và cô Diệp có chuyện gì ở đây vậy?

- Cô còn diễn cái gì nữa. Rõ ràng kế hoạch của cô vạch ra, bây giờ cô có ý gì đây? Ở trước mặt mọi người hôn Yến gia? Cô... Cô...

- Diệp tiểu thư, cô nói gì vậy? Tôi là vợ của Yến gia, cho dù có ở trước ống kính hôn anh ấy cũng là hợp tình hợp lý... Tôi vẫn chưa biết tôi sai cái gì.

Nhưng một giây sau đó thì Diệp Lam Tâm lại giống như bị điên mà nhảy đến muốn đánh cô, nhưng đã bị Phiên Du ngăn lại, cô ấy đưa mắt nhìn Diệp Lam Tâm nói:

- Diệp tiểu thư, đây là phu nhân của Yến gia, nếu cô dám động tay động chân thì đừng trách tôi không khách sáo!

- Phu nhân cái gì chứ! Tôi mới là phu nhân của Yến Cẩn Uy, cô ta... Rõ ràng chính cô ta là người muốn bày mưu cho tôi ở cùng Cẩn Uy, bây giờ ở đây lại nói như bản thân vô tội.

- Hà Thục Huyên, suy cho cùng thì cô cũng chỉ là muốn leo lên giường của anh Cẩn Uy thôi chứ gì? Nói đi, cô muốn bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô, sau đó thì cút khỏi anh Cẩn Uy ngay!

Phiên Du bây giờ cũng đưa mắt nhìn về phía của Hà Thục Huyên, quả thật mọi chuyện là cho phu nhân nhà cô ấy bày ra kia mà. Nhưng khi Phiên Du nhìn thấy Hà Thục Huyên bây giờ thì liền trố mắt, nước mắt rớt rồi? Ủa alo gì vậy? Phu nhân khóc rồi? Bình thường nếu là phu nhân thì sẽ ra tay đánh người rồi kia mà? Sao hôm nay lại khóc rồi... Có gì đó sai sai... Khoan đã... Hình như cô ấy biết cái gì sai rồi.

Hà Thục Huyên không chỉ khóc đến thê lương mà còn ngồi sụp xuống nền đất lạnh lẽo, nước mắt lã chã nhìn về phía của Yến Hi và Diệp Lam Tâm, yếu ớt nói:

- Yến Hi, chị biết em không thích chị... Nhưng em cũng không nên vu oan cho chị như vậy chứ. Cẩn Uy là chồng chị, làm sao chị lại có thể bày mưu cho người khác cướp chồng mình... Hơn nữa... Một câu cũng là nói chị cướp chồng người khác, hai câu lại nói chị vì tiền... Nhưng mà... Rõ ràng chị đâu có ý gì, từ khi kết hôn còn chưa tiêu một đồng của Yến gia... Chị... Chị... Chị...

Một màn khóc lóc thê lương này làm cho Yến Hi có chút sợ hãi, cô ta cũng có cảm giác có gì đó không hay lắm. Một giây sau thì không chỉ Yến Cẩn Uy mà ngay cả cha mẹ của Yến Hi lẫn Diệp Lam Tâm cũng đã có mặt ở đây, sắc mặt của họ còn rất tức giận. Riêng Yến Cẩn Uy tuy biết cô vợ này diễn, nhưng vẫn rất phối hợp mà đi đến chỗ của cô, nhẹ nhàng đỡ cô đứng dậy, nói:

- Em có sao không?

Hà Thục Huyên yếu ớt lắc đầu.

Còn Yến Hi thấy vậy liền có chút tức giận, mắng:

- Con khốn, mày làm gì rồi hả!

*CHÁT*!

#Yu~



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play