Triệu Tinh Lan là một đàn em trong khoa của Lương Tinh Túc.
Nghe nói vào cuối tuần đầu tiên sau khi khai giảng, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Lương Tinh Túc ở dưới tán cây ngọc lan, thì cô ta đã nhất kiến chung tình, sông cạn đá mòn, không thể tự kiềm chế.
Tục ngữ nói, đàn ông theo đuổi phụ nữ cách một ngọn núi, phụ nữ thì chỉ cách một lớp voan mỏng.
Cô nàng đàn em này theo đuổi Lương Tinh Túc đặc biệt dữ dội, cũng không biết đã cởi bao nhiêu lớp voan, lại không ngờ rằng Kỳ Lận tôi đã đào bao nhiêu tòa núi mới có thể chộp được Lương Tinh Túc vào tay.
Đúng vậy, là tôi theo đuổi hắn!
Đối lập với lần đầu tiên gặp mặt, nghĩ lại cũng biết Lương Tinh Túc không thể nào xem trọng tôi được, cho nên tôi đành phải tấn công trước.
Hối lộ các bạn cùng phòng ký túc xá của hắn, Tết nhất lễ lạc đều chạy đến ăn chực, mỗi lần gặp mặt ở trên phố lớn ngõ nhỏ, sân thể dục trong trường học đều hỏi han ân cần, chào buổi sáng chúc ngủ ngon...
Tôi đây phải hao tốn tâm sức trăm cay ngàn đắng tiêu hết bao nhiêu thù lao lót đường, cuối cùng mới có thể cưa đổ Lương Tinh Túc vào hôm lễ độc thân nọ.
Vì thế tôi kích động đến mức đã liên tục uống trà sữa uyên ương mười bảy tệ trong một tuần, thành công khiến cho cái eo lớn hơn hai nấc.
Triệu Tinh Lan vẫn không buông tay, tiếp tục kiên trì theo đuổi, cho dù có nhìn thấy Lương Tinh Túc nắm tay tôi đi dạo phố ăn cơm, cũng cho rằng chính là vì tôi vừa đe dọa vừa dụ dỗ hắn.
“Anh Lương tốt như vậy, chị dựa vào cái gì mà ở bên cạnh anh ấy chứ?!” Đây là giọng điệu nghi ngờ của Triệu Tinh Lan.
Đúng vậy, tôi dựa vào cái gì?
Sau khi chúng tôi chia tay tôi đã lặp đi lặp lại mấy chữ này rất nhiều lần.
Dựa vào cái gì?
Hắn dựa vào cái gì mà khiến tôi thích hắn như vậy?
Hắn dựa vào cái gì mà muốn chia tay trong êm đẹp?
Hắn dựa vào cái gì mà muốn ở bên cạnh Triệu Tinh Lan?
Dựa vào cái gì?
Mấy chữ này đã ép cho tôi suýt nữa thì điên lên, vì thế nào cho đến bây giờ tôi vẫn còn di chứng, mỗi khi gặp phải ba chữ này thì liền để tâm vào chuyện vụn vặt.
Lương Tinh Túc tốt như vậy, hắn nên ở bên cạnh loại con gái yếu đuối thông minh lanh lợi, mặc váy công chúa, mang giày cao gót và biết làm nũng như Triệu Tinh Lan mới đúng.
Không phải là tôi.
Cho nên khi khi tôi nhìn thấy Triệu Tinh Lan nắm tay Lương Tinh Túc, tôi đã nhận thức được.
Không thể so sánh, là tôi không thể so sánh với người ta.
Từ đó trong lòng tôi có một ngôi sao, một dải ngân hà rộng lớn, cũng chỉ có một mình Lương Tinh Túc và tất cả của hắn.
_________
Tôi có chút hối hận.
Tôi không nên thuê Lương Tinh Túc, cũng không thể thuê Lương Tinh Túc.
Quá xấu hổ, cũng khó mà tiếp thu được.
Chuyện này là sao chứ...
Rõ ràng chúng tôi đã chia tay, hẳn là cả đời cho dù sống chết cũng không nên liên quan đến nhau nữa.
Làm sao có thể lấy chuyện thuê mướn làm cái cớ, để tiếp xúc giống như bạn bè bình thường được?
Đây là không đúng.
Huống hồ giữa chúng tôi vẫn còn có một Triệu Tinh Lan không rõ ràng kia.
Cái này giống như tôi đang đội nón xanh cho cô ta à?
Tôi nghĩ ngợi xa xăm.
“Lên xe thôi”. Lương Tinh Túc đứng lên.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn dường như lại cao hơn một chút, cũng đã 24 tuổi, vậy mà vẫn cao thêm sao?
Hắn nhíu mày nhìn tôi.
“Em…” Tôi nhìn hắn, lại cúi đầu, cảm thấy nhìn hắn thì không có can đảm mở miệng: “Hay là thôi đi…”
“Cái gì?” Chiếc giày của hắn đã bước ra phía trước một bước.
“Hay là thôi đi”. Tôi nhấp môi, có chút muốn khóc, trong lòng âm thầm mắng bản thân mình thật là ngu ngốc, sao lại bỏ qua một cơ hội tiếp xúc tốt như vậy: “Một mình em về là được rồi”.
“Kỳ Tiểu Lận”. Hắn bóp mặt tôi bắt tôi ngẩng đầu: “Có phải em bị ngốc không?!" Giọng điệu lại rất khẳng định.
Kỳ Tiểu Lận.
Đã rất lâu tôi không nghe hắn gọi mình như vậy, thật là bồi hồi.
Nghĩ đến đầy nước mắt tôi lại tuôn rơi.
Ánh mắt nhòa lệ mông lung mà nhìn, thấy một loạt biểu hiện của hắn từ nhíu mày đến kinh hoảng, không biết phải làm sao, sau đó là bất lực.
Cuối cùng là lấy bóng đêm bao trùm mà kết thúc.
Hắn ôm tôi vào trong lồng ngực.
Trên quần áo vẫn là mùi vị nước giặt hiệu Blue Moon quen thuộc.
Hắn vỗ nhẹ lên lưng tôi, an ủi một cách hết sức chuyên nghiệp: “Là lỗi của anh, đừng khóc, ngoan đi”.
Nói tôi khờ, rốt cuộc cũng không biết là ai ngốc.
Nhiều năm như vậy mỗi lần dỗ dành tôi cũng chỉ có một câu này.
Nhưng điều thần kỳ chính là tôi lại chịu câu này.
Còn cố ý chơi xấu ôm lấy eo hắn không muốn buông ra.
“Lương Tinh Túc……”
“Hửm?”
“Anh khốn kiếp…”
“Ừ”.
“Anh là đồ ngốc…”
“… Không được nói tục”.
Cuối cùng chúng tôi vẫn là cùng nhau về nhà.
Nhưng cảm giác khác hẳn.
Vành mắt tôi ửng đỏ, bên cạnh khoá kéo trên áo khoác thể thao của hắn có một dấu vết thấm ướt.
Vali hành lý của tôi và hắn đặt song song bên cạnh nhau, tôi ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài không muốn nói chuyện.
Hắn ngồi xuống rồi mình đặt bình nước nóng lên trên bàn.
Tôi liếc mắt một cái, nắp bình đã mở ra.
Tôi lại lén nhìn qua, thấy hắn đã mang tai nghe, nhắm mắt lại.
Khuôn mặt hắn nhìn nghiêng rất đẹp, giống hệt như khuôn mặt mà năm đó tôi vẫn thường xoa.
Vì thế tôi từ lúc đầu chỉ nhìn lén cuối cùng biến thành nhìn một cách quang minh chính đại.
Nhìn vành tai, lông mi rất dài, hốc mắt rất sâu, tuy rằng mũi không phải rất cao, môi không mỏng không dày, nhưng rất mềm mại, khóe miệng bên phải có một nốt ruồi, lúc trước tôi còn trêu chọc hắn có phải đây là phân ruồi hay không, bị hắn búng lên trán một cái, sau đó lại xoa xoa, hôn một cái.
Tôi vừa nhìn hắn vừa thất thần.
Đột nhiên phát hiện lỗ tai hắn ửng đỏ, khóe miệng dường như khẽ nhếch lên.
Lúc này tôi mới phản ứng lại, xoa xoa lỗ tai mình thấy cũng có chút nóng lên, liền xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe lửa chạy suốt hai tiếng đồng hồ, tôi mơ màng nghe thấy tiếng loa thông báo sắp đến nơi.
Trong lúc tôi còn đang nửa tỉnh nửa mơ, thì lọt vào trong tầm mắt chính là vành tai của Lương Tinh Túc, sườn mặt hắn đè lên đỉnh đầu tôi, tay phải ôm tôi, bàn tay vừa vặn đặt lên trên eo.
Tư thế thân mật khăng khít vô cùng.
Là tư thế thường xuyên thực hiện lúc chúng tôi còn yêu nhau.
Tư thế này khiến cho tôi không phân biệt được, đâu là mơ đâu là thật.
Kể từ sau khi chia tay, tôi vẫn thường mơ thấy Lương Tinh Túc dựa vào tôi mà ngủ như vậy, thỉnh thoảng hắn sẽ nghiêng người tới hôn lên đỉnh đầu tôi, sau đó tôi sẽ bị một câu “Em còn chưa gội đầu” của mình đánh thức.
Có phải là tôi đang nằm mơ không?
Nếu như bây giờ tôi nói một câu “em đã gội đầu”, thì Lương Tinh Túc sẽ tiếp tục hôn đỉnh đầu tôi chứ?
Lương Tinh Túc sẽ không.
Hắn có thể cho rằng tôi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cho nên mới nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Thức dậy đi, tới nơi rồi”.
Cũng đã đến lúc phải tỉnh dậy.
Chỉ trong nháy mắt tôi đã tỉnh táo lại, hơn nữa còn nhảy ra khỏi vòng tay hắn.
Sờ sờ khóe miệng, cũng may, chưa chảy nước miếng.
Sau đó sờ sờ lên trán, cảm thấy vừa rồi lúc hắn nói chuyện có cái gì đó cọ qua.
Lương Tinh Túc cứ nhìn tôi như vậy mà không nói lời nào.
Tôi nhìn hắn, có chút lúng túng: “Có phải bị tê tay rồi không?”
Hắn gật đầu.
Tôi do dự muốn duỗi tay giúp hắn xoa một chút, lại bị hắn ngăn lại.
“Đi thôi”. Hắn kéo hành lý tới, đứng sang một bên.
“Ờ”. Tôi rầu rĩ kéo vali hành lý của mình.
___________
Ra khỏi nhà ga, theo lý thì tôi nên dẫn theo Lương Tinh Túc đi đặt một phòng ở khách sạn.
Nhưng vì sao ba mẹ chú hai cậu út cô ba ở trước mắt tôi… lại quen thuộc đến như vậy?
Cuối cùng thì Lương Tinh Túc đã ở lại trong căn phòng dành cho khách kế bên phòng tôi….
Nhìn thấy họ hàng thân thích trong nhà mình liên tục gật đầu với Lương Tinh Túc, tôi có một loại cảm giác mình là thổ phỉ cướp đoạt trai nhà lành về làm áp trại phu lang.
“Nhóc Lận con, cậu chàng này được lắm đấy”. Chú hai là người mở miệng đầu tiên.
“Đúng vậy. Đúng vậy, cao ráo lại đẹp trai, dáng người cũng hết xẩy”. Cậu út tiếp lời.
“Quen nhau được bao lâu rồi? Dự định khi nào thì kết hôn? Hai đứa cũng đã già lắm rồi đấy”. Cô ba xen vào.
“Con đã gặp ba mẹ cậu ta chưa?” Ba tôi lo lắng.
“Em nghĩ hay là lát nữa nói cho rõ ràng đi”. Mẹ tôi tổng kết.
Vì thế sau khi có một sự chia tay đơn phương trong hòa bình, tôi lại đơn phương có một đối tượng đính hôn mơ hồ.
Cũng không biết Lương Tinh Túc có bực bội đến điên lên hay không.
Nhưng tôi cảm thấy hắn rất vui.
Nhìn hắn vừa ăn cơm vừa bình tĩnh tự nhiên, đối đáp với những người trong nhà, mà còn có thể tự nhiên gắp thức ăn cho tôi, lại uống rượu với ba tôi, chú hai, cậu út... Tôi chỉ biết vùi đầu ăn liên tục.
Sau khi đã đưa cậu út và chú hai uống say ra về, cô ba thì đã được dượng ba đến đón, ba tôi vờ say cũng được mẹ tôi đỡ về phòng, mèo đại boss đi đường xa mệt mỏi cũng đã ngủ vùi, tôi nhìn lên trên sô pha, không biết Lương Tinh Túc có say hay không, cảm thấy hết sức bối rối.
“Lương Tinh Túc”. Tôi ngồi xổm xuống ngửa đầu nhìn hắn: “Anh say rồi à?”
Hắn cụp mắt nhìn tôi, ánh mắt mơ màng, đôi con ngươi long lanh ngấn nước.
Tổn thọ quá, bộ dạng này của hắn sao có thể đẹp trai đến như vậy...
“Kỳ…Lận…?” Hắn phun ra nuốt vào hai tiếng.
Tôi nắm chặt quần áo, nhấp môi: “Em đưa anh về phòng nhé?”
“…Được”.
Sau đó tôi gian nan đỡ hắn dậy, khập khiễng xê dịch về hướng phòng ngủ của khách.
Sau khi thả hắn lên trên giường, tôi chỉ có thể thở hồng hộc.
Hắn vô thức rên lên vài tiếng, híp mắt nhìn tôi.
Lương Tinh Túc có thói quen ở sạch, bây giờ không lau mình cho hắn, thì có lẽ buổi tối hắn sẽ mộng du mặc quần áo mà đi tắm rửa không chừng...
Nhưng vali hành lý của hắn có mật mã, tôi chỉ có thể đi ra nhà tắm lấy một cái khăn sạch vào.
Sau khi lau mặt cho hắn xong, còn đang chuẩn bị lau tay, thì hắn liền ngồi dậy, đúng lúc đối diện với tôi.
Tôi có chút xấu hổ muốn thụt lùi đứng dậy, hắn lại càng để sát vào, còn chụp lấy tay tôi, không cho tôi nhúc nhích.
Hắn cũng không nói lời nào, bất động một lúc, cứ nhìn tôi như vậy, hơi thở có mùi rượu đâm vào trước mặt tôi.
Tôi cảm thấy mặt mình có chút nóng lên.
Rượu tối nay uống cũng không quá mạnh, có thể khiến Lương Tinh Túc choáng váng đến mức này sao?
Kết quả, người choáng váng chính là tôi.
Bất kể là cô gái nào, trong tình trạng còn thích bạn trai cũ của mình, lại đột nhiên bị người ta dựa sát như vậy, còn cắn một cái lên mặt mình, thì sao có thể không choáng váng?!
Hơn nữa hôm nay Lương Tinh Túc còn cắn rất mạnh.
Tôi muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến khả năng ba mẹ tôi còn đang tập trung tinh thần thương lượng của hồi môn của mình, tôi bèn nhịn nhục.
Ánh mắt ngấn nước, tôi nghẹn ngào: “Lương Tinh Túc, em đau”.
Rất có thể là hắn nghe thấy, cho nên lập tức buông ra, đổi thành dùng môi mà ngậm.
Cũng không biết Lương Tinh Túc là mắc chứng gì, lúc còn yêu nhau hắn đã rất thích vừa nắn vừa nhéo khuôn mặt tôi, sau khi chia tay uống rượu say còn cắn mặt tôi.
Là tôi xấu xí lắm sao, cho nên anh mới hận tôi như vậy?!
Một lát sau, hắn buông tôi ra, lại nhìn chằm chằm.
Omg, không thể hắn lại muốn cắn thêm một cái ở mặt bên kia đó chứ?!
Tôi thật sự không dám bảo đảm lát nữa tôi có hét lên hay không!
Tôi không hét, bởi vì tôi kêu không thành tiếng.
Lương Tinh Túc hôn hôn lên đôi mắt tôi, giọng ấm ách nói: “Anh biết lỗi rồi, đừng khóc, ngoan”.
Hắn sao có thể như vậy…
Không biết vì sao tôi càng muốn khóc.
Có thể là hắn nhìn thấy nước mắt của tôi đi, lại hôn hôn, hôn xong lại đổi từ mắt phải sang mắt trái, môi dừng lại mí mắt, tôi có chút ngứa ngáy.
“Kỳ Lận”. Lương Tinh Túc mở miệng: “Chúng ta đừng chia tay được không?” Giọng nói có sự uất ức mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.
Chuyện này là sao...
Tôi chớp mắt.
Lương Tinh Túc uất ức?
Lương Tinh Túc nói không chia tay?
Lương Tinh Túc… Lương Tinh Túc nói xong câu đó liền ngã lên trên vai tôi mà ngủ …
Để lại tôi với chiếc khăn lông ướt trong tay, ngây ra như phỏng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT