“28 Đại Giang. Có lẽ mọi người chưa từng nhìn thấy.” Đằng Tu chỉ vào xe đạp hỏi, “Vào thời điểm đó ai mà có được một chiếc xe này thì mọi người sẽ rất ngưỡng mộ đấy.”

Chu Sào lắc đầu: “Tôi đã từng nhìn thấy rồi, lúc trước ông ngoại tôi cũng có một chiếc, dùng để đưa tôi đi học. Chiếc xe đó rất cao, tôi leo lên ngồi, chân không chống xuống đất được… còn bị té ngã một lần.”

Trên thực tế không phải chỉ là ngã một lần. Cô còn từng cưỡi chiếc xe kia chở Khang Viễn, lần đó hai người đến Cung Thiếu Niên, ghi đông xe liên tục lắc lư, vừa ra khỏi phố cổ không bao lâu thì cả hai người đều bị té nhào xuống mương nước, sau đó đã được ông ngoại của Chu Sào vớt lên.

Đằng Tu đặt một tay lên trên cầu, nhìn về phía hồ Houhai.

“Đều là hồ nhân tạo, cho con người đào ra. Bắc Hải, Houhai, Shichahai… đất đá đào ra đủ tạo thành một ngọn núi nhỏ, mang về cố cung cho hoàng đế xem. Thật ra thì hoàng đế cũng rất dễ bị lừa, làm một hòn giả sơn đã có thể khiến ông ta hài lòng.”

“Lúc trước có người còn nói bên phía hồ Bắc Hải có một hải nhãn, sau đó người ta lại phát hiện ra một sợi xích sắt rất lớn ở dưới đáy giếng trong Vương phủ. Sợi dây xích kia rất dài tìm mãi cũng không biết nối vào đâu, tương truyền đầu bên này hải nhãn là cái giếng, đầu bên kia trói rồng. Sau đó lại nói rằng con rồng kia rất tà ác, nên mọi người cũng không dám rút thử, mới thả sợi dây xích lại chỗ cũ, rồi lắp miệng giếng lại. Thú vị không?”

“Người ta còn nói rằng nếu ở Bắc Kinh, bạn thích một cô gái nào đó, thì cứ đưa cô ấy đi dạo công viên Bắc Hải, mùa hè thì chèo thuyền, mùa đông thì trượt băng, đứng từ trên mặt hồ nhìn ngọn bạch tháp ở xa xa. Vậy vì sao lại không nói đến hồ Shichahai?”

“Bởi vì nơi này lúc trước là hồ hoang dã, không ai quản lý. Mùa đông những người đi trượt băng gặp tai nạn rất thường xuyên, nước hồ không sâu, thành Bắc Kinh không có hồ sâu, Bắc Hải sâu nhất cũng chỉ khoảng bốn năm mét. Nhưng vào ngày mùa đông, rơi xuống một hồ nước sâu mấy mét cũng sẽ không chịu nổi, đặc biệt là mặc áo lông rơi xuống mặt băng, nước sẽ thấm vào quần áo khiến cho trọng lượng nặng thêm rất nhiều.”

“Lúc trước mọi người còn tự mình làm một xe trượt băng, ở bên dưới thì làm một lưỡi dao trượt từ sắt thép, sau đó dùng cái thùng đựng than đá trong nhà làm thùng xe. Lúc trượt thì phải mang bao tay, nếu không, muốn điều khiển được chiếc xe này thì chỉ có lạnh chết.”

“Sau đó chỗ này bị đám xã hội đen ở thành Đông và thành Tây tranh giành địa bàn, bọn họ hẹn nhau ra bờ hồ Shichahai mà thanh toán, khu Thành Tây chúng ta có một người bị trúng gạch, chết ngay tại chỗ.” Chu Sào quay đầu nhìn Đằng Tu.

“Sau đó thành Tây thắng, Shichahai do bang hội thành Tây quản lý. Đến mùa đông thì lại dùng dây thừng gậy trúc, xác lập ranh giới ở trên băng. Ai muốn trượt băng thì phải trả tiền thuê xe và giày trượt, thật ra thì bọn họ quản lý cũng rất tốt, gần như không xảy ra sự cố gì.”

“Nhưng vào lúc mới lập đông, đám lưu manh cũng không dám cho thuê dụng cụ trượt băng, bởi vì lúc đó băng vẫn chưa đóng dày, còn rất giòn dễ gãy. Phải chờ thêm một vài tháng, lúc đó mặt băng mới chắc chắn.”

“Cũng có người to gan. Tôi đã từng cứu một phụ nữ mang thai ở đây. Mùa đông rét mướt ôm theo một cái bụng to đi trên mặt băng, băng khi đó không dày, tôi đứng từ trên bờ nhìn xem đã thấy không ổn.”

“Tôi cứ đứng đấy mà nhìn. Nghĩ rằng chờ người phụ nữ nọ kia sang đến bờ bên kia an toàn thì tôi sẽ về nhà. Sau đó càng lúc càng không ổn, bởi vì người phụ nữ đó cứ đi lang thang trên mặt băng không có mục đích.”

“Kết quả giẫm phải một chỗ băng mỏng, bước hụt chân chuẩn bị rơi xuống. Tôi hốt hoảng vô cùng, mới vội vàng chạy tới nhảy vào trong lỗ băng kia kéo người lên bờ.”

“Lúc đó tôi ỷ mình còn trẻ, sức khỏe tốt, không biết cái lạnh là gì, chỉ nghĩ đừng để cho người phụ nữ kia xảy ra chuyện gì, nếu không thì sẽ một xác hai mạng. Sau đó tôi còn đưa người đến bệnh viện Tích Thủy Đàm.”

“Mạng của người phụ nữ kia cũng rất cứng. Đưa đến bệnh viện kiểm tra không có vấn đề gì, chỉ là bị lạnh một chút, đứa bé trong bụng cũng không sao.”

“Sau này khi tôi lại có dịp đến bệnh viện Tích Thủy Đàm, các bác sĩ y tá đều nhận ra tôi, còn nói với tôi rằng người phụ nữ mang thai kia vốn dĩ là dự định tự sát, bởi vì chồng cô ta bị người ta đập một cục gạch ở phía sau đầu mà chết. Hai người lúc trước rất ân ái với nhau, sau khi người phụ nữ kia được cứu sống thì cứ liên tục khóc, nói vì sao mình muốn chết cũng không được.”

“Bác sĩ còn khuyên, nếu đã có thể nhặt về được một cái mạng, thì phải sống cho thật tốt, đừng làm việc ngốc nghếch nữa.”

“Người phụ nữ mang thai kia sau khi xuất viện cũng đã muốn đi tìm tôi, cũng may là tôi đã dặn dò các bác sĩ không nói cho cô ta biết.”

“Cũng không biết là đến để cảm ơn tôi, hay là đến để đánh tôi.” Đằng Tu mỉm cười: “Người ta đã quyết định phải chết rồi, vậy mà lại bị tôi kéo lên.”

Chu Sào cảm thấy mình đang run rẩy dữ dội. Cô biết Đằng Tu đang nói gì. Cô quay đầu nhìn về phía Đằng Tu. Lúc này Đằng Tu vươn tay, vén mấy sợi tóc rối ra sau tai Chu Sào. Đầu ngón tay anh ta hơi lạnh, sau khi để ra sau tai thì lại đặt lên đỉnh đầu Chu Sào.

Đằng Tu cúi người xuống, nhích mặt tới, dán lên trán Chu Sào, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Cô bé hai mươi năm trước rơi xuống băng cùng với mẹ của mình, xem ra đã ngoan ngoãn mà lớn lên rồi.”

Chu Sào lắc đầu, nước mắt chảy xuống một cách không thể khống chế, cô vội vàng lau đi, thì thầm nói: “Không phải đâu.” Cô không hề ngoan một chút nào. Cô sống trong sự thù hận, hơn nữa ngày nào cũng ảo tưởng và khó chịu, tự oán tự trách.

Tất cả mọi thứ xảy ra trong cuộc sống không phải là do cô quyết định. Cuộc sống đã nói với cô rằng: “Cô phải như vậy, đây là số mạng của cô.” Ba của cô chính là một tên lưu manh, mẹ của cô không thích cuộc sống trong phố cổ. Số mạng của cô không tốt, nhưng cũng không quá kém cỏi, cho nên cô không thể oán giận, bởi vì còn có rất nhiều người khổ sở hơn cô, cô oán giận, thì chính là không biết điều.

Cho nên cô chủ động chán ghét Bắc Kinh, chán ghét mùa đông, cô chán ghét nơi này, cô muốn phân rõ giới hạn với tất cả mọi thứ, khi đó sẽ không có gì làm tổn thương cô được nữa.

Giọt nước mắt vào giờ phút này cũng không phải là giọt nước mắt khổ sở, nó rất phức tạp, cô cũng đang uất ức.

Đằng Tu nhìn Chu Sào một lát, lại tiếp tục nói: “Cô có muốn nghe sau đó đã xảy ra chuyện gì không?”

“Sau đó cũng là vào một ngày mùa đông, tôi lại cứu được một một cặp tình nhân trẻ bị rơi xuống băng. Người nam giãy dụa quá dữ dội, cho nên lúc cứu cậu ta phải tốn rất nhiều công sức. Cũng có thể bởi vì tôi ngâm nước quá lâu cho nên sau khi lên bờ thì bị viêm cơ tim… mãi mà vẫn không khỏe lại được…” Chu Sào loáng thoáng đoán ra, cảm thấy thật sự không tốt.

Giọng Đằng Tu hết sức nhẹ nhàng, sau đó giơ tay tùy tiện chỉ về một hướng: “Chính là hai người đó.”

Chu Sào nhìn theo, “Thật sao?”

“Lừa cô thôi, tôi chỉ đại đấy mà.” Đằng Tu cười.

“Lúc đó tôi không nhìn rõ mặt bọn họ sau này cũng không gặp lại. Cho nên đối với tôi mà nói, những người đi trên đường kia có lẽ sẽ là bọn họ, cũng có thể không phải, nhưng là ai cũng không sao cả.”

“Vậy thì… chuyện đó thì nói lên điều gì?” Chu Sào hỏi: “Tôi… vẫn luôn cảm thấy nó không thú vị gì cả.”

“Cái này có vẻ hơi triết lý một chút. Nhưng tôi cảm thấy điều này chính là cô có sự liên kết với thế giới. Thế giới này vẫn luôn có người yêu cô, có người hận cô, có người nhớ cô, có người rời xa cô.”

“Nhưng mà yêu cũng được, hận cũng được cô luôn có một sự ràng buộc đối với thế giới này. Cô biết rằng trên thế giới này có một số việc vì cô mà xảy ra.”

“Lúc trước tôi đã từng cứu được một con mèo ra khỏi ống khói.” Đằng Tu nói: “Con mèo đó lúc được mang ra đen như một cục than. Về nhà tắm rửa sạch sẽ mới phát hiện ra, nó là một con mèo trắng. Sau này, con mèo đó cứ luôn ở mái hiên vồ chim én, có hôm nó vồ được một con chim én xuống đất, thế là cả tổ chim én đều bay đi mất, cũng không biết đã bay đi phương nào.”

Chu Sào biết chúng đã bay đi đâu, chính là mái hiên chỗ cô. Bà ngoại cô nhìn thấy chim én cho nên mới đặt tên cô là Chu Sào.

__________

Sự vận động của thế giới này thật phức tạp. Nhưng không phải là không có lý do. Mọi việc đều có nguồn gốc của nó. Bạn chủ động ném một hòn đá xuống nước hồ, thì bạn mới có thể nhìn thấy từng vòng gợn sóng.

“Thời gian không còn sớm.” Đằng Tu đi về hướng chân cầu.

Chu Sào còn đang mải ngắm mặt hồ. Chờ khi cô lấy lại tinh thần từ trong ký ức, thì chỉ thấy con mèo trắng kia, ngồi xổm dưới chân cầu, lẳng lặng chờ cô. Còn Đằng Tu thì đã biến mất.

Bầu trời bắt đầu có những bông tuyết bay bay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play