31.
Vài ngày sau ta mang theo một bầu rượu đến Chiêu Nhân Cung, nơi đang giam giữ Nhị hoàng tử.
Mới mấy ngày ngắn ngủi, hình dung hắn đã tiều tụy, khuôn mặt qua loa.
Ta đưa bầu rượu cho hắn.
Hắn không đáp lại nên ta để trước mặt hắn.
Ta rót cho mình một ly đầy, rồi hỏi:
“Triệu Du, ngươi có hối hận vì ngày đó không đồng ý hợp tác với ta hay không?”
Hắn nhìn xuống đất, ánh mắt chết lặng, coi ta như không tồn tại.
Dù bị hắn làm ngơ nhưng ta không tức giận, tự nói với chính mình.
“Ngươi có biết mẫu phi của ngươi vì lý do gì mà nhanh chóng nhận tội hay không? Vì ta đưa bạc cho tên thái giám đang chăm sóc mẫu phi ngươi nói hắn cứ việc dụng hình với mẫu phi ngươi, không được mềm lòng, lại còn nhờ hắn nhắn gửi cho mẫu phi ngươi một câu.”
“Ta nhờ thái giám nói với bà ta rằng, ngươi cũng chịu hình phạt tương tự ở phòng bên cạnh.”
“Mẫu phi ngươi a, bà ta chịu nhiều hình phạt như vậy, trước sau không nói một lời, nhưng sau khi nghe câu đó liền khai nhận.”
Ta nói xong, Triệu Du cuối cùng cũng phản ứng.
Hắn ta cười điên cuồng, cầm ly rượu lên, uống một hơi cạn sạch.
Sau đó tiếng cười nhạt dần, máu chảy theo khóe miệng của hắn.
Hắn đã chết.
Ta dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm thi thể của hắn. cho dù sau khi chết, ta vẫn nhìn thấy vẻ mặt không cam lòng của hắn.
Tất nhiên là hắn hối hận rồi.
Hắn hối hận vì đã không nhìn ra được ý đồ của ta mà giết ta trước.
Ta thở dài, lẩm bẩm mà nói:
“Đừng trách ta tàn nhẫn, cũng đừng nghĩ rằng ngươi vô tội.”
Nếu không phải ta và nương lên kế hoạch trước, hai ta có khả năng bị lời đồn của Nhu tần ép tới chết.
Hoặc là đến cuối cùng, ta làm bọ ngựa bắt ve, con chim hoàng tước như hắn cũng sẽ nhảy ra ăn ta.
Diệt cỏ phải diệt tận gốc.
Đều là giống nhau.
“Ngươi biết làm sao rồi phải không?” Ta hỏi thái giám trông coi.
Thái giám trong coi cúi đầu khom lưng: “Nô tài hiểu rõ, Nhị hoàng tử mưu hoa thất bại, thừa nhận hành vi phạm tội, nản lòng thoái chí, đâm trụ mà chết.”
Ta gật gật đầu, phần còn lại liền giao cho hắn đi xử lý.
Ta cầm ly rượu của mình lên, rải trên mặt đất.
Triệu Du lên được bình an.
32.
Nhị hoàng tử đã chết.
Tuy nhiên, chuyện này cũng không gây ảnh hưởng gì trong cung.
Ngoại trừ Hoàng hậu và Ngọc phi vui mừng vị loại được một Hoàng tử cạnh tranh, những người khác chỉ thở dài hai tiếng.
Hơn nữa gần đây trong cung cũng có vài hỷ sự, mọi người đều vui mừng, không ai để ý tới hắn.
Từ ngày uống canh bổ dưỡng do đích thân nương ta hầm, Hoàng thượng thân thể càng thêm cường tráng, ngày ngày sinh long hoạt hổ, hàng đêm sủng hạnh phi tần.
Nhờ sự kiên trì nỗ lực không ngừng nghỉ như vậy, có nhiều phi tần đã mang thai.
Hoàng thượng đại hỷ.
Thế là nương ta hầm thêm nhiều loại canh bổ dưỡng khác nhau.
Từ góc độ này mà nói, hiếm khi trong cung lại hòa thuận vui vẻ.
Một khi đã như vậy, ta đây cũng nên tiếp tục làm việc ta nên làm.
Ta mở lá thư trên tay ra.
Phía dưới là chữ ký của Tam hoàng tử Triệu Cẩn.
33.
A nương ta lấy lý do vừa bị “yếm”, thân thể không khỏe nói Hoàng thượng đi tìm phi tần khác, tuy Hoàng thượng muốn ở bên nương ta, nhưng thân thể tràn đầy tinh lực, dù sao cũng cần chỗ phát tiết, nên cũng rời đi.
Hoàng thượng không ở đây, hàng ngày ta đều ở Hàm Nguyệt cung cùng nương ta.
Tam hoàng tử muốn gặp mặt, hẹn ở Ngự Hoa viên, nói là muốn cảm ta đã cứu mẫu phi hắn.
Chỉ là Hàm Nguyệt cung không phải nơi hắn có thể tùy tùy tiện tiện đi vào, nên hắn mới viết thư cho ta.
Ta viết thư trả lời hắn, chỉ là sửa lại điểm hẹn một chút, không ở Ngự Hoa viên mà đổi thành Ỷ Mai viên.
Bên cạnh Ỷ Mai viên có một còn đường nhỏ, là con đường Đại hoàng tử mỗi ngày đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương sẽ đi qua.
Ngày hôm sau ta dậy sớm, trang điểm một chút.
Dùng chì kẻ mắt đắt tiền nhất, bôi phấn tươi nhất, mặc bộ quần áo đẹp nhất.
Đồng thời, mang theo một bao thuốc bột.
Ta đi vào Ỷ Mai viên, Tam hoàng tử Triệu Cẩn sớm đã ở nơi đó chờ đợi.
“Cửu An!” Hắn nhìn thấy ta, có chút kích động mà chạy tới.
“Tam hoàng tử, ngài tìm ta chuyện gì a?” Ta biết rõ vẫn cố hỏi, dùng tay hất tóc, trong lúc lơ đãng, lộ ra cái cổ trắng tinh tế.
Sau đó ta liền nhìn thấy hắn mặt có một tia ửng đỏ, ấp a ấp úng nói: “Ta chính là, chính là…… Ta chính là muốn giáp mặt cảm ơn cô, mẫu phi ta có thể ra khỏi lãnh cung ít nhiều có cô giúp đỡ.”
Ta có chút thích thú nhìn hắn: “Chỉ cảm ơn ta bằng lời thôi, ngài thật không có thành ý!”
“Không không, ta nhất định sẽ báo đáp cô!” Hắn nóng nảy, vội vàng nói.
“Báo đáp như thế nào a?” Ta tiến lên một bước, cách hắn gần một ít, hỏi.
“Ta, ta……” Hắn lại nhất thời trả lời không được.
Ta nhoẻn miệng cười, định trêu đùa tâm tư của hắn, gọn gàng dứt khoát hỏi: “Tam hoàng tử, ngài có phải thích ta hay không?”
Mặt hắn đỏ chét, sau một lúc lâu, ngơ ngác gật gật đầu.
Ta không khỏi cười lên tiếng.
Sau khi suy nghĩ, ta tiến thêm một bước, khẽ nhón chân và hôn nhẹ lên mặt hắn.
Sau đó ta như thẹn thùng, quay mặt rời đi.
Nhưng là ở lúc xoay người trong nháy mắt, ta giống như “vô tình” vướng ngã, lại “không cẩn thận” níu lấy ống tay áo hắn, kéo hắn ngã xuống đất.
Hắn lập tức nằm bò trên người ta.
Bốn mắt nhìn nhau, hắn giống như hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, cuối đầu xuống môi ta.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng hét to: “Các ngươi đang làm cái gì!”
Đại hoàng tử rốt cuộc cũng tới.
34.
Nghe được tiếng hét, Tam hoàng tử hoảng sợ, kéo ta nhanh chóng đứng dậy.
Đại hoàng tử chạy tới gần, nhìn thấy dáng vẻ hai bọn ta, phẫn nộ mà đỏ mắt:
“Các ngươi! Các ngươi……”
Hắn muốn nói nhưng không biết phải nói gì.
Tam hoàng tử khẩn trương đem ta giấu sau lưng: “Hoàng huynh, huynh…, sao huynh ở đây?”
Ta thấy huynh đệ hai người không khí đã giương cung bạt kiếm, biết thời cơ đã đến.
Vì thế làm bộ xấu hổ và giận dữ, che lại tay áo rồi khóc lên, đẩy tay tam hoàng tử ra, xoay người bỏ chạy.
Ta vất vả tạo ra thế cục xung đột cho hai huynh đệ này.
Từ xưa đến nay, người thắng làm vua.
Ta lấy thân mình làm lợi thế, để xem ai có thể lấy được.
Tuy ta bỏ chạy nhưng chưa chạy đi xa.
Mà là núp ở trong hòn giả sơn gần đó, thương tâm mà khóc, nỗ lực duy trì hình ảnh một thiếu nữ xấu hổ và tức giận sau khi bị gièm pha.
Rất nhanh có người tìm tới.
Là Đại hoàng tử.
Hắn vừa tới liền chất vấn ta: “Cửu An, là Triệu Cẩn hắn cưỡng bách ngươi đúng hay không? Ngươi không phải tự nguyện có phải hay không? Nếu đúng vậy ta lập tức liền đi giết hắn!”
Nhắc mới nhớ ta với hắn cũng lâu rồi không gặp.
Kể từ khi Triệu Du tiết lộ mối quan hệ của ta và hắn cho Hoàng hậu, hắn liền bị Hoàng hậu cảnh cáo, không cho hắn đến tìm ta.
Nếu có dịp gặp nhau thì cũng nhìn từ xa.
Trước đây ta còn lo lắng mình phải dùng chút tâm tự để câu dẫn hắn, nhưng hiện tại hình như tình cảm hắn dành cho ta không hề suy giảm mà còn tăng lên.
Thật tốt.
Hắn đủ tư cách là một não yêu đương.
Xúc động, dễ giận, luyến ái não.
Chính xác thì hắn đủ tư cách là một công cụ.
Xứng đáng bị ta lợi dung.
Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Đại hoàng tử, ta không có bị Tam hoàng tử cưỡng bách, chỉ là ta ở trong cung thân bất do kỷ, muốn tìm chỗ dựa vào thôi.”
Triệu Diễm càng thêm kích động, hắn nắm lấy ta bả vai, tức giận hỏi: “Người vì cái gì không phải ta! Ngươi vì cái gì không tìm ta!”
Giọng ta trở nên càng thêm nhu hòa: “Hoàng hậu nương nương sẽ không cho, hơn nữa……”
Ta nâng lên mặt, nhìn thẳng về phía hắn, lớn mật tiến về phía trước một bước, cánh tay giống rắn nước bám lấy bờ vai của hắn.
“Hơn nữa Tam hoàng tử nói, khi hắn lên làm hoàng đế hắn sẽ cho ta tự do.”
Ta giống như hồ ly tinh mê hoặc trong thoại bản, thanh âm kiều nhu, nhả khí như lan.
Càng quan trọng là, lúc hắn không nhìn thấy, ta đã tưới thuốc bột xuống.
“Đại hoàng tử, ngài có thể cho ta cái gì?”
35.
Khi cha ta còn làm thái y, đã từng chính mình nghiên cứu chế tạo ra một loại dược, đặt tên nó là “Tình Ti dắt”.
Loại dược này dược tính kỳ lạ, nếu người sử dụng đối với đối phương có tình cảm thì tình ý kia liền sẽ gia tăng, khiến người như si như say.
Nhưng dược này cũng có tác dụng phụ, sẽ khiến người dần dần tinh thần hoảng hốt, đau đầu dễ giận, xuất hiện ảo giác, thậm chí sẽ dần dần điên cuồng.
Thứ ta dùng cho Đại hoàng tử chính là “Tình Ti dắt.”
Canh nương ta nấu cho Hoàng thượng cũng bỏ “Tình Ti dắt.”
Hiệu quả rất tốt.
Nếu không trong việc xử trí Nhu tần và Nhị hoàng tử, Hoàng thượng sẽ không khinh suất như vậy.
Hiện tại Đại hoàng tử cũng trúng Tình Ti dắt, hắn sẽ làm gì bây giờ?
Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện.
Đêm đó hắn lén vào Hàm Nguyệt cung, bò lên giường ta.
“Chờ ta giành được ngôi vị, ta sẽ cho nàng hậu vị!” Hắn nhìn thân dưới của ta mà nói.
A.
Trong cuộc chiến của hai huynh đệ hắn, bọn hắn đều là kẻ thua cuộc.
Người thắng là ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT