Tôi bắt đầu thích ứng với sinh hoạt ở đại học, cũng kết giao thêm nhiều bạn bè, nhưng cảm giác rất nhạt nhẽo, bọn họ đều giống như có một tấm màn bảo vệ bản thân, những người khác rất khó mà đi vào. Cùng lúc đó, tôi bắt đầu giúp Tân Đường chuẩn bị cho kỳ thi tiếng Anh cấp 6 của hắn.

Giai đoạn đó gần như làm tôi phát điên lên, tôi có cảm giác mình lại quay về thời điểm lúc dạy bổ túc tiếng Anh cho hắn ở cao trung, tôi bắt đầu tò mò hắn làm thế nào mà có thể thi đậu được kỳ thi cấp 4.

“Tân Đường.” Cuối cùng tôi cũng nhịn không được hỏi hắn, “Rốt cuộc là tại sao mà anh lại chọn chuyên ngành tiếng Anh vậy hả?”

Lúc tôi nóng lòng thì hắn lại càng sốt ruột, buột miệng thốt ra, “Anh cho rằng sau này em sẽ đi Mỹ sống, anh đương nhiên phải học tiếng Anh cho giỏi.”

Được rồi, là tôi tạo nghiệt.

Tôi trấn an hắn, “Được được, em không hối, từ từ làm.”

Sau khi học bổ túc xong, chúng tôi đến nhà hàng nhỏ gần trường ăn cơm, Tân Đường bộ dạng muốn nói lại thôi, tôi nhìn về phía hắn, “Đừng nói với em là những gì em vừa giảng thì anh lại quên rồi nhé.”

“Không phải chuyện này.”

“Vậy là gì?”

“Trần Mộ Sanh,” Hắn rất nghiêm túc nhìn tôi, “Em cũng cảm thấy anh không có khả năng trong việc học tiếng Anh có đúng không?”

À, tôi...

“Thật ra bản thân anh cũng không thích, anh vừa nhìn thấy mấy chữ kia, hoặc là nghe phát âm những từ tiếng Anh kia, thì đã ngủ gà ngủ gật.”

“Thật là vất vả cho anh.” Tôi sờ sờ đầu hắn.

“Anh nghĩ như thế này, sau này tốt nghiệp xong chắc chắn anh sẽ không tìm được công việc có liên quan đến chuyên ngành này rồi. Nghĩ lại cũng cảm thấy tra tấn bản thân. Cho nên...”

“Cho nên anh đã nghĩ đến việc mình muốn làm gì à?”

“Làm món Tây.”

“Hả?”

“Làm đầu bếp món Tây, lúc học năm nhất anh có làm công ở một tiệm cơm Tây gần trường học, anh cảm thấy mình rất có hứng thú nói với nghề này...”

Tôi hút nốt mấy sợi mì cuối cùng trong chén, sau khi Tân Đường nói xong vô cùng chú ý phản ứng của tôi, tôi sờ sờ mặt, “Dính vào mặt hả?”

“Không phải, em có ý kiến gì không...”

“Cũng tốt mà, anh tìm được thứ anh muốn làm, không thể tốt hơn được.”

“Thật sao?” Hắn gãi gãi đầu, “Anh còn tưởng rằng, em sẽ không đồng ý, sẽ cảm thấy anh quá tùy hứng vớ vẩn.”

“Tuy rằng biến động rất lớn, nhưng anh đã suy nghĩ một cách nghiêm túc là được rồi. Hơn nữa nói thật thì, em cũng rất hâm mộ anh.”

“Hâm mộ cái gì?” Hắn lấy khăn giấy lau lau khóe miệng tôi.

“Ừ, chính là làm việc mình muốn làm đó. Cho đến bây giờ em cũng không biết bản thân em rốt cuộc là muốn làm gì.”

- ----------

Mấy hôm sau tôi gặp được Lâm Vĩ Trạch trên đường, anh ta thoạt nhìn thần thái xán lạn, “Trần Mộ Sanh, nói cho cậu biết một tin tức tốt.”

“Tin gì?”

“Cậu có nhớ lần trước cậu đã gửi bài thi nhiếp ảnh không? Cậu đoạt giải rồi, giải ba đấy.”

Tôi che miệng lại, khó nén kinh ngạc, “Thật sao, cậu xác định đúng là tôi đó chứ? Tôi, tôi trước giờ đều không ôm hy vọng đoạt giải, làm sao mà cậu biết vậy? Kết quả đã dán lên rồi sao?”

“Đương nhiên là chưa, tôi là người đầu tiên biết, thuận tiện cũng thông báo một chút, người đạt giải nhất chính là tôi đấy.”

Tôi giội cho hắn một xô nước lạnh, “Cậu thành thật nói cho tôi biết cuộc thi lần này, có bao nhiêu người không chuyên dự thi? Không phải là chỉ có hai ba người thi đó chứ.”

“Nói bậy gì vậy? Tuy rằng những người dự thi đều là học sinh sinh viên nhưng cũng có gần 1.000 người, thực lực của bổn thiếu gia đây, không phải là cậu chưa từng thấy qua, giải nhất này thì có là gì chứ...”

Anh ta blah blah nói một hồi, tôi chỉ nghe được con số 1.000 người, trời ạ nhiều người như vậy mà tôi có thể đạt được giải ba sao? Xem ra tôi thật sự có một chút năng khiếu nhỉ?

“Cảm ơn cậu, hẹn gặp lại!” Tôi cười khanh khách phất tay chào anh ta.

“Nè nè, cậu đi đâu đó?”

Tôi vẫn cười, “Chia sẻ tin tức vui của tôi.”

“Cậu có còn nhớ mình thiếu tôi một bữa cơm hay không? Chọn ngày chi bằng nhằm ngày hôm nay đi.”

“Tôi muốn đến nhà bạn trai tôi ăn cơm.”

“Vậy cùng đi đi.”

Tôi: “... Cậu có chắc là cậu muốn đi theo không?”

“Chắc chứ, chúng ta là bạn học mà, cậu thiếu tôi một ân tình, mời tôi đến nhà bạn trai dùng một bữa cơm, chỉ đơn giản như vậy.”

A, hình như là không phải chỉ đơn giản như vậy. Nhưng rồi tôi lại nghĩ như vậy cũng tốt, đưa Lâm Vỹ Trạch này đến trước mặt Tân Đường, cũng có thể cho anh ta thấy rằng tôi không có ý đồ gì với anh ta, bình thường, không thẹn với lương tâm.

Nhưng mà khi ba người chúng tôi cùng ở trong một căn phòng, thì tôi có thể cảm nhận được một cảm giác khó thở vô cùng mãnh liệt.

“A, Tân Đường, đây là bạn học của em, Lâm Vĩ Trạch.”

“Xin chào.”

Hai người bọn họ bắt tay nhau.

Tiếp theo là chìm vào im lặng, tôi sờ sờ sau cổ, “Chuyện là, bởi vì lần này tham gia thi nhiếp ảnh em đã đoạt giải, là do cậu ta khuyến khích em tham gia, cho nên cần phải cảm ơn cậu ấy, vì vậy mà...”

“À, vậy thật là cảm ơn cậu.” Tân Đường một tay ôm tôi qua, mặt không đổi sắc mở miệng.

“Thực ra tôi cũng không có làm gì, là do Mộ Sanh có năng khiếu thôi.”

“Ha ha,” Tôi nhìn Tân Đường, “Tối nay ăn món gì vậy, để em phụ cho.”

“Anh mua cá hồi.” Tân Đường chỉ chỉ lên mũi tôi.

“Thật là khéo, tôi làm cá cũng rất tốt đấy. Hay là tối nay để tôi trổ tài đi.” Lâm Vĩ Trạch đột nhiên lên tiếng.

Tôi mỉm cười, “Không cần đâu, cậu là khách mà. Cậu cứ ngồi chờ đi, chúng tôi làm nhanh lắm.”

Tân Đường lại nói, “Cậu cũng muốn làm à?

“Cá tươi không?”

“Đương nhiên.”

Tôi vội xua tay, “Hay là như vậy đi, chúng ta ra ngoài ăn, tôi mời.”

Lâm Vĩ Trạch đã bắt đầu tự đeo tạp dề cho mình, “Không sao, đã lâu không nấu ăn, hiếm khi có cơ hội như vậy, học trưởng đây thoạt nhìn là thường xuyên xuống bếp nhỉ, hay là hôm nay cứ trao đổi kinh nghiệm một chút.”

“Được thôi.”

Tôi che mặt lại, trao đổi cái gì mà trao đổi chứ, “Lâm Vĩ Trạch, cậu có biết dao phay phải sử dụng thế nào, thớt phải sử dụng thế nào không?”

Tân Đường cười một tiếng, Lâm Vĩ Trạch lại vuốt cằm nhìn về phía tôi, “Cậu thật là không hiểu biết gì về tôi đấy, may là hôm nay tôi tới đây. Vậy đi hôm nay cậu làm trọng tài.”

“Trọng tài gì?”

“Xem chúng tôi ai làm ngon hơn.”

Tôi vừa định dùng mắt giao lưu với Tân Đường, ai ngờ hắn không thèm nhìn tới tôi, “Quyết định như vậy đi.”

Hết rồi, hai người bọn họ đều đã điên rồi. Tôi đang âm thầm rối rắm, đột nhiên nghĩ đến đám bạn bè của tôi. Đúng rồi, có nhiều người đến sẽ có thể không cần phải khó xử như vậy.

“Được thôi. Vì công bằng trong thi đấu. Tôi sẽ tìm thêm một vài người tới nhận xét, có được không?”

Hai người bọn họ đều không trả lời.

Tôi lập tức gọi điện thoại cầu cứu, Đại Hoa vừa vào cửa đã ồn ào, “Thi đấu ở chỗ nào vậy, thi đấu đâu? Tớ thích nhất xem người ta tranh giành tình cảm nha!”

Tôi che mặt lại, “Cậu nói nhỏ một chút đi.”

“A, cậu ta chính là đối thủ cạnh tranh của Tân Đường hả, chà, nhìn bề ngoài như vậy, Tân Đường quả thật là nên có ý thức nguy cơ.”

“Nguy cơ cái gì chứ, Lâm Vĩ Trạch này chính là đầu óc không bình thường đấy. Hơn nữa tớ đưa cậu ta tới, là để cho thấy tớ không có ý đồ gì, ai mà ngờ bọn họ lại đột nhiên đòi thi thố chứ. Cậu nói xem, tại sao đột nhiên Tân Đường lại như thế?”

“Cái gì mà tại sao chứ?” Đại Hoa nhìn thẳng vào trong phòng bếp.

“Thì tại sao hắn đột nhiên lại muốn thi đấu với Lâm Vĩ Trạch chứ. Cậu nhìn đi, bọn họ một người là bạn trai tớ, một người chỉ là bạn học, như vậy thì cứ giống y như thi chạy marathon với một người ngoài nghề, như vậy thì có ý nghĩa gì đâu chứ. Đầu bọn họ có phải đều bị nước vào rồi hay không.”

Đại Hoa lập tức lắc đầu, “Cậu mới là không hiểu đó, sự hiếu thắng của đàn ông rất là mãnh liệt.”

“Mộ Sanh.”

Giọng Khanh Ngữ dịu dàng vang lên, Lục Minh đi theo phía sau, hai người tay nắm tay đi vào, sự phát triển của hai người này quả thật làm tôi thấy choáng váng, mới mấy ngày trước Khanh Ngữ còn đang không xác định, mà bây giờ lại tốt đẹp như vậy rồi.

“Đã lâu không gặp cậu, người bận rộn.” Tôi nói với Lục Minh, “Hôm nay làm sao mà có thể thỉnh được cậu tới đây vậy?”

“Tớ tới ăn cơm.”

“Quả nhiên chúng ta chỉ là mối quan hệ xã giao cơm cơm.”

Khanh Ngữ kéo tôi qua một bên, “Mộ Sanh, thật ngại quá, thời gian trước tớ cứ ở trước mặt cậu mà khó chịu, tớ đã nói chuyện với Lục Minh một lần rõ ràng rồi. Có lẽ là vì chúng tớ ngày thường ít tiếp xúc với nhau, cho nên có rất nhiều suy nghĩ của hắn, tớ không biết được.”

Hiểu rõ được lẫn nhau, tôi tự nhiên là cảm thấy vui mừng cho bọn họ, cũng một lần nữa chứng minh suy nghĩ trong lòng tôi, Khanh Ngữ và Lục Minh, là một đôi vĩnh viễn không thể tách rời. Hai người bọn họ đều tốt đẹp như vậy, tôi không thể tưởng tượng được cảnh tượng bọn họ ở bên cạnh người khác sẽ là như thế nào.

“Như vậy thì tốt rồi.”

“Còn chuyện của cậu hôm nay là như thế nào?” Khanh Ngữ cũng thấy được Lâm Vĩ Trạch, còn thấy được Đại Hoa ở bên cạnh anh ta hỏi đông hỏi tây, “Cậu ta theo đuổi cậu à?”

“Tớ cũng không hiểu được cậu ta muốn làm gì.”

Khanh Ngữ khẽ cau mày, “Tên Lâm Vĩ Trạch này, tác phong bình thường không ra gì cả, trong nhà có tiền, thuộc về loại hình công tử ăn chơi. Cậu ta vừa mới vào trường chúng ta học không bao lâu, thì ngay cả lớp chúng tớ cũng có mấy nữ sinh có quan hệ không bình thường với cậu ta đấy.”

“Chắc là vì quá lăng nhăng đấy, còn tính cách bình thường thì cũng không xấu. Nhưng mà nghe cậu nói như vậy thì tớ yên tâm rồi. Xem ra cậu ta chỉ là loại gặp ai cũng tán tỉnh mà thôi.”

Lúc này lại có người gõ cửa, tôi đi ra mở thì thấy cái đầu rối bù của An Viêm thò vào, hình như vừa mới tỉnh ngủ, cậu ta lại còn xoa xoa mắt, “Vừa mới ngủ hai tiếng đồng hồ thôi, đã bị mùi thơm bên này làm tỉnh dậy, chị Tân, hai người thật quá đáng.”

“Nè, đừng gọi tôi như vậy chứ.” Tôi cuối cùng cũng không chịu nổi, chị Tân chị Tân, cảm giác như bảo mẫu nhà ai vậy!

“Vậy gọi là gì?”

“Kêu chị hai đi, kêu chị hai là có thể vào ăn cơm.” Tôi cười vô cùng thiện lương.

An Viêm giật nhẹ khóe miệng, chắp tay trước ngực xá xá, “Chị hai tôn kính, xin cho đứa em này một chén cơm đi!”

“Vào đi.”

Cơm làm xong, tác phẩm của Tân Đường là: cá hồi sốt chanh mật ong.

Tác phẩm của Lâm Vĩ Trạch là: cơm cá hồi nấu bơ.

Kết quả bỏ phiếu là, Đại Hoa và Lục Minh chọn Lâm Vĩ Trạch, Khanh Ngữ và An Viêm chọn Tân Đường, chỉ còn lại một phiếu của tôi. Lâm Vĩ Trạch hai tay chống trên bàn, mỉm cười nhìn tôi, “Bạn học Mộ Sanh, cần phải công bằng công chính nhé.”

“Ừ, tôi tuyệt đối chỉ dựa vào hương vị món ăn.”

Tân Đường vỗ vỗ vai tôi, “Không sao đâu Mộ Sanh, em cứ nói thẳng em thích món nào thì được rồi. Không cần phải tạo áp lực cho mình.”

Tôi nhìn đám bạn bè ngồi xung quanh, “Hình như tìm các cậu tới cũng không có giá trị gì.”

Đại Hoa cười gian trá, “Chúng tớ cố ý.”

Tôi nhấc tay: “Tớ chọn Tân Đường.”

Lâm Vĩ Trạch: “Lí do?”

Tôi: “Tôi không thích bơ.”

Tân Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, An Viêm vỗ tay: “Cơ bản là cho dù anh Tân có hấp đại một cái bánh bao, thì chị Tân cũng sẽ chọn anh Tân mà thôi. Đây là chân tình!”

Tôi nhào qua hành hung cậu ta: “Đã nói không gọi tôi như vậy mà!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play