Sở Nhất trở về không hề ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày của Cẩm Họa chút nào, nàng vẫn đi theo Quốc sư đại nhân cùng xử lý chính sự, ngày tháng trôi qua vô cùng tốt đẹp.

Chúng đại thần thấy bệ hạ nhà mình cuối cùng cũng quay đầu lại, biết trân trọng sự trung thành và tận tâm của Quốc Sư đại nhân, thì hết sức vui mừng, lần này thật là may mắn của quốc gia.

Nhìn khắp toàn bộ Đại Chiêu Quốc, có thể xứng đôi với đường đường bệ hạ, cũng chỉ có một mình quốc sư mà thôi.

Cẩm Họa vô cùng thích trạng thái hiện tại, ngày nào cũng mi mắt cong cong, tâm tình rất tốt. Trước kia nàng sợ Dung Xu, luôn cảm thấy hắn thanh lãnh cao ngạo không dám tiếp cận, bây giờ gần gũi mới biết cái tên đó rất dịu dàng, lại còn biết nghe lời nữa.

Đương nhiên, có một số việc, hắn vẫn luôn giữ nguyên tắc..

Hôm nay, Cẩm Họa từ Giáng Đào Các trở về, thì phát hiện bên ngoài đổ tuyết. Bông tuyết buông xuống, nhẹ nhàng như tơ như liễu, Cẩm Họa nhất thời nổi hứng thú, lập tức từ ngự liễn bước xuống.

“Bệ hạ!” Minh Xảo kinh hô một tiếng, đây là tuyết đó, bệ hạ cứ như vậy mà nhào ra ngoài hay sao?

Bây giờ bệ hạ càng ngày càng giống y như trẻ con, nàng có muốn cũng không ngăn cản được.

Cẩm Họa cũng mặc kệ nàng ấy, dưới đám bông tuyết giống như lông ngỗng này tâm trạng nàng vô cùng tốt, một đường tản bộ về Càn Cùng điện.

Đám nô tài hầu cận cũng không dám nói gì, yên lặng đi theo phía sau bệ hạ nhà mình, chỉ có Minh Xảo tức giận đến mức giậm chân xuống đất, trời đổ tuyết là đâu phải muốn làm gì thì làm, lỡ như bị cảm lạnh thì phải làm sao bây giờ?

Cẩm Họa không hề quan tâm, nàng nhớ rõ hôm mình vừa đến đây, trọng sinh sống lại cũng là một ngày trời đổ tuyết, toàn bộ thân thể cuộn tròn trên giường, lúc vừa tỉnh lại thì người đầu tiên nàng nhìn thấy chính là Dung Xu.

Khi đó hắn cứ như vậy lẳng lặng nhìn nàng, khiến nàng mờ mịt không biết làm sao.

Thì ra bất tri bất giác đã hơn một năm.

Cẩm Họa cong đôi môi, tâm tình sung sướng cực kỳ.

Trên áo lông chồn trắng đã vương rất nhiều bông tuyết, vài bông bướng bỉnh rơi xuống hàng mi nàng, chỗ mí mắt lập tức lạnh lẽo hết sức, nhưng trong lòng lại rất ấm áp.

Đang hết sức xuất thần, thì có tiếng khóc thút thít truyền đến bên tai. Cẩm Họa nhăn mày, liền đi về hướng đó.

“Bệ hạ, cẩn thận mặt đất trơn lắm.” Minh Xảo nhìn bệ hạ nhà mình, sợ xảy ra chuyện gì.

Hóa ra là Tố Anh đã lâu không gặp.

Cẩm Họa không nghĩ tới sẽ gặp được Tố Anh trong tình trạng như thế, gần đây cũng không biết tại sao, trí nhớ đặc biệt rất tệ, chuyện vừa mới xảy ra quay đi quay lại thì đã không còn nhớ gì.

Nàng cũng đã từng nói với Dung Xu, chỉ là hắn nói không có gì đáng ngại, hắn sẽ nghĩ biện pháp, cho nên nàng cũng không để trong lòng.

Chỉ cần có hắn ở đây thì nàng không có việc gì cần phải lo lắng cả.

Hôm ấy gặp nhau ở hoàng cung Thần Quốc, Tố Anh tuy mang bộ dạng sủng phi mất nước, quẫn bách vô cùng, nhưng khí thế rất uy nghi, còn bây giờ……

Nàng ta một thân cung trang hồng nhạt của cung tì hạ đẳng, phục sức đơn giản, búi tóc song nha, còn đâu khí chất cao quý nữa.

Ở giữa băng thiên tuyết địa, nàng ta váy áo mong manh, vốn đã là một mỹ nhân yếu ớt đáng thương, bây giờ hơi gầy hơn, thoạt nhìn càng khiến người khác thương tiếc.

Lúc đầu Cẩm Họa cũng không muốn mang nàng ta trở về, nhưng lại nghĩ tới thân phận và hoàn cảnh của nàng ta có vài chỗ giống nàng, khi nàng đích thân diệt Thần Quốc, cũng có nghĩa là huỷ hoại tiền đồ cẩm tú của nàng ta, nàng ta oán hận nàng cũng là lẽ tất yếu.

Nhưng mà nàng có gì phải sợ chứ? Nàng có lòng tốt, muốn giữ cho nàng ta một mạng, mang nàng ta về đây thì đương nhiên cũng phải có khả năng tự bảo vệ mình, không để nàng ta làm ảnh hưởng.

Nữ nhân này không ngốc, sẽ không tìm cái chết vô nghĩa như vậy.

Nàng thấy Tố Anh rơi vào kết cục như thế, cũng có chút mềm lòng, liền giao phó hạ nhân chăm sóc nàng ta cho tốt, không để nàng ta bị người khác ức hiếp, lại còn mang cho một ít quần áo chống rét.

Tố Anh thân thể run lên bần bật, rũ mi cụp mắt, nhưng trong hai tròng mắt lại tràn đầy hận ý: Nếu không phải do nàng ta, mình sao lại rơi vào hoàn cảnh mà kể cả một cung nữ hạng bét cũng có thể khinh thường như vậy. Nếu có ngày trở mình, nhất định phải bắt nàng ta ném thử đau khổ mà mình đã chịu, không đúng, phải là gấp trăm lần ngàn lần.

Cẩm Họa trong lòng hiểu rõ, bảo Minh Xảo thay nàng an bài một công việc nhẹ nhàng cho nàng ta, đương nhiên, phải cách xa nàng một chút.

Nàng chỉ là thương hại nàng ta, nhưng cũng sẽ không để nàng ta tổn thương đến mình.

***

Còn chưa về tới Càn Cùng Điện, thì đã thấy Quốc Sư đại nhân vốn nên ở bên trong thiên điện phê duyệt tấu chương, xử lý quốc sự, bây giờ lại đứng như tùng trúc trên hành lang dài. Thời tiết giá rét, Quốc Sư đại nhân như trích tiên vẫn mặc một bộ áo gấm đơn bạc màu tuyết, nhìn qua càng lỗi lạc xuất trần.

Cẩm Họa thấy vậy cười cười, liền bước nhanh qua đó.

Quốc Sư đại nhân bước tới mấy bước, sau đó duỗi tay kéo tay bao lấy tay nàng, dịu dàng nói: “Tuyết lớn như vậy, sao lại tự mình chạy trở về?”

Cẩm Họa hưởng thụ ưu đãi chỉ thuộc về hoàng đế, nhưng vẫn không quen bị người ta quản thúc, nàng cong môi nói: “Thích đi dưới tuyết.”

Nàng quả thật rất thích những ngày trời đổ tuyết, cho dù là đời trước hay đời này. Nàng đều thích những ngày tuyết lớn, bay tán loạn trong không trung. Nhưng điều quan trọng nhất là bên cạnh mình có một người sưởi ấm.

Quốc Sư đại nhân làm sao có thể đồng ý để nàng tùy tiện như vậy, cảm nhận được đôi tay nàng lạnh lẽo, cũng đau lòng không chịu nổi. Thật là thích quấy rối, xem ra là hắn đã quá chiều chuộng nàng.

Hắn luôn không nỡ lạnh giọng trách mắng nàng, nếu là trước đây, hắn còn có thể xụ mặt xuống, nàng thấy vậy cũng sẽ cẩn thận sợ chọc giận hắn, nhưng mà bây giờ… Nàng chỉ cần giảm một chút tùy tiện sơ ý, hắn đã tạ ơn trời đất.

Nhưng mà, bây giờ nàng không sợ hãi, trong lòng hắn cũng là thư thái hơn không ít.

Hai người dắt tay nhau trở về Càn Cùng Điện, ngồi xuống giường lót nệm, Quốc Sư đại nhân duỗi tay ôm thân mình nàng vào lồng ngực, đặt nàng ngồi lên đùi hắn.

“Sơ Vân quận chúa sao rồi?” Quốc Sư đại nhân hiếm khi hỏi han đến Sơ Vân.

Cẩm Họa mày hơi chau, thở dài một hơi, sau đó an tĩnh rúc vào lòng ngực Quốc Sư đại nhân, “Nàng ấy không nói, chỉ là… Trẫm nhìn cũng không vui vẻ.”

Lúc đó hai người bọn họ còn ở bên nhau suốt mười ngày. Cứ cho là cảm tình bao năm vẫn chưa thay đổi, không ngờ chỉ mới qua mấy tháng mà Sở Hằng Viễn đã muốn cưới người khác.

Phan gia tiểu thư tuy rằng có tiếng là mỹ nhân ở Định An Thành, lại là đích trưởng nữ của Phan gia, thân phận địa vị đương nhiên là cao quý, nhưng nói sao thì Sơ Vân cũng đường đường là Quận chúa, làm sao lại không bằng tiểu thư Phan gia kia được?

Cẩm Họa vốn muốn mượn quyền lực ngăn cản mối hôn sự này, nhưng Quốc sư đại nhân lại không cho, dù sao đi nữa thì việc hôn nhân cũng là việc riêng tư của hai nhà Phan Sở. Bọn họ cũng đã có giao tình từ lâu. Nếu Sở Hằng Viễn không quen biết Sơ Vân thì chỉ sợ hai người bây giờ đã có nhi tử rồi.

Cẩm Họa trong lòng bất bình, hôm nay đến Giáng Đào Các, thấy Sơ Vân tỏ vẻ mình không sao cả. Nàng hiểu rõ tính Sơ Vân, nàng ấy vĩnh viễn giữ tư thái cao ngạo, không thể chịu đựng được việc người khác thấy mình yếu ớt.

Nhưng làm người phải là chính mình không thể làm người khác được.

Cẩm Họa bất mãn lẩm bẩm một tiếng, “Trẫm không thích Sở Hằng Viễn.”

Quốc Sư đại nhân dường như trấn an vỗ vỗ lưng nàng, trong lòng lại nghĩ: Nếu nàng mà thích, thì hắn chỉ cần lo mình chết thế nào là được...

“Nhưng mà Sơ Vân rõ ràng là không bỏ xuống được, vì sao còn…”

“Nàng không phải là Sơ Vân quận chúa, đương nhiên là không thể hiểu được tâm trạng của nàng ấy, với tính tình Sơ Vân quận chúa, chỉ sợ sẽ không thích hợp với Sở gia.” Quốc Sư đại nhân nói.

Cẩm Họa hiểu ra, “Cũng đúng, Sở tướng kia vốn chính là một người bảo thủ, ông ta làm sao có thể chấp nhận được nữ tử xuất đầu lộ diện bên ngoài, không ngồi cùng bàn với Sơ Vân đã lâu, hơn nữa, chuyện lần trước cũng đã gây cho ông ta không ít mệt mỏi, cho nên bây giờ sợ là càng không thích Sơ Vân.”

Sơ Vân tuy là quận chúa, nhưng nếu gả qua đó, thì dù sao cũng là con dâu người ta, mặt ngoài tuy có thể giả vờ khách khí, nhưng ai biết trong lòng lại nghĩ thế nào… đời người dài như vậy, với tính cách của Sơ Vân, làm sao có thể chịu đựng được, nàng là người tính tình cương liệt, không chừng đến lúc đó còn có thể xảy ra chuyện hưu phu nữa.

Quốc Sư đại nhân thấy nàng bộ dáng mặt ủ mày chau liền cúi đầu nhẹ nhàng hôn hôn mặt nàng, thanh sắc nhu hòa đến mức có thể hòa tan tuyết trắng mùa đông, “Yên tâm đi, Sơ Vân sẽ gặp được nam tử tốt hơn hắn nhiều.”

Cẩm Họa vẫn cau mày, âm thầm nói: “Nếu là thật lòng thích một người, thì sao có thể thay lòng đổi dạ nhanh như vậy. Loại cảm giác này, là cả đời cũng không thể quên đi… cho dù về sau có xuất hiện người khác thì cũng sẽ không thay thế được.”

Hiếm khi thấy nàng ra vẻ cao thâm khó lường như vậy, Quốc Sư đại nhân cũng cười cười vui vẻ, liền ôm hai tay nàng đã hơi bị cóng.

… không thể quên đi.

… không thể thay thế.

Quốc Sư đại nhân cong cong môi, vỗ về mặt nàng nói: “Đừng nghĩ nhiều, hửm?”

Cẩm Họa tuy phiền lòng, nhưng cũng vẫn gật đầu.

“Sinh thần nàng sắp tới rồi, nàng có muốn làm chuyện gì không?”

Cẩm Họa sửng sốt, nàng lại không nhớ được sinh nhật của mình, rồi sau đó mới nói: “Ta không muốn quá long trọng… ta chỉ muốn ở bên cạnh chàng.”

Khi mới nghe được nửa câu đầu, Quốc Sư đại nhân có chút không đồng ý lắm, sinh thần vua của một nước tự nhiên là không thể qua loa, nhưng khi nghe đến nữa câu sau… Quốc Sư đại nhân khó có thể tự kiềm chế tươi cười.

Cuối cùng cũng nghĩ đến mình rồi.

Ngoan lắm...

“Vậy chúng ta, không mang theo người khác, được không?” Hắn đương nhiên là thích ở bên cạnh nàng.

Cẩm Họa hưởng thụ cảm giác được hắn yêu chiều, nhớ tới lúc trước mình sợ hắn như vậy, không khỏi mặt mày vui vẻ...nàng bây giờ chính là một chút cũng không sợ hắn.

“Dung Xu, hôm sinh thần, ta muốn nhìn thấy mặt chàng.” Mặc kệ hắn trông như thế nào, nàng cũng sẽ thích.

Quốc Sư đại nhân thân mình run rẩy, sau đó kéo môi cười cười, cúi xuống đưa môi đến bên tai nàng, “Chưa có ai nhìn thấy dung mạo của ta, nếu có nữ tử nào nhìn thấy, thì phải gả cho ta...”

A? Cẩm Họa kinh hãi, hai tròng mắt mở lớn, ngây ngốc nhìn bộ dạng nghiêm túc của Quốc Sư đại nhân, có chút hoảng hốt.

Cho đến khi lấy lại tinh thần, Cẩm Họa lại nhịn không được cười lên khanh khách, cả người dựa vào lòng ngực Quốc Sư đại nhân, cười đến mức nước mắt cũng ứa ra.

Thì ra Quốc Sư đại nhân cũng có lúc đáng yêu như vậy, không được rồi… buồn cười quá!!!

Quốc Sư đại nhân nhìn thiếu nữ trong lòng ngực cười đến hoa chi loạn chiến, có chút ngây ngẩn cả người, nhưng thấy bộ dạng vui vẻ của nàng, hắn cũng nhịn không được cười khẽ.

Thôi, vui vẻ thì được rồi.

Chỉ là lời hắn nói, cũng chính là sự thật...

***

Ngày mười lăm tháng chạp chính là sinh thần của nàng, hôm nay tuyết rơi đặc biệt nhiều, Cẩm Họa nằm cuộn trong chăn hồi lâu mới dậy.

Đế vương sinh thần, vốn là quốc gia đại sự, nhưng bây giờ lại bị Quốc Sư đại nhân chuyển hóa một cách vô cùng xảo diệu thành “Việc tư”.

Các vị hoàng thân quốc thích, đại thần trong triều đã sớm sôi nổi đưa lễ vật tới, rực rỡ muôn màu, quả thực là nhìn mà hoa mắt. Ngay cả Sơ Vân cũng tỉ mỉ chọn lựa một đôi vòng tay cực kỳ tinh xảo tặng nàng, Cẩm Họa yêu thích không buông tay.

Nhưng mà cái nàng muốn thấy nhất, là lễ vật của hắn thì không thấy.

Quốc Sư đại nhân sớm đã tới.

Hắn đang đợi nàng.

Cẩm Họa hưng phấn cực kỳ, nghĩ thầm thằng nhãi này có lẽ sẽ cho mình một kinh hỉ, cho nên trâm cài đầu cũng không mang, liền vội vội vàng vàng chạy tới gặp Dung Xu.

Quốc Sư đại nhân thấy nàng bộ dạng hoan hỉ, trong lòng cũng vui vẻ vạn phần, lấy cây trâm cài đầu từ tay Minh Xảo qua, tự mình cài lên tóc nàng, sau đó cúi người hôn hôn lên mặt nàng, thấp giọng thì thầm nói nhỏ bên tai nàng, “Ta đưa nàng đến một nơi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play