Cẩm Họa nhíu nhíu mày, nhìn người trong gương, thiếu nữ mười sáu tuổi đã có nhan sắc kiều mị, gương mặt này trưởng thành xác thật rất đẹp, nhưng mà vẫn là hiện lên nét ngây ngô.
Gương mặt và thân hình yểu điệu của Khương Nhiêu, mới được coi là vũ mị động lòng người, minh diễm như hoa.
Đã hơn một năm nay, nàng cũng đã thích ứng với gương mặt này, cũng thích ứng thân phận này, Cẩm Họa thở dài một tiếng, âm thầm vì việc tối hôm qua mà phiền lòng.
Từ hôm nay trở đi, nàng nên tận lực tránh cùng Dung Xu đơn độc gặp mặt.
Mặc kệ hắn có tâm tư gì, nàng đều cần phải ngẫm lại cho đàng hoàng. Hiển nhiên, nếu hắn đối với nàng thực sự có ý thì, đi theo hắn không thể nghi ngờ gì chính là đáng tin cậy nhất.
Văn võ bá quan đều tôn sùng, trong lòng con dân càng là thần minh tồn tại, nam tử như vậy, mới xứng với thân phận Đại Chiêu Quốc nữ hoàng của nàng.
Nhưng mà nàng không thích hắn. Từ khi si tâm vọng tưởng năm đó về sau, nàng sao lại dễ dàng thích một người được chứ. Hơn nữa… Dung Xu này tính tình khó nắm bắt, không hiểu hắn nghĩ gì.
Nghĩ vậy, Cẩm Họa lại cảm thấy đau đầu.
***
Vốn là hứng thú bừng bừng định xuất cung du ngoạn, không ngờ lại bị bệnh, Cẩm Họa nằm trên long sàng, ai oán không thôi.
.... cái này đáng băm ngàn đao, thân mình đang tốt đẹp, đột nhiên đến thời điểm mấu chốt thì lại hỏng mất.
Cuộc đời nàng sợ nhất là hai thứ: Một là đắng, hai là đau.
Minh Xảo bưng chén sứ kêu khổ không thôi, phải biết rằng khuyên bệ hạ uống thuốc là chuyện khó hoàn thành nhất, nhưng mà ai bảo nàng là ngự tiền thị nữ ở Càn Cùng cung, chuyện này tự nhiên là phải rơi vào trên tay nàng.
Toàn bộ cung nữ và thái giám đều nhất trí cúi đầu, không dám gây ra một tiếng động nhỏ nào.
Minh Xảo trắng mắt liếc bọn họ một cái, sau đó tiếp tục khuyên bệ hạ nhà mình uống thuốc.
“Bệ hạ, thuốc này không đắng, hơn nữa nô tỳ đã chuẩn bị mứt hoa quả mà người thích ăn nhất, người ngoan ngoãn uống thuốc đi, được không?”
Ngoan mới là lạ.
Cẩm Họa buồn bực không lên tiếng, dứt khoát tiếp tục bảo trì im miệng không nói, toàn bộ thân mình đều quấn chặt trong đệm chăn thật dày, ngăn chặn hết thảy với bên ngoài.
Có lẽ là vì sinh bệnh, cho nên cả cái đầu đều có chút trướng trướng.
Đang lúc Cẩm Họa cho rằng Minh Xảo lại muốn khuyên nàng uống thuốc thì, lại nghe thấy thanh âm hết sức cung kính của nàng ấy:
“Nô tỳ tham kiến Quốc Sư đại nhân.”
Quốc sư.
Vừa nghe đến hai chữ này, Cẩm Họa thân mình liền bắt đầu căng chặt lại, nhưng mà đảo mắt tưởng tượng, lại âm thầm bật cười.
Được, tiểu cung tỳ này cũng không phải là lần đầu phạm tội khi quân như vậy, mỗi lần mình sinh bệnh không muốn uống thuốc thì đều ra chiêu này. Nàng ấy biết mình đối với Quốc sư là nói gì nghe nấy, bây giờ nàng sẽ không tin nữa đâu
“Cho dù Quốc sư tới, trẫm cũng sẽ không uống thuốc.” Cẩm Họa chém đinh chặt sắt, không sợ hãi chút nào.
Nhưng lại không nghe tiếng Minh Xảo đáp lại, cho đến khi tấm đệm chăn trên người bị chậm rãi kéo ra, Cẩm Họa không vui ngẩng đầu, liền đụng phải cặp con ngươi đen nhánh như mực kia.
Á…… Thật đúng là hắn đến sao. Cẩm Họa sửng sốt.
Quốc Sư đại nhân nhìn thiếu nữ trước mắt tóc tai hỗn độn, nhàn nhạt cong cong môi, sau đó vươn bàn tay đặt lên cái trán trơn trơn bóng của nàng, sau một lát mới nói: “Bệ hạ phải bảo trọng long thể, thuốc này là phải uống.”
Quốc Sư đại nhân thanh âm cực kỳ ôn hòa, giống như dỗ dành trẻ nhỏ, Cẩm Họa nghe vậy cũng đành phải ngồi dậy từ trên giường.
Trên lưng một cảm giác ấm áp, Cẩm Họa thân mình đột nhiên run đôi chút, sau đó ngây ngốc nhìn Dung Xu bên cạnh…
Hắn thế mà đã ngồi xuống mép giường nàng, vươn cánh tay, ôm lấy thân thể nàng. Nhớ tới ánh mắt ngày ấy, Cẩm Họa bỗng cảm thấy da đầu có chút tê dại.
Chẳng lẽ…… Đúng như chính mình suy nghĩ sao? Cẩm Họa không dám tin tưởng.
Quốc Sư đại nhân duỗi tay tiếp nhận chén thuốc trong tay Minh Xảo, nàng ấy thức thời mang theo toàn bộ cung nữ thái giám ra khỏi nội điện.
Đã nhiều ngày nay, bọn họ lần đầu tiên đơn độc ở chung, Cẩm Họa lòng bàn tay toát ra mồ hôi, cảm giác ẩm ướt dính nhớp.
“Bệ hạ nóng lắm sao?” Quốc Sư đại nhân rất săn sóc hỏi.
Cẩm Họa cắn môi lắc lắc đầu, nàng không phải nóng…… là khẩn trương đó được không?
“Vậy thì tốt, bệ hạ uống thuốc đi.” Quốc Sư đại nhân vẫn rất săn sóc đưa muỗng đến bên môi Cẩm Họa.
Cẩm Họa hô hấp cứng lại... bảo hắn đút thuốc, nàng sẽ có một loại cảm giác sởn tóc gáy, vì thế liền cười ngâm ngâm cong môi, nói: “Không cần, trẫm… tự mình uống.”
Quốc Sư đại nhân căn bản là không nói chuyện, trên tay vẫn duy trì tư thế đút thuốc.
Cẩm Họa nghẹn khuất kêu rên một tiếng, sau đó mới há miệng ngậm lấy cái muỗng, mới vừa chạm đến đầu lưỡi, khuôn mặt nhỏ liền nháy mắt nhăn lại.
Quá đắng rồi!
Quốc Sư đại nhân cười khẽ một tiếng, tiếp tục đút.
Uống xong muỗng cuối cùng, Cẩm Họa phun đầu lưỡi, đắng đến độ sắp khóc: Mứt hoa quả đâu? Mứt hoa quả đâu!!
Dường như hiểu tiếng lòng nàng, ngón tay thon dài như ngọc kia cầm lấy một miếng mứt hoa quả đưa đến bên miệng nàng, giờ phút này Cẩm Họa làm gì còn lo lắng được nhiều như vậy nữa, vừa mở miệng liền cắn xuống, hương vị ngọt ngào dần dần tràn ngập trên đầu lưỡi, mang cảm giác đắng chát trong miệng che lấp, Cẩm Họa thần sắc tức khắc tốt lên không ít.
Đầu ngón tay truyền tới cảm giác thấm ướt ấm áp làm Quốc Sư đại nhân khuôn mặt hơi khựng lại, hắn cúi đầu nhìn bàn tay mình, sau đó đưa mắt nhìn thiếu nữ trong lồng ngực.
Lúc này Cẩm Họa chỉ mặc một kiện áo trong màu minh hoàng, cổ áo rộng mở, lộ ra cái yếm màu phấn đáng yêu, từ góc độ của hắn mà nhìn, có thể rõ ràng thấy khối lả lướt trước ngực nàng.
Quốc Sư đại nhân ánh mắt u ám, trong óc hiện lên hình ảnh ngày ấy nàng tắm gội cũng là kiều diễm như vậy.
… Tuy rằng hơi nhỏ một chút.
“Bệ hạ phải uống thuốc đúng giờ, chờ khi thân thể tốt lên, vi thần sẽ mang bệ hạ xuất cung.”
Quốc Sư đại nhân mỉm cười gật đầu, duỗi tay phủ lên đỉnh đầu nàng, lời nói nhu hòa, “Đương nhiên là thật, vi thần đã hứa đưa bệ hạ xuất cung, tất nhiên sẽ tuân thủ ước định.”
Quá tuyệt vời! Còn tưởng rằng chuyện lần này bị ngâm nước nóng rồi, không ngờ thằng nhãi này còn xem như có lương tâm, Cẩm Họa vui vẻ hẳn lên, mặt mày xinh xắn cong thành trăng non, cực kỳ mê người.
Có lẽ là thiếu nữ trong lồng ngực cười đến quá mức xán lạn, Quốc Sư đại nhân nhìn không rời đi mắt, trong sóng mắt lưu chuyển của nàng, vòng quanh con ngươi rực rỡ, có thể thấy rõ ràng hình ảnh phản chiếu của chính hắn.
Hắn cầm lòng không được, cúi xuống, hôn lên đôi mắt nàng.
Vốn là tâm tình sung sướng, Cẩm Họa đột nhiên cảm thấy đôi mắt hơi nặng, tiếp theo là một cái gì đó mềm mại ấm áp, còn có cảm giác thấm ướt, chờ khi nàng phục hồi tinh thần lại, đầu óc liền “Oanh” một tiếng, thân mình vẫn không nhúc nhích dựa vào lồng ngực hắn.
Hắn…… Hắn hắn hắn, hôn mắt nàng?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT