Tiểu Thư Tình

Chương 5: Em thích anh.


7 tháng


Ngày 2 tháng 8.

Hôm nay, không khí trên đường phố tràn ngập vẻ lãng mạn, trước cửa tiệm hoa bày bó lớn bó nhỏ, biển hiệu ghi lời quảng cáo: Vì em mà tạo ra những bó hoa xinh đẹp cho ngày lễ Thất Tịch.

Ở cửa KTV, một nhóm nam nữ đứng tụ tập, về cơ bản thì đây là hoạt động do lớp trưởng lớp A khởi xướng, nhưng vẫn có thể mời bạn riêng của mình, lễ tình nhân mà, có độc thân cũng không cần quá đau khổ, cùng bạn bè liên hoan đón lễ là vui rồi, bởi vậy, có rất nhiều người từ lớp khác đến tham gia.

Hạ Trọng Diệu và lớp trưởng lớp A có mối quan hệ rất tốt, tất nhiên anh cũng được mời tham dự, anh mặc một chiếc áo phông trắng bên trong, bên ngoài khoác chiếc áo cao bồi, bên dưới là một chiếc quần jean, trên cổ đeo một sợi dây chuyền bạc, soái khí ngời ngời. ♡(> ਊ<)♡

Khi đi bộ đến KTV, từ cách đó không xa, anh đã sớm nhìn thấy cô gái anh thích ở giữa đám nữ sinh kia, không giống những người khác đều mặc quần short ngắn cũn cỡn cùng áo hai dây.

Cô thì hoàn toàn khác. Giống như anh, cô cũng mặc áo phông trắng, kết hợp với quần lửng cao bồi, để lộ phân nửa đôi chân dài, chân đi giày vải canvas, thoạt nhìn có cảm giác tươi mát, tràn đầy sức sông, lại còn buộc tóc đuôi ngựa xinh xắn, trông giống như một bông hồng nhỏ đáng yêu.

Nhóm người vừa nhìn thấy Hạ Trọng Diệu xuất hiện, liền bắt đầu trêu chọc nam nữ chính trong vụ scandal tình ái. (;¬_¬)

“Ái chà! Đồ đôi! Khoe ân ái kìa!

“Các cậu nói xem đúng không?! Thật là gian xảo quá đi!”

“Hai người ở bên nhau rồi à? Khi nào? Ôi ôi ~ Hôm nay tôi phải chúc mừng mới được!”

Dương Nhạc Đa xấu hổ mà nhìn chàng trai, cô không biết tại sao hai người lại trùng hợp cùng mặc áo phông trắng, lại còn đều là kiểu cao bồi, chẳng lẽ sau một khoảng thời gian, bọn họ đã bắt đầu tâm linh tương thông tới như vậy rồi sao?

Thấy cô bối rối đến không biết nói gì, Hạ Trọng Diệu lập tức lên tiếng xoa dịu: “Tôi có thăm dò phong cách của Dương Nhạc Đa, cho nên mới có ý định thử ăn mặc giống cô ấy, xem hôm nay có thể theo đuổi được cô ấy không, mọi người đừng dọa cô ấy chạy mất nữa!” Nói xong còn chớp chớp mắt nhìn cô, rồi khoác vai lớp trưởng bước vào KTV.

Đám người cũng bước theo sau, tiến vào ghế lô [*] khổng lồ rồi bắt đầu ăn uống, hát hò điên cuồng.

[*] (loge) – những ô phòng được thiết kế xây dựng cặp theo hành lang hai bên ngoài sân khấu.

Lúc này, chàng trai mới lén lút chen đến bên cạnh cô gái, cười hì hì nhìn gương mặt nhỏ thẹn thùng của cô: “Chúng ta thật là ăn ý nha!”

“Hứ, ai ăn ý với cậu chứ? Chỉ là trùng hợp thôi.” Dương Nhạc Đa nở nụ cười, trừng mắt nhìn anh, gắp một miếng gà rán, vừa định mở miệng thì anh đã cắn một phát, khiến cô trợn trừng hai mắt: “A! Cậu…”

“À… Tôi không ăn món Trung… Đói bụng rồi…” Anh vừa nhai, vừa dùng vẻ mặt đáng thương trả lời cô, như thể nếu không cho anh ăn chính là ngược đãi động vật nhỏ vậy.

Thấy anh như vậy, cô khẽ dẩu môi, lại gắp một miếng gà rán khác đưa vào miệng anh nói: “Không ăn bữa chính sẽ rất dễ đau dạ dày, sau này đừng như vậy nữa… Nếu không thì đến nhà tôi, mẹ tôi không ngại mời cậu một bữa cơm đâu.”

Cô biết ba mẹ anh đều là nhân viên văn phòng, cho nên vào các kỳ nghỉ đông, nghỉ hè đều sẽ cho anh tiền ăn cơm, ăn vặt rồi thả anh tự ở nhà một mình. Nhưng nhiều khi anh lười ra ngoài, tủ lạnh có gì ăn nấy, không có thì nhịn đói luôn, tình trạng này xảy ra như thường xuyên như cơm bữa.

Biết được cô lo lắng cho sức khỏe của mình, trong lòng anh rất cảm động đáp: “Ok, việc đó… Vậy tôi có cơ hội được nếm thử món ăn cậu nấu không?”

“Đối với cậu tốt một chút, cậu được voi lại đòi Hai Bà Trưng đấy à?” Cô gái chọc chọc tay vào mặt anh, vẫn không trả lời về việc có được ăn món cô nấu hay không, thực ra cô không giỏi nấu ăn, úp mì hay chiên trứng thì may ra còn được, cô không lợi hại giống mẹ mình, có thể nấu được bốn món một canh. [*]

[*] hình như cụm này cũng được xem là một thành ngữ, ý chỉ một bữa cơm kiểu tiêu chuẩn.

mắt đỏ hoe của cô, Lâm Vĩ Minh không nghĩ ngợi gì giơ tay lên lau nước mắt cho cô, giọng điệu mang ý xin lỗi: “Tiểu Đa Đa… Lúc trước là anh không tốt, chưa suy nghĩ kỹ càng, ba tháng qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện ra em tốt đến mức nào, vì vậy nên anh đã quay lại.”“Tất nhiên!” Khuôn mặt đẹp trai của anh viết rõ hai chữ tất nhiên.

“Này này! Hạ Trọng Diệu, đến lượt bài tủ của cậu rồi kìa.” Lớp trưởng lớp A to tiếng kêu thằng bạn thân đang nép sát vào em gái nhỏ của mình, sau đó ném chiếc micro qua cho anh.

Chàng trai vô cùng chuẩn xác mà bắt được chiếc micro, quay sang nói với cô gái: “Nhìn xem tôi ‘soái’ đến mức nào nha! Nhớ phải hò hét cổ vũ đó!”, như dự đoán, cô chỉ ném lại cho anh ánh mắt kiểu không chấp nhận được mà. Sau đó anh nhún vai, đứng trên sân khấu biểu diễn ca khúc〖Con người thật của anh〗của Lâm Tuấn Kiệt, còn bắt chước cả theo động tác vũ đạo trong MV, khiến các bạn học reo hò ầm ĩ.

Vẻ đẹp trai ấy, sự tự tin ấy, và cả nụ cười sáng lạn ấy khiến anh rực rỡ giống như một ngôi sao thần tượng thực thụ.

Khi bài hát gần kết thúc, điện thoại trong túi của Dương Nhạc Đa rung lên, cô lấy ra thì thấy người gọi tới là Lâm Vĩ Minh, bạn trai cũ của cô…

Trái tim lỡ một nhịp, cô vội vàng nghe máy rồi đứng lên ra khỏi lô.

“Alo, Tiểu Đa Đa, có thể nói chuyện điện thoại một chút không?”

“Ừm… Được.” Cô khẩn trương đến không dám thở mạnh, Tiểu Đa Đa là biệt danh mà hắn đặt cho cô.

“Anh biết là em đang ở KTV, ở lô mấy vậy?” Lâm Vĩ Minh bước vào, đi bộ tìm vị trí lô của lớp A.

“Ừm… Số XXX.”

“Ok ~ Anh nhìn thấy em rồi.” Hắn vừa rẽ qua đã nhìn thấy cô gái đứng cuối hành lang, vì thế liền cúp máy, bước nhanh tới.

Giương đôi mắt to tròn nhìn mối tình đầu đang càng lúc càng gần, cuối cùng dừng lại trước mặt mình, ánh mắt Dương Nhạc Đa có chút mơ hồ, cảm giác chua xót trào dâng trong lòng.

Vừa nhìn thấy hốc mắt đỏ hoe của cô, Lâm Vĩ Minh không nghĩ ngợi gì giơ tay lên lau nước mắt cho cô, giọng điệu mang ý xin lỗi: “Tiểu Đa Đa… Lúc trước là anh không tốt, chưa suy nghĩ kỹ càng, ba tháng qua anh đã suy nghĩ rất nhiều, mới phát hiện ra em tốt đến mức nào, vì vậy nên anh đã quay lại.”

Hắn vừa nói vừa đưa hộp chocolate cao cấp đến trước mặt cô: “Em nhận nó được không Tiểu Đa Đa? Đừng từ chối anh.”

Đó là món quà hắn từng hứa sẽ đặc biệt tặng cho cô nhân ngày lễ Thất Tịch.

Cô rũ mắt nhìn chiếc hộp tinh xảo, rồi lại ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt dịu dàng mang ý khẩn cầu, đưa món quà kia cho cô.

Trong đầu có chút bối rối, nhưng trong lòng lại vẫn có chút hy vọng.

Đây là mối tình đầu của cô! Ai mà không muốn lưu giữ những tốt đẹp ban đầu? Cô cũng mong muốn như vậy. Hơn nữa… Hơn nữa… đối với vẻ mặt thành khẩn của anh, cô không cách nào nói được lời từ chối.

Ma xui quỷ khiến thế nào, tay cô lại nhận lấy chiếc hộp giấy cao cấp ấy, trong giây lát, cô nhìn bộ dạng tươi cười của hắn, rồi lại thoáng nhìn Hạ Trọng Diệu không biết đã đứng đó từ lúc nào, lẳng lặng mà nhìn bọn họ.

Lâm Vĩ Minh cảm nhận được nét mặt cứng đờ của cô, hắn đảo mắt liền nhìn thấy tên con trai đang theo đuổi cô trong lời đồn thổi của mọi người.

Thực ra hắn không hề cảm thấy lo lắng chút nào, bởi vì thành tích học tập của hắn ở trường luôn là hạng nhất, hơn nữa lại còn biết kéo đàn violin. So với hắn, Hạ Trọng Diệu có thể nói là một tên quê mùa không biết gì, cùng lắm thì cũng chỉ có chơi bóng rổ tốt hơn hắn một chút mà thôi. (;¬_¬)

Trong mắt ánh lên một tia sắc bén, hắn giả vờ như chưa nhìn thấy Hạ Trọng Diệu, cúi đầu xuống hôn lên đôi môi hồng đào của Dương Nhạc Đa, cũng kéo cô ôm vào trong ngực mình, sau đó như giật mình chợt nhận ra gì đó, quay đầu lại kêu lên một tiếng: “Ơ?”

“Thật xin lỗi… Làm phiền hai người rồi, tôi đi gọi điện thoại đã.” Hạ Trọng Diệu lịch sự cười cười, xoay người, cúi đầu cầm điện thoại đi về phía bên kia hành lang.

Cô muốn gọi anh quay lại, nhưng lại bị Lâm Vĩ Minh nhẹ nhàng kéo khuôn mặt nhỏ nhắn, tên đàn ông trước mặt từng bỏ rơi cô nói: “Tiểu Đa Đa, anh thực sự rất vui khi em lại lần nữa chấp nhận anh, sau này anh sẽ càng trân trọng em hơn.”

Lúc trước chia tay với cô, là bởi vì cô không chịu trao thân cho hắn, hắn lại đang ở cái độ tuổi sinh lực tràn trễ, cũng dễ dàng bị cô gái khác mê hoặc, nên mới muốn chia tay với cô. Nhưng mà sau khi chia tay, hắn mới nhận ra sự dịu dàng của cô, sự săn sóc của cô, so với cô nàng tùy hứng kia, thực sự là ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

Ngơ ngẩn nhìn Lâm Vĩ Minh, ánh mắt Dương Nhạc Đa trở nên hoang mang, sự sợ hãi và khó chịu không giải thích nổi như vừa đánh mất đi thứ gì đó chậm rãi dâng lên trong lòng cô.

Rời khỏi KTV, Hạ Trọng Diệu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh, khóe môi cong lên một nụ cười tự giễu.

Anh như vậy có phải là thất tình rồi không? Tình yêu còn chưa có cơ hội đâm chồi đã héo úa… Thất tình sao? Hẳn là không phải, chỉ là anh tự mình đa tình thôi mà!

Nếu, nếu đó là lựa chọn của cô, anh chỉ đành chúc phúc cho cô.

Đi qua một cái ngõ nhỏ, anh đi vào bãi đỗ xe, móc trong tui ra chiếc chìa khóa, mở cốp lấy nón bảo hiểm, ngồi lên xe máy, mím chặt đôi môi mỏng.

Lồng ngực tựa như bị hung hăng xé rách… Cảm giác này… Có phải chính là đau lòng như mọi người vẫn thường hay nói không?

“Hạ Trọng Diệu!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình, anh đột nhiên quay đầu, hô hấp cứng lại, rời khỏi yên xe, bóng dáng cao lớn thẳng tắp nhìn cô gái đang chạy chậm về phía mình, cuối cùng đôi mắt đẫm lệ mơ hồ mà vòng tay ôm lấy anh.

“Hả… Làm sao vậy? Hắn ta bắt nạt cậu sao? Để tôi đi tìm hắn tính sổ? Sao lại có thể bắt nạt cả người con gái của mình chứ?” Anh cười chua xót, cô là của người khác, nhưng anh vẫn không đành lòng để cô chịu bất cứ một chút thiệt thòi gì.

“Đừng đi… Huhu… Đừng bỏ em lại…” Cô thút tha thút thít, đôi bàn tay nhỏ dùng sức mà nắm lấy vạt áo khoác của anh, chỉ sợ anh sẽ đẩy cô ra.

Lúc không còn nhìn thấy bóng dáng của anh, lúc phát hiện trong lòng mình đã sớm không còn Lâm Vĩ Minh, mà toàn bộ là nụ cười lấp lánh của anh, cô mới hiểu được, thì ra trái tim mình đã trao cho anh mất rồi.

Lâm Vĩ Minh chỉ là ảo tưởng trong quá khứ của bản thân mình, sẽ không phải là tình yêu ở hiện tại hay tương lai, cô đã có thể nhìn nhận rõ ràng.

Trong lòng Hạ Trọng Diệu cảm xúc lẫn lộn, anh đương nhiên sẽ không bỏ rơi cô, nhưng cô có thể chấp nhận làm người yêu anh sao? Vì vậy anh khẽ thở dài nói: “Đừng như vậy… Anh không muốn làm em và hắn cảm thấy không thoải mái…”

“Không phải anh ta… Em… Em đã trả lại… quà cho anh ta rồi… Em không thích anh ta nữa.”

“Điều đó… Nghĩa là…?” Chàng trai thận trọng hỏi, anh không dám cho mình quá nhiều không gian suy nghĩ xa vời, tránh mất mát càng lớn.”

Cô thẹn thùng mà vùi mặt vào ngực anh cọ cọ, thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ khàn giọng khẽ nói: “Em thích anh… Không phải anh nói hôm nay sẽ theo đuổi được em sao…”

Bốn chữ [*] chân thật ấy khiến Hạ Trọng Diệu giật mình, sửng sốt một chút, rồi vội vàng nâng khuôn mặt nhỏ của cô lên yêu cầu: “Nói lại lần nữa.”

“Em… Em đồng ý làm bạn gái của anh…” Đôi mắt cô gái lảng đi, không dám nhìn thẳng vào anh, gương mặt đã đỏ bừng lên như quả táo luôn rồi.

“Thật sao? Thật sao! Ôi ~~~” Anh lập tức phấn khích reo lên, không thể tin được anh đã có thể theo đuổi được cô, đôi tay gắt gao ôm chặt lấy cô: “Dương Nhạc Đa, anh thực sự rất vui sướng!”

Mặc dù được anh ôm khiến cô rất ngượng ngùng, nhưng lại có một cảm giác vô cùng an tâm, sự bất an, sợ hãi trước đó biến mất không dấu vết, cô để anh tùy ý ôm lấy mình, lắng nghe nhịp tim của trái tim anh.

Lúc này, điện thoại của Hạ Trọng Diệu vang lên, anh vừa bấm chấp nhận cuộc gọi, bên kia đã lập tức bắn rap lia lịa: “Này! Làm cái quỷ gì vậy? Cậu với Dương Nhạc Đa đi đâu rồi? Không phải là đi bắn pháo chứ? Tại sao không thấy bóng dáng đâu nữa?”

“Bắn pháo cái đầu cậu, mồm miệng sạch sẽ chút đi, bây giờ tôi và cô ấy sẽ quay lại lô ghế!” Anh vừa trả lời lớp trưởng lớp A, vừa cất nón bảo hiểm vào cốp xe, sau khi khóa máy cẩn thận, thì nắm tay cô quay trở lại KTV.

Cúi đầu nhìn bàn tay được anh nắm, Dương Nhạc Đa mỉm cười ngọt ngào, cũng nắm ngược trở lại, mười ngón tay của cô và anh cùng đan vào nhau.

Sau khi hát hò xong ở KTV, nhóm người lại tiếp tục la cà quán khác, đến chợ đêm ăn cơm, ăn đồ lạnh, đi dạo phố, rồi là chơi máy chơi game.

Chè chén say sưa đến 9 giờ, mới bắt đầu từng người giải tán, mấy bạn học FA còn tiếp tục hẹn nhau đến hộp đêm chơi, còn Hà Trọng Diệu thì lái xe đưa Dương Nhạc Đa về nhà.

Đi được nửa được, xe đột nhiên rẽ vào một con hẻm nhỏ vắng lặng rồi dừng lại, cô khó hiểu mà ngó đông ngó tây, nghi hoặc hỏi anh muốn làm gì, thì thấy anh cởi nón bảo hiểm xuống, khảy khảy tóc trước gương chiếu hậu, sau đó quay người lại.

“Hạ Trọng Diệu, có chuyện gì vậy?” Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút khẩn trương liếm liếm môi hồng.

“Anh muốn hôn em, có thể chứ?” Ánh mắt anh dừng lại nơi đầu lưỡi non mềm của cô, cảm giác miệng đắng lưỡi khô, mặc dù anh rất muốn đi lên trực tiếp hôn cô, nhưng vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc của chính mình, không muốn dọa đến cô, chỉ là, hiện tại anh thực sự, thực sự rất muốn hôn cô.

Câu nói của chàng trai làm gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, trái tim thình thịch thình thịch mà đập dữ dội, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

Sau khi nhận được sự cho phép, Hạ Trọng Diệu lập tức kích động ôm cô vào trong ngực, cô đầu vây kín miệng nhỏ non mềm của cô, môi lưỡi liếm mút đôi môi đỏ mọng của cô, thậm chí còn thâm nhập đầu lưỡi vào miệng cô, cảm nhận sự mềm mại trong miệng.

“Ưm… A…” Dương Nhạc Đa chưa từng được hôn một cách cuồng nhiệt như vậy, khi trước cô và Lâm Vĩ Minh có hôn nhau cũng chỉ là kiểu nụ hôn chuồn chuồn nước, bởi vậy, khi hơi thở nam tính của anh rót vào lá phổi, cô nóng đến choáng váng, bàn tay nhỏ theo bản năng mà vòng lấy cổ anh.

Cô gái trong ngực thực sự quá ngọt ngào, làm anh không nhịn được hôn thật sâu, không ngừng cùng cô triền miên, mãi đến khi cô không thể nào thở nổi mới rời khỏi khuôn miệng nhỏ nhân của cô.

Tiểu “huynh đệ” bên dưới trướng đến lợi hại, nhưng anh không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh đã đồng ý với mẹ Dương sẽ không ra tay khi chưa đến tuổi trưởng thành, vậy nên chỉ có thể ôm cô vào lòng, hít thở thật sâu, xoa dịu cảm giác bực bách của thân dưới.

“Dương Nhạc Đa.”

“Ừm?”

“Chúng ta lấy kết hôn làm tiền đề để hẹn hò, anh sẽ yêu em thật nhiều, cho nên, cho nên… Em không được đi kiếm người khác.”

Nghe vậy, Dương Nhạc Đa khẽ cười ra tiếng trả lời: “Sẽ không kiếm người khác, sẽ chờ anh… Chờ anh đến cưới em.”, nói xong trái tim cũng nóng cả lên, cảm giác cái ôm của anh càng lúc càng chặt, cô biết nhất định anh sẽ bảo vệ thật tốt tình yêu của hai người, cho nên, cô nguyện ý thả tay một lần, đem thanh xuân của chính mình đặt cả vào tay anh.

“Được rồi, em chạy không thoát được đâu, số mệnh đã sắp đặt em là vợ anh rồi!” Anh cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ, lại lần nữa nhấm nháp vị ngọt của cô.

Trong ngõ nhỏ vắng lặng về đêm, dưới ánh đèn đường mờ ảo, ánh trăng sáng chứng kiến cho lời hứa của họ, cả đời này tình yêu cô họ sẽ chỉ dành cho nhau, không bao giờ lay chuyển.

 

 

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play