Tiểu Thư Tình

Chương 1: Nụ hôn đầu của tôi là cho cậu.


7 tháng


Trường cấp ba tư thục Y.

Tháng tư, bầu trời xám xịt, mây mù che phủ kéo dài đến tận chân trời, vũng nước mưa từ đêm qua còn đọng lại trên mặt nền, sau khi hết giờ, trường học trở nên vắng tanh, thi thoảng truyền đến tiếng học sinh đùa giỡn.

Trên hành lang tầng hai, cô gái cắn chặt môi dưới, khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, đôi mắt to nhìn thẳng vào chàng trai đang đứng trước mặt mình.

“Nhạc Đa, chúng ta chia tay đi.” Chàng trai lãnh đạm nói ra câu mà mình đã suy ngẫm suốt một đêm.

“Tại sao…?” Đôi môi Dương Nhạc Đa run rẩy, gắng gượng nặn ra câu nói, trong lòng tràn đầy hoang mang, lệ hoa [*] đã đảo quanh hốc mắt.

[*] nước mắt của người con gái đẹp.

Cô muốn biết tại sao, điều gì làm chưa tốt cô có thể sửa, cô có thể vì hắn mà làm bất cứ việc gì, chỉ cần hắn đừng đề cập đến chuyện chia tay.

Đây là mối tình đầu của cô.

“Không tại sao cả, đơn giản là chia tay, tôi không thích cô nữa.”

“Anh gạt người! Em không muốn!”

Nước mắt đã lăn dài xuống khuôn mặt làm nhòe đi tầm nhìn, cô kích động mà đánh vào ngực hắn, muốn giữ lại tình yêu say đắm của hắn, nhưng hắn thì không kiên nhẫn nhìn cô, gạt tay cô ra, quay lưng bước đi.

Đôi tay nhỏ bé kiên cường mà ôm lấy tay hắn, muốn giữ hắn lại nhưng vẫn như cũ bị hắn dùng sức vùng ra, sau đó, cô bị vấp ngã, đôi tay lôi kéo chân hắn, không thể giữ hắn muốn rời đi, chỉ để lại cho cô một chiếc giày da.

Ngồi trên mặt nền, Dương Nhạc Đa khóc rống lên, trong đầu là lời hứa hẹn của người con trai, nhưng hắn ta lại lừa dối cô, thích đã chỉ còn trong quá khứ.

Chán ghét! Chán ghét!

Cô gái gào khóc tức giận nắm lấy chiếc giày tùy ý ném xuống tầng dưới, nào biết được vậy mà lại vừa vặn rơi vào mặt học sinh khác đi dưới tầng một.

Bang!

Chàng trai cao lớn bị chiếc giày da của nam sinh đập trúng vào gương mặt đẹp trai, làm cho ba chàng trai đi cùng cười phá lên ha hả, anh khó chịu cực độ, hai chân vốn muốn đi về phía cổng  liền quay lại, đi lên cầu thang, quyết định tìm đối phương tính sổ.

“Em gái nó!” Anh vừa đi vừa mắng, tay cầm cây gậy bóng chày gác lên vai, bộ dạng giống như đi đánh lộn.

Lên đến tầng hai lại chỉ thấy hành lang thật dài, có một bóng dáng nho nhỏ đang ngồi trên sàn đưa lưng về phía anh, chàng trai tiến lên, dùng cây gậy bóng chày chọc chọc vào bả vai đối phương.

Dương Nhạc Đa tưởng tên kia quay lại, đột nhiên đứng dậy, không chút nghĩ ngợi mà bay vào ngực anh, đôi tay vội vàng quấn lấy cổ chàng trai, áp môi hồng lên bờ môi anh, hôn thật mạnh.

Chàng trai không dự đoán được hành động bất thình lình của đối phương, sau khi bị cưỡng hôn, mới bắt đầu giãy dự muốn tách cô ra, nhưng làm sao biết sức lực của cô vậy mà không nhỏ chút nào, cứ như con bạch tuộc tám chân quấn chặt lấy.

Ba chàng trai phía sau theo tới, vốn dĩ là đằng đằng sát khí, nhưng khi nhìn thấy một màn này, kinh ngạc đến đứng không vững, suýt chút nữa thì trượt chân, sau đó bắt đầu xôn xao.

“Ahahahah! Lão đại bị con gái cưỡng hôn kìa!”

“Trọng Diệu… Phốc! Ai da, sao lại có loại con gái như vậy chứ!?”

Tiếng ồn ào truyền đến bên tai, kéo lại cảm xúc suy sụp của Dương Nhạc Đa, cảm giác dường như có thứ gì đó không thích hợp, vì thế cô mở mắt ra, tiêu cự rơi vào khuôn mặt đẹp trai phóng đại của anh, sửng sốt mà chớp chớp mắt.

Lúc này mới phát hiện ra bản thân mình hôn nhầm người!

Nhanh chóng buông bàn tay nhỏ, xấu hổ mà lùi lại một bước, dùng giọng mũi mà nói: “Thực xin lỗi… Tôi tưởng rằng anh là bạn trai tôi…”

Nói xong, Dương Nhạc Đa vội vàng lướt qua anh, chạy xuống lầu, để lại Hạ Trọng Lâu đang đứng ngây ngốc.

Ba chàng trai kia vây đến, bắt đầu trêu chọc Hạ Trọng Diệu. Tuy rằng, anh trông rất đẹp trai, nhưng bộ dạng lưu manh kia luôn làm các bạn nữ cùng tuổi không dám tới gần, bởi vậy mà đến giờ vẫn chưa từng có bạn gái.

Mà anh thường thu hút các chị gái lớn hơn đến gần, điều này làm anh cảm thấy rất phiền nhiễu, anh chỉ thích kiểu cô gái nhà bên thanh thuần, trong sáng, chứ không phải kiểu phụ nữ bạo dạn, không biết kiềm chế kia.

Rũ mắt xuống, lại trùng hợp nhìn thấy một tia sáng trên mặt đất, ảnh ngồi xổm xuống nhặt món đồ ấy lên, là một chiếc kẹp hình trái tim nạm thạch nhỏ, kiểu dáng rất đơn giản.

Lớp 11A.

“Bạn học Dương Nhạc Đa, bên ngoài có người tìm kìa.”

Nghe vậy, cô gái tạm dừng cuộc nói chuyện với bạn học ngồi bên cạnh, quay đầu lại nhìn thấy biểu cảm quái dị của bạn học mới kêu vừa rồi, cô không khỏi lộ ra vẻ mặt hoang mang, đứng dậy đi ra khỏi lớp.

Chàng trai vô lại mà dựa lưng vào tường, một chân dài cong lên, đồng phục không cài hết khuy, để lộ ra một mảnh ngực tinh tráng, vạt áo cũng không được buộc chỉnh tề, cà vạt đen thắt hờ trước ngực, chân đi giày vải canvas, tai trái xỏ khuyên đen đá quặng, mặc dù rất đẹp trai, nhưng dễ thấy đây là một nhân vật không dễ chọc vào.

Ách… cô không nhớ mình đã từng giao du với loại người này…

“Hey, Dương Nhạc Đa.” Anh nghênh ngang đi tới, đồng thời nhìn kỹ cô gái, mày ngang tóc mái, tóc đen thẳng, đôi mắt to tròn mang theo vẻ ngây thơ, khuôn miệng phấn đào như cánh hoa xinh xắn.

Chính là cô ấy!

“… Bạn học à… Tớ quen cậu sao?” Dương Nhạc Đa hơi hơi ngẩng đầu, hai người đứng cách nhau một chút, nhìn như vậy đoán chừng cao khoảng 1m80, cao đến mức này, ôi đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sao anh ta lại gọi thẳng tên họ mình như vậy?

“Tên tôi là Hạ Trọng Diệu, bây giờ cậu đã quen tôi rồi đó.” Anh nhướng mày mỉm cười.

囧… Có cần trực tiếp đi vào vấn đề như vậy không?

Hạ Trọng Diệu? Hừm… Cái tên này làm cô liên tưởng đến hai từ “quan trọng”, có vẻ như khi ba mẹ cậu ta đặt tên cho cậu ta, họ rất là coi trọng cậu, cũng giống như ba mẹ cô hy vọng cô luôn thật hạnh phúc nên mới đặt tên là Nhạc Đa.

Hmm… Hạ Trọng Diệu… Dường như đã nghe qua ở đâu rồi? Là tên quỷ sứ gây chuyện ở lớp 11E sao? Trong lớp luôn khiến thầy cô tức giận đến sống dở chết dở, đôi khi còn trốn học xuống sân thể dục đánh bóng chày, là người rất quen thuộc với giáo quan?

Hoàn toàn không tìm được chút manh mối nào tại sao người này lại chạy đến kết bạn với mình, Dương Nhạc Đa hơi hơi nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Hạ Trọng Diệu trực tiếp bước lên một bước, gương mặt lộ ra vẻ khả nghi, trả lời: “Dương Nhạc Đa, làm bạn gái tôi nhé!”, sau đó cúi đầu hôn lên má cô, rồi lấy chiếc kẹp tóc ra kẹp lên mái tóc cô.

Hai người gặp nhau đã sớm khiến bạn học lớp A và những bạn học đi qua chú ý tới, mà lúc này, hành động dọa người như vậy của chàng trai làm một đám người đến vay xem.

Đôi mắt trừng lớn, cô đưa tay chùi chùi nơi da thịt vừa bị hôn, ném xuống một câu: “Bệnh tâm thần!”

__________________

Gần đây, chủ đề trà dư tửu hậu [*] ở lớp 11 chỉ có chuyện Hạ Trọng Diệu lớp E đang theo đuổi Dương Nhạc Đa của lớp A, 101 chiêu của anh là mỗi ngày chờ cô tan học ở hành lang.

[*] chỉ câu chuyện phiếm về đủ mọi đề tài giữa bạn bè sau khi đã thưởng trà hay uống rượu.

Chịu đựng nhiều ngày rốt cuộc cô cũng không thể chịu nổi việc bạn học gán ghép cô với tên con trai không thân kia, còn nói chiếc kẹp anh ta cài cho cô chính là vật đính ước nữa chứ.

Oan uổng quá! Hiểu lầm thôi!

Nhưng chẳng có ai muốn nghe cô giải thích, chỉ nghĩ đó là biểu hiện rụt rè, e thẹn của thiếu nữ. (~ ̄³ ̄)~

“Bạn học Hạ Trọng Diệu! Mời cậu tránh xa tôi một chút đi!” Dương Nhạc Đa vừa bước ra của câu đầu tiên đã là bảo anh duy trì khoảng cách.

Lại không ngờ chàng trai vậy mà lại sung sướng cong khóe môi: “Dương Nhạc Đa, cuối cùng cậu nói chuyện với tôi rồi.” Anh còn tưởng cô sẽ tiếp tục xem anh là người vô hình, không tồn tại nữa.

Dựa… Người này có bệnh à trời?

Mặt nóng áp mông lạnh như vậy, người bình thường trong loại tình huống này đều sớm tức giận chứ nhỉ? Tại sao anh ta lại không bận tâm mà còn cười sung sướng như vậy được chứ?

Bất đắc dĩ mà trợn trắng mắt, cô bất lực nói: “Bạn học Hạ Trọng Diệu, rốt cuộc cậu coi trọng tôi ở điểm nào?”

Không ngờ khi câu hỏi được ném ra, chàng trai ngày thường vô cùng tự mãn lại lộ ra vẻ hơi hơi thẹn thùng, vành tai phiếm hồng, cô nhìn nhìn, không biết mình lại chọc trúng điểm nào của anh ta rồi, vậy mà để anh ta lộ ra biểu cảm “thẹn thùng” như vậy chứ.

Bọn học sinh lén lút vây xem, muốn hóng hớt thêm nhiều chuyện bát quái [*].

[*] hóng hớt mấy chuyện trên trời dưới đất.

“Ừm… Cậu rất đáng yêu… Còn có, nụ hôn đầu của tôi là cho cậu nữa…”

Anh ném ra những lời giật gân như vậy, vừa nghe liền có thể liên tưởng đến hình ảnh hai người tráo đổi vai trò cho nhau.

“Hí hí… Dương Nhạc Đa cưỡng ép hơn Hạ Trọng Diệu??” Bọn học sinh kinh ngạc há hốc miệng, khe khẽ xì xào.

Cô gái sửng sốt, tức đến dậm chân, trực tiếp phản ứng khẽ kêu: “Hạ Trọng Diệu! Cậu đừng nói tào lao! Ai hôn cậu chứ!”

Khoan đã… Khoan… Sẽ không phải… Là ngày hôm đó…!! Cô chỉ nhớ đôi mắt đẹp kia nhìn chằm chằm cô, ngoài ra không còn ấn tượng gì nữa.

“Hôm đó cậu nhào lên… ừm… còn… hôn… rất… mạnh mẽ…” Chàng trai ngước mắt lên nhìn thấy cô đang dùng ánh mắt với vẻ khó tin trừng anh, làm anh càng nói càng ngượng ngùng, nhưng nhất định phải nói cho hết.

Oh my god ——— Người đi qua lớp A!

Bàn tay nhỏ kích động mà nắm lấy cổ tay anh, khuôn mặt Dương Nhạc Đa đỏ ửng, kéo anh ra khỏi hiện trường, quản không được tiếng la hét, cười đùa của đám bạn học đằng sau.

Sau khi ra khỏi cổng trường, cô gái dắt chàng trai vào một quán nước, hỏi chàng trai muốn uống cái gì.

“Tại sao đột nhiên lại mời tôi uống nước?” Hạ Trọng Diệu cảm giác có vấn đề gì đó, mấy ngày nay không thèm nói với anh một câu, mà bây giờ đột nhiên là muốn mới anh uống nước, có cái quỷ ấy.

“Ừm, coi như bồi thường cho nụ hôn đầu của cậu, uống xong sau này giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa.” Dương Nhạc Đa thừa nhận chưa phân biệt được xanh hồng đen trắng gì mà đã cưỡng hôn anh là cô sai, có điều anh là con trai mà, lại còn đẹp trai như thế, chắc chắn có không ít nữ sinh thích anh, tuy rằng là nụ hôn đầu tiên, nhưng không phải con gái thì vẫn thiệt thòi hơn sao, phải không?

Em gái cậu! Xem anh là gì chứ?

“Dương Nhạc Đa, nụ hôn đầu của tôi cũng chỉ đáng giá mấy chục đồng thôi à?” Khóe mắt anh khẽ giật, gì chứ, có đi làm Ngưu Lang [*] cũng không bồi ít tiền đến như vậy đâu!

[*] trai bao đó.

Anh là rất nghiêm túc muốn theo đuổi cô đấy, hơn nữa anh chắc chắn cô là người con gái anh muốn, cũng là người con gái trong mộng của anh, tại sao cô lại vô cảm như vậy được?

Đúng rồi, chẳng lẽ… Cô vẫn còn tơ tưởng đến mối tình đầu kia không?!

Được thôi, con người luôn có một sự lưu luyến đặc biệt dành cho mối tình đầu của mình, anh có thể hiểu được, vì vậy anh vẫn sẽ không sợ chết mà theo đuổi cô, mặc kệ thời gian là bao lâu đi chăng nữa.

Dương Nhạc Đa nhấp nhấp môi hồng, lấy lòng mà mỉm cười trả lời: “Ừm… Tôi không có cách nào mời cậu đến nhà hàng cao cấp, tôi chỉ có khả năng mời cậu đồ uống đắt nhất ở đây thôi.” ( ´ ∀ `)ノ~ ♡

Gia cảnh cô bình thường, không có nhiều tiền tiêu vặt lắm, mua một ly nước mời anh, cô cũng đã xót xa cho ví tiền của mình lắm rồi, bình thường cô muốn uống một ly trà sữa trân châu cũng đã tiếc lắm rồi.

Một kéo cô gái vây vào bức tường bên cạnh mình, Hạ Trọng Diệu dùng hai tay giữ lấy cô, nghiêm túc mà nhìn thẳng vào đôi mắt to ngập nước của cô nói: “Tôi không cần đồ uống của cậu, tôi muốn cậu thiếu tôi cả đời.”

Tim của cô vì cậu nói của anh mà lỡ một nhịp, cô gắt gao cắn chặt môi dưới, rũ mắt, không dám nhìn thẳng vào anh.

Tình yêu đã từng rực rỡ như vậy, gần gũi như vậy, nắm chặt nhú vậy.

Còn bây giờ, tình yêu chỉ như bông hồng treo ngược, tàn nhẫn khô héo.

“Tôi biết cậu còn thích hắn, nhưng tôi sẽ không từ bỏ, liền thiếu tôi cả đời đi!” Hạ Trọng Diệu nở nụ cười dịu dàng, vén một lọn tóc vương trên má cô.

Ngơ ngẩn mà nhìn cặp mắt đen tuyệt đẹp kia, Dương Nhạc Đa dường như bị mê hoặc.

Anh ta… Là nói giỡn phải không?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play