“ĐỒ ngốc ngươi còn sống à, mạng cũng lớn đâý thế nào? Bị cắm sừng mấy năm cảm giác sướng không, ha ha ha.” Thiếu niên nhìn Phương Thần trêu tức, trong mắt tràn đầy khinh thường.

“Ngươi là ai?”

Phương Thần khẽ cau mày, hắn không biết người này.

“Này, ngươi không nhận ra ta nữa à?” Thiếu niên ngạc nhiên, nhưng sau đó lại mỉm cười nói: “Cũng đúng, năm đó ngươi ăn trên ngồi trước, còn ta chỉ là người hầu phục vụ người khác thôi”

Sau đó hắn ta cười tự mãn nói: “Nhưng bây giờ thì khác rồi, bây giờ ngươi chỉ là một kẻ ngu ngốc, ta đã là tiểu đệ của đệ nhất thiên tài ngoại môn La Ngạo. Trong mắt ta, ngươi chẳng qua là một thứ vô dụng mà thôi.”

“Ngươi có biết La Ngạo là ai không? Hắn là anh họ của La Vân – thiên tài nội môn của Phong thứ hai của nội môn. Và lão đại La Ngạo cũng là một thiên tài. Bây giờ hắn chỉ mới mười bảy tuổi và đã ở Tụ Linh Cảnh đỉnh phong rồi.”

“Nhớ kỹ tên của lão tử nhé, Tư Thành

Nghiệp.1

Tư Thành Nghiệp nhìn Phương Thần với ánh mắt sắc bén.

Vẻ mặt Phương Thần đột nhiên trở nên lạnh lùng, hóa ra là người của La Vân, khó trách.

“Thế nào?” Nhìn bộ dạng kiêu ngạo của Tư Thành Nghiệp, Phương Thần bình tĩnh nói: “Đây là Lân đầu tiên ta thấy một con chó sủa tốt như vậy đây.”

“Tiểu tử. Ngươi muốn chết à.” Tư Thành Nghiệp tức giận.

Hắn ta thực sự là con chó của người khác, nhưng không phải ai cũng có thể gọi hắn ta như vậy.

Nhưng hắn ta không dám ra tay ở chỗ này, hắn ta hiểu rõ vì sao Phương Thần lại tới đây.

Hắn ta cười khẩy nói: “Sao thế? Ngươi tới đây là muốn chọn pháp khí à, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết, ở đây bất kỳ pháp khí nào người cũng không thể lấy đi, ngay cả cái tệ nhất cũng không thể lấy đi.”

Lúc này, một người đàn ông trung niên đi tới, cau mày nói: “Có chuyện gì vậy?”

Khỉ Tư Thành Nghiệp nhìn thấy người đến, trong mắt hiện lên một tia sáng, lập tức hành lễ

nói: “Ninh Dương các chủ, ta được La Ngạo sư huynh phái đi lấy pháp bảo.1′

Người đàn ông trung niên trước mặt chính là phó các chủ của Lỉnh Khí Các, Ninh Dương.

Ninh Dương đương nhiên biết La Ngạo, hiện tại La Vân đã có danh hiệu đệ nhất thiên tài Phong thứ hai của nội môn, là em họ của hắn ta, La Ngạo cũng có danh hiệu đệ nhất thiên tài ngoại môn.

Nghe nói là lấy pháp khí cho La Ngạo, ông ta lập tức nở nụ cười hiền lành: “Thì ra là sư diệt La Ngạo bảo ngươi tới. Đi thôi, ta đã chuẩn bị sẵn ba pháp khí cho hắn rồi. Ngươi nói hắn cứ tùy ý chọn, xem cái nào phù hợp, nếu muốn cả ba cũng không thành vấn đề.”

Trong mắt Tư Thành Nghiệp hiện lên một tỉa kiêu ngạo, đây là lợi ích của tay sai của La Ngạo, ngay cả những trưởng lão ngoại môn này cũng phải khách sáo với hắn ta.

Hắn ta cười và nói: “Cảm ơn Ninh các chủ rất nhiều, nhưng trước đó, ta hy vọng Ninh các chủ có thể làm giúp ta một chuyện.”

“ô? Là chuyện gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ làm cho ngươi.” Ninh Dương cười khẽ gật đầu.

Tư Thành Nghiệp cười nham hiểm, chỉ ngón tay vào mũi Phương Thần, nói: “Người này từng đắc tội La sư huynh, La sư huynh nói từ nay trở đi, hắn sẽ không thể lấy đi bất kỳ pháp khí nào trong Lỉnh Khí Các.”

“Hửm?”

Ninh Dương nhìn Phương Thần từ trên xuống dưới, nghi hoặc nói: “Hắn là ai?”

“Một tên vô dụng thôi.” Tư Thành Nghiệp nói ra thân phận của Phương Thần.

Nghe được thân phận của Phương Thần, Ninh Dương mỉm cười.

“Thì ra hắn chính là kẻ ngu ngốc đã tự phế tu vi, năm đó bị coi là trò cười, vậy mà còn dám quay lại Thiên Vũ Thần Tông à?”

Có thể nói, lúc đó chuyện Phương Thần tự phế tu vỉ của mình để canh mộ từng là một trò cười lớn, hắn hoàn toàn trở thành một kẻ ngốc trong mắt mọi người.

Mặc dù hiện tại đại đa số mọi người đều đã quên, nhưng sau khi Tư Thành Nghiệp nói như vậy, ông ta mới nhớ ra.

Sau khỉ biết được thân phận của Phương Thần, Ninh Dương cũng không còn lo lắng nữa, ông ta giễu cợt nhìn Phương Thần, sau đó bình

tĩnh nói: “Đệ tử này, ta nghi ngờ ngươi trộm pháp khí trong Linh Khí Các, hiện tại ta muốn lục soát ngươi.”

Tư Thành Nghiệp nghe vậy, trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, đúng là gừng càng già càng cay, Ninh Dương đang tính toán tiêu diệt Phương Thần đây mà.

Phương Thần khẽ cau mày, lạnh lùng nói: “Ngươi có tư cách gì lục soát ta?”

Tư Thành Nghiệp chế nhạo và nói: “Ninh bá là phó các chủ của Linh Khí Các ngoại môn, ngươi nói xem ông ấy có tư cách không? Phương Thần, ăn trộm pháp khí của Linh Khí Các là một tội nghiêm trọng, nhẹ thì phạt trượng, nặng thì tự phế tu vì và trục xuất khỏi tông môn.”

“Một tên vô dụng thôi, nhưng hắn vẫn là một tên trộm, thật sự khiến đệ tử Thiên Vũ Thần Tông của ta mất hết mặt mũi.”

Chuyện xảy ra ở đây đã sớm hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong các, sau khỉ biết thân phận của Phương Thần, mọi người cũng nói:

“Đúng vậy. Đồ ăn trộm! Cút khỏi Thiên Vũ Thần Tông.”

“Thiên Vũ Thần Tông chúng ta không thu

đạo tặc làm đệ tử.”

“Thật sự là một sự sỉ nhục đối với Thiên VQ Thần Tông của chúng ta.”

Bọn họ biết Phương Thần bị gài bẫy, nhưng vậy thì sao, đây chính là cơ hội tốt để lâỳ lòng Nính Dương.

Nếu có thể được Ninh Dương ưu ái, sau này cũng có thể vui vẻ lăn lộn ở ngoại môn.

Tư Thành Nghiệp lại càng hài lòng hơn khi nhìn thấy điều này.

Hắn ta cười khay nói: “Phương Thần, giao ra đây. Nếu không giao ra, phế bỏ tu vi, trục xuất khỏi tông môn.1′

Phương Thần nhìn tất cả những điều này một cách thờ ơ.

“Ta lại muốn xem ngươi vu oán giá họa ta như thế nào?”

Hắn chắp tay sau lưng, nhưng sâu trong đôi mắt lại có chút trêu tức.

,rĐồ ngu, ngươi sắp chết rồi vẫn còn giả vờ à.1′ Tư Thành Nghiệp cười khẩy.

Sau đó hắn ta nhìn về phía Ninh Dương, hỏi: “Ninh các chủ, ta bắt người này cho ngài được không?”

“Được rồi, nếu dám phản kháng thì phế luôn.” Ninh Dương ngạo nghễ nói.

“Đúng vậy.” Tư Thành Nghiệp lộ ra nụ cười nham hiểm, đi về phía Phương Thần.

Ninh Dương cũng nhìn Phương Thần với ánh mắt trêu tức, nhưng lại vô tình phát hiện được một tấm lệnh bài trên eo Phương Thần.

Khỉ nhìn thấy chữ “Thiên” trên lệnh bài, ông ta sững người tại chỗ.

Lệnh bài chữ Thiên.

Đây là biểu tượng của địa vị cao quý. Những người sở hữu lệnh bài này có quyền lợi và quyền lực lớn trong Thiên Vũ Thần Tông.

Cái khác không nói, giế/t chết ông ta cũng là điều dê dàng.

Lệnh bài này có công năng nhận chủ, lúc này trên chữ Thiên tản ra ánh sáng nhàn nhạt, chứng tỏ Phương Thần chính là chủ nhân của lệnh bài.

Trên trán ông ta đột nhiên toát ra mồ hôi lạnh, bây giờ mới biết mình đã gặp gốc rạ cứng rồi.

Nếu đối phương vì chuyện này mà ghi hận với mình, chưa nói vị trí này có thể giữ được hay không, có mất mạng hay không cũng khó mà

nói được.

Nhìn thấy Tư Thành Nghiệp đến gần Phương Thần, hắn ta đang muốn ra tay.

Trong lòng Ninh Dương khẽ động, dùng sức đá Tư Thành Nghiệp một cước.

Bịch.

Tư Thành Nghiệp không kịp trở tay, bị đá ngã chỏng vó, như con chó gặm bùn.

Mọi người nhìn cảnh tượng này với vẻ khó hiểu, không biết tại sao.

Nhưng Ninh Dương không cho Tư Thành Nghiệp thời gian để nói chuyện, lập tức hét lớn: “To gan! Tại sao ngươi dám động thủ ở Linh Khí Các hả?”

Tư Thành Nghiệp cũng bối rối, không phải ngươi bảo ta làm sao?

Ninh Dương không quan tâm mình có đắc tội La Ngạo hay không, chỉ riêng Phương Thần có được lệnh bài chữ Thiên là La Ngạo đã không thể so sánh rồi.

Cho dù La Ngạo có bảo La Vân làm gì ông ta, cũng không thể động đến địa vị của ông ta.

Nhưng Phương Thần thì có thể.

Cho nên dù thế nào cũng không thể đắc tội

Phương Thần, cho dù có đắc tội La Vân.

Chỉ nghe ông ta lạnh lùng nói: “Hiện tại, với tư cách là phó các chủ của Linh Khí Các, ta tuyên bố, nếu Tư Thành Nghiệp muốn ra tay trong Lỉnh Khí Các, hắn sẽ bị trừng phạt cả đời không được phép tiến vào Linh Khí Các, cộng với hai nám bổng lộc.”

“Còn các ngươi.”

Ánh mắt Ninh Dương dán chặt vào các đệ tử vừa mới mở miệng nhục mạ Phương Thần.

“Các ngươi lập tức rời khỏi đây. Từ hôm nay trở đi, Lỉnh Khí Các sẽ không mở cửa cho các ngươi nữa.”

Vẻ mặt của những người đó lập tức tái nhợt, đầy vẻ hối hận.

Vì sao vừa rồi mình lại nhiều chuyện như vậy chứ? Nếu Linh Khí Các không mở cửa cho bọn họ, chẳng khác gì lấy mạng bọn họ.

Mặc dù ngoài kia có những pháp khí tốt hơn những thứ trong Lỉnh Khí Các, nhưng chúng đắt hơn nhiều lần so với những pháp khí trong Lỉnh Khí Các và không thể thuê với giá thấp.

Vê việc để người khác thuê nó cho ngươi? Aỉ lại ngu ngốc đến mức bảo đảm cho ngươi chứ?

Một khi pháp khí bị hư hỏng thì người thuê là người phải bồi thường.

“Lập tức rời khỏi Lỉnh Khí Các.” Ninh Dương lại hét lên.

Trên mặt Tư Thành Nghiệp tràn đầy kinh ngạc, nghĩ tới nhiệm vụ La Ngạo giao cho.

Nếu không lấy được pháp khí, có thể sẽ bị La Ngạo cào sống.

Hắn ta nói: “Nhưng Ninh các chủ, La sư huynh.”

Nói đến một nửa thì hắn ta nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Ninh Dương, trong lòng hắn ta run lên, nếu hắn ta không rời đỉ, Ninh Dương thật sự có thề sẽ làm ra chuyện gì đó.

Hắn ta thấy vậy, không dám nhắc đến pháp bảo nữa, hoảng sợ lao về phía cửa.

Nhưng cứ như vậy rời đi, hắn ta cảm thây mình không có mặt mũi chút nào.

Hắn ta chỉ có thể hung ác trừng mắt với Phương Thần, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Thần! Chuyện hôm nay ta nhất định sẽ nói cho La sư huynh biết. Ngươi cứ chờ chết đi.”

Nói xong hắn ta quay người rời đi.

Chỉ là bị Ninh Dương đá mạnh vào eo nên

phải đi khập khiễng, trông có chút buồn cười.

Đương nhiên, số ít còn lại không dám ở lại, đêu chán nản rời khỏi Lỉnh Khí Các.

Phương Thần không nói nên lời, cũng không phải ta đá ngươi, vì sao ngươi lại báo thù ta, ngươi như thế là bắt nạt kẻ yếu đây.

“Khảo hạch của Thất Phong sao?” Hắn lạnh lùng nhìn Tư Thành Nghiệp rời đi: “Ai sống ai chết vẫn chưa xác định được đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play