Anh chỉ muốn làm một chuyện tốt. Làm sao lại khiến người ta ghét, trở thành đối tượng đả kích như vậy?

Bạch Liên lập tức tỉnh táo lại. Bà ta đứng thẳng người dậy, đẩy người đỡ mình ra. Đúng vậy, mọi người nói rất đúng.

Nhất định phải đổ hết mọi lỗi lầm lên tên tài xế lái thuê này.

Hơn nữa, phải kéo Tô Mỹ Huyền ra.

Cứ như vậy, ít nhất cũng có thể bảo vệ mối quan hệ lợi ích với nhà họ Lâm.

Không thể đến cuối cùng, hai tay bà lại trống trơn được.

“Mỹ Huyền, mẹ biết con cũng bị tên tài xế lái thuê này lừa gạt. Mẹ cho con cơ hội cuối cùng, xin lỗi cậu chủ Lâm đi. Như vậy thì con vẫn là con gái ngoan của mẹ! Nếu không, từ hôm nay trở đi, mẹ và con sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con và đuổi con ra khỏi nhà họ Tô!”

Bạch Liên chỉ vào Tô Mỹ Huyên, gần như gào lên.

Lúc này, thái độ của con gái bà ta quyết định tương lai của nhà họ Tô.

Bà ta phải đánh cược tất cả, cũng phải khiến con gái mình thỏa hiệp, xin lỗi Lâm Thế Văn.

Chỉ khi có được sự thông cảm của nhà họ Lâm, mọi chuyện mới có thể xoay chuyển.

Cả sảnh lớn lại yên tĩnh lại. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Tô Mỹ Huyền.

Tuy Bạch Liên nói tuyệt tình như vậy nhưng thật ra là đang cứu Tô Mỹ Huyên.

Chỉ cần Tô Mỹ Huyền xin lỗi Lâm Thế Văn theo lời mẹ của mình, đẩy Giang Dạ ra ngoài.

Như vậy, nhà họ Tô và nhà họ Lâm sẽ tốt đẹp như ban đầu.

Mọi chuyện đi theo chiều hướng nào, phải nhìn vào thái độ của Tô Mỹ Huyên!

Trước ánh mắt của mọi người, Tô Mỹ Huyên chỉ cảm thấy thân thể như bị rút khô, hoàn toàn không có chút sức lực nào.

Trong đôi mắt sáng của cô ấy, hai giọt nước mắt ngưng tụ, rơi xuống tí tách.

Rất tuyệt vọng, rất bất lực.

“Giang Dạ, tôi xin lỗi. Lần này là tôi đã khiến anh bị liên lụy! Đến bây giờ tôi mới nhận ra rằng mình thật sự rất ngây thơ, rất ngu ngốc. Tôi cứ tưởng rằng có thể giống như lúc còn bé, nói dối nũng nịu với mẹ, cho dù tôi làm cái gì, mẹ cũng sẽ đến an ủi và thỏa hiệp với tôi!”

“Tuy nhiên, sau khi trưởng thành, tình yêu như vậy đã không còn nữa!”

“Hiện giờ tôi cũng chỉ là tiền đặt cược của nhà họ Tô mà thôi, tiền đặt cược lạnh lẽo như băng!”

“Mặc dù thật sự rất đáng buồn, nhưng tôi chấp nhận số phận này!”

“Anh đi đi, đi đi!”

“Anh không nợ tôi, tôi cũng không nợ anh, thời gian bảy ngày đến trước thời hạn, anh đã được tự dol”

Tô Mỹ Huyên nhìn Giang Dạ, lần đầu tiên có thể ngẩng đầu, kiêu ngạo nói chuyện với Giang Dạ.

Sau đó, cô ấy dần dần buông tay Giang Dạ ra. Trong lòng vô cùng hối hận. Tên xấu xa này tại sao lại đẹp trai như vậy chứ?

Nhưng tại sao anh lại không có năng lực cho cô ấy tự do chứ?

Trong chớp mắt, sự đau lòng khiến cô ấy không thể thở được.

Lúc bàn tay của Tô Mỹ Huyền rời khỏi tay Giang Dạ.

Lần đầu tiên Giang Dạ cảm nhận được điều gì đó khiến anh ngưỡng mộ và đau lòng từ cô gái này.

Cô gái trước mặt anh đau lòng trước sự thờ ơ của tình cảm gia đình.

Tuy nhiên, hiện giờ anh là bạn trai của Tô Mỹ Huyên.

Với tư cách là một người đàn ông, anh sẽ không để cho người phụ nữ của mình phải chịu ấm ức lớn như vậy.

“Tôi từng nói với cô, hôm nay cô là bạn gái của tôi, thì tôi sẽ không để cho bất cứ người nào bắt nạt cô. Những lời tôi từng nói, từ trước đến giờ đều có thể làm được!”

Giang Dạ dịu dàng mỉm cười, lại lần nữa nắm chặt tay của Tô Mỹ Huyên.

Giây phút đó, Tô Mỹ Huyên chợt cảm thấy hoảng hốt. Đáy lòng lạnh lẽo như băng lại dâng lên sự ấm áp.

Ánh mắt của Giang Dạ trở nên lạnh lùng, nhìn Bạch Liên: “Bác gái, tôi đến đây với tràn đầy thành ý nhưng thái độ của bác lại như vậy. Thà tin tưởng một cậu ấm khét tiếng, chứ không chịu tin lời của tôi và Mỹ Huyền. Bác đã đưa ra lựa chọn nhưng bác có thể gánh chịu hậu quả của lựa chọn này không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play