Trì Tái Hạ quyết định hôn, vốn chỉ xem như để trả lễ hành vi buổi sáng của người nào đó thôi.

Đến khi thật sự hôn lên, trong lòng cô đã bối rối không sao chịu nổi, vội vàng lướt qua rồi muốn rút lui.

Ánh mắt Hứa Định sâu thẳm, ở khoảnh khắc cô hạ mũi chân xuống, anh đã ôm eo cô, hơi nghiêng người, ngậm chặt cánh môi mềm mại vẫn chưa rời quá xa.

Ban đầu anh chỉ nếm nhẹ, mổ nhanh qua lại thăm dò, rồi dần dà biến thành ngậm lấy không chịu buông.

Hương vải… hình như thật sự có đó.

Không hiểu vì sao trong đầu Trì Tái Hạ lại hiện lên suy nghĩ này, nhưng chẳng mấy chốc cô đã rơi vào mê ly hỗn độn, cuối cùng không còn tâm trí nào nữa.

Hơi thở hai người đều trở nên nặng nề, mùi hương hòa quyện, môi lưỡi ấm áp từa tựa thịt quả vải, thơm ngọt ngon miệng, khiến người ta muốn ngừng mà chẳng được.

Ngực Trì Tái Hạ phập phồng dồn dập, cô đẩy vai Hứa Định, muốn kéo một chút khoảng cách ra để thở dốc.

Nhưng tận lúc này cô mới phát hiện, sức lực giam cầm bên hông hoàn toàn khác hẳn vẻ dịu dàng kiềm chế bình thường.

Cô đẩy một lần cũng không nới ra được một chút khoảng trống để rời đi nào, trái lại còn bị cắn môi dưới trầm trọng hơn, bị liếm láp một tí, hàm răng cũng từ từ bị cạy mở. Tiếng rên rỉ chôn vùi giữa răng môi, chỉ còn quanh quẩn âm thanh rên khẽ, lôi kéo, nóng bỏng ẩm ướt trong bóng tối.

Không được, mi mắt cô run run, trong mắt ánh lên hơi nước mông lung, lưng cũng run rẩy, theo bản năng ngửa ra sau.

Bàn tay nắm bên hông cô của Hứa Định thuận thế trèo lên trên, đẩy cô sát lại dán chặt vào ngực mình. Cô ngửa ra sau một chút, anh nắm chặt một tấc, chân cô vô thức lảo đảo lùi về sau, anh dứt khoát ép cô dựa lên thân cây. Trong lúc nhất thời, cô muốn lui cũng không được.

Trên người anh xuất hiện một cảm giác xâm chiếm mà Trì Tái Hạ không hề quen thuộc, vừa dịu dàng vừa mãnh liệt.

Tựa như cô đang chìm trong đại dương, bị anh bao vây, rồi bị anh cắn nuốt.

Rõ ràng đêm đông rất buốt giá, nhưng từ cổ cô trở xuống lại bắt đầu rịn một lớp mồ hôi mỏng, ban sáng cô về trường tắm cũng xem như vô dụng rồi.

Mãi đến khi Trì Tái Hạ cảm giác mình sắp chết đuối trong nụ hôn mạnh mẽ nóng bỏng đang cuộn trào này, động tác Hứa Định mới chậm dần, nhưng vẫn không nỡ buông cánh môi mê người của cô ra hoàn toàn. Khó khăn lắm mới nới ra được một chút, anh đã không nhịn được mà ngậm lấy lần nữa, nhấm nháp tới lui.

Lúc chấm dứt, bàn tay luống cuống ôm lung tung sau lưng anh đều run rẩy, cả người bủn rủn bất lực. Nếu không phải bị ràng buộc chặt chẽ với thân cây phía sau, cô cũng nghi ngờ không biết liệu mình có thể đứng vững hay không.

Một tay Hứa Định ôm chặt gáy cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve bên gáy, trán chạm vào trán cô. Sau khi hơi thở trở về bình thường, anh mới khàn khàn giọng hỏi: “Hạ Hạ, nếm được chưa?”

Trì Tái Hạ đâu còn rảnh phản ứng anh, liên tục thở hổn hển, cả người nóng bừng, hình như cơ thể còn đang rơi vào trạng thái thay đổi khác thường nào ấy.

Hứa Định thấy cô không đáp, muốn hôn nữa, Trì Tái Hạ đã vội vàng vươn tay che môi anh lại: “Nếm được nếm được rồi!”

-

Hậu quả chuyện mới nếm thử hương “quả vải” chính là tối đó lúc hai người dùng cơm, Trì Tái Hạ cảm giác đầu lưỡi mình tê rần, như thể đánh mất vị giác, ăn món gì cũng không biết mùi vị ra sao.

Hứa Định còn cố ý tìm một hãng xịt thơm miệng mới ở trước mặt cô, lượng tiêu thụ của hãng này cao hơn, mùi hương cũng đa dạng hơn. Xem bình luận thì thấy hiệu quả cũng khá lâu.

Anh đưa giao diện mua sắm cho cô xem, cứ như đang tiếp thu ý kiến cho luận văn mà đứng đắn hỏi: “Hạ Hạ, em thích mùi hương gì?”

Miếng bánh ngọt nghẹn ngay cổ Trì Tái Hạ, cô xấu hổ đến mức đập tay anh một cái: “Anh là sói háo sắc à?”

Dường như Hứa Định không cảm nhận được, anh cầm tờ khăn giấy lau khóe môi giúp cô, giải thích: “Sói là một động vật rất trung thành với tình yêu, cả đời chúng nó sẽ chỉ có một bạn đời.”

Trì Tái Hạ liếc liếc anh, thấy ánh mắt anh đã chậm rãi chuyển xuống bờ môi mình thì sợ sợ dời về, tiếp tục ăn cơm.

Sau cùng, Hứa Định vẫn mua xịt thơm miệng mùi mới, đồng thời trước khi kết thúc học kỳ, anh đã mời Trì Tái Hạ trở thành người đánh giá “độ hoang dã”, từng mùi hương đều được thử qua một lần.

Người đánh giá tiểu Hạ nếm hết trăm vị, trong lòng lặng lẽ cảm thấy vị quả vải vẫn là tốt nhất.



Buổi tập trung của lớp huấn luyện phục hồi chức năng kết thúc thuận lợi, kỳ thi cuối cùng cũng chính thức đến.

Lịch thi của Ban Quốc tế được xếp sớm hơn Viện Kiến trúc.

Thi xong, bạn cùng phòng đều lần lượt về nhà, dọn khỏi phòng ngủ.

Khương Tuế Tuế không phải người Bình Thành, cũng đã mua trước vé máy bay để về.

Trì Tái Hạ còn ở lại trường học, tính đợi Hứa Định thi xong rồi đi.

Nhưng Hứa Định bề bộn nhiều việc, cô ôn tập với anh cũng chỉ đọc tiểu thuyết rồi ngủ bên cạnh, lỡ để bạn học anh mà thấy thì sẽ xấu hổ lắm. Thế nên cô đi được mấy lần thì cũng lười đi luôn, đành ở lại phòng ngủ, lâu lâu còn có thể đánh game một chút.

Thật ra sau khi ở bên Hứa Định, tần suất hai người vào game có thể thấy bằng mắt thường đã giảm xuống không ít. Có câu nói rất hay, yêu đương rồi thì còn ai chơi game nữa.

Ngược lại, Lục Minh Châu thi xong, rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện kiểm tra trình độ chơi game của cô.

Dạo trước, khi biết server của cô là Thành Hoang phía Nam, Lục Minh Châu không có hứng lắm, ngay cả ID cũng chẳng muốn hỏi.

Dù sao cái tên như Thành Hoang phía Nam này vừa nghe đã biết là server nông thôn nhỏ mới mở, nói không chừng số người toàn server còn không nhiều bằng NPC, trình độ lác đác. Vậy nên trong mắt cô nàng, mấy chuyện Trì Tái Hạ kể lại cô đã trải qua trong game bị liên lụy thế nào, nghe như thể yêu quái miếu nhỏ, cấp bậc không cao, cảnh tượng không lớn.

Bấy giờ Lục Minh Châu lựa chọn server Thành Hoang phía Nam, bấm đăng nhập.

Trông thấy thánh nữ Thiên Âm xinh đẹp đơn thuần cầm sáo đứng ở giao diện đăng nhập, rồi ngó xuống ID quen thuộc, cô nàng sửng sốt một chút: “Sao tao lại có acc ở server mày, còn là một Thiên Âm nữa?”

Trì Tái Hạ vừa giết lợn rừng vừa mất tập trung hỏi lại: “Chắc tao biết á?”

Lục Minh Châu khó hiểu bấm xác nhận, hình ảnh bắt đầu load.

Đợi đến khi hình ảnh nhảy sang bản đồ môn phái của Thiên Âm các, cô nàng bấm mở nhân vật trò chơi và balo để kiểm tra, rốt cuộc cũng nhớ ra: “Đây không phải acc lúc trước ở Giấc mộng Nam Kha của tao ư?”

“Vậy đúng rồi, Thành Hoang phía Nam gộp server với Giấc mộng Nam Kha mà.”

Trì Tái Hạ quen gọi là Thành Hoang phía Nam, cộng thêm việc tên đăng nhập không thay đổi, tùy ý chọn hai server đều vào cùng một nơi, cô cũng không cố ý nhắc đến chuyện gộp server.

“Nhưng không lẽ mày không biết dạo trước có đợt gộp server à?”

“Tao biết mà.”

Lục Minh Châu ngẩn ra một lúc rồi mới trả lời: “Nhưng ai mà nhớ rõ server nông thôn nhỏ của mày tên gì chứ, người ta chỉ nhớ server lớn thôi.”

Trì Tái Hạ cạn lời, server nông thôn nhỏ server nông thôn nhỏ. Biết mày chơi game kỳ thị server rồi, có thể nào đừng nhắc mãi vậy không?

Cô lười tán dóc, giết con lợn rừng cuối cùng rồi hỏi: “ID của mày là gì? Tao kết bạn.”

“Hòn ngọc quý trên tay.”

Trì Tái Hạ gõ ID trong khung tìm kiếm xong, chợt cảm giác có gì đó sai sai. Tận đến khi gửi lời mời kết bạn qua, cô mới bất giác nhớ ra chuyện nào đó.

“Mày đợi tao một xíu.”

Dứt lời, Trì Tái Hạ offline, chuyển sang acc Thanh Sơn Bất Hứa của Hứa Định.

Cô mở danh sách bạn tốt ra…

Hòn ngọc quý trên tay bất ngờ online.

Tim cô đập thình thịch, gửi tin nhắn trò chuyện riêng cho Lục Minh Châu.

[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: 1.

[Mật] Hòn ngọc quý trên tay:?

Cùng lúc đó, trong tai nghe truyền đến giọng nói hơi kích động của Lục Minh Châu: “Trì Tái Hạ, tự dưng tao phát hiện ra mình biết một cao thủ server của mày nè! Anh ấy trò chuyện riêng với tao!”

[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: …

[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: Là tao.

[Mật] Hòn ngọc quý trên tay: Tôi biết mà, đội trưởng? Lâu rồi không gặp!

[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: Trì Tái Hạ!!!

[Mật] Hòn ngọc quý trên tay:?

[Mật] Hòn ngọc quý trên tay:???????

Lục Minh Châu phản ứng lại, trong chớp mắt giọng đã cao lên một quãng tám: “Mày là Thanh Sơn Bất Hứa? Giỡn mặt hả?!!”

Trì Tái Hạ nhắm mắt, suýt chút nữa đã bị chấn động đến mức tháo tai nghe ra.

Cô hạ âm lượng, giải thích: “Không phải tao, là Hứa Định, tao log acc anh ấy!”

Một giây yên tĩnh.

“Á đù, Hứa Định là Thanh Sơn Bất Hứa??? Sao mày không nói sớm?!!” Giọng Lục Minh Châu không giảm xuống tí nào.

Trì Tái Hạ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu, dùng âm lượng cao hơn mà chửi: “Dạo trước tao muốn kể rồi! Nhưng không phải mày ngại chuyện trong game liên miên bất tận nên không kiên nhẫn nghe hả? Mới kể anh ấy có một cái ID tên Minh Kính Phi Đài là mày đã bảo tao im miệng! Lúc thì bảo tao vào thẳng trọng tâm, lúc thì bảo loại môn phái như Thiền Tông này mau diệt môn khi nào cần bằng chứng trước tòa thì mời dùng chức nghiệp thay thế!!!”

Có lẽ Lục Minh Châu cũng bị chấn động đến tê rần.

Hai người yên tĩnh, không lên tiếng gì hồi lâu, rốt cuộc cô nàng đành thừa nhận: “OK, lỗi tao.”

Trì Tái Hạ sắp tức chết, chửi một trận xong, thấy Lục Minh Châu đã nhận sai kịp thời, cuối cùng cô cũng hạ hỏa.

Cô uống một hớp nước, hỏi tiếp: “Sao mày từng chơi ở Giấc mộng Nam Kha vậy, lại còn chơi Thiên Âm nữa. Không phải mày ghét Thiên Âm nhất sao?”

Lúc trước khi chưa chơi game, cô đã nghe chán chê việc Lục Minh Châu chửi mấy người chơi Thiên Âm các khác, khiến cô cũng tự nhiên không có thiện cảm với môn phái này.

“Mày biết gì chứ, này gọi là hận lâu dài hơn yêu.”

“...”

“Thời bắt đầu chơi, tao chơi Thiên Âm ở Nam Kha, khi ấy chủ yếu chơi PVE, Thanh Sơn Bất Hứa là đội trưởng đội cố định của tao lúc đó.” Cô nàng ngừng một chút, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Anh ấy là Hứa Định thật???”

“Không thì sao? Tao còn có thể trộm acc lừa mày hả?”

Lục Minh Châu vẫn không sao tưởng tượng nổi: “Khi đấy tao cảm giác chơi Thiên Âm rất kém, còn thêm cái sư môn tao vào không được bình thường lắm, chưa được bao lâu tao đã đổi server làm lại, chơi PVP. Về sau mỗi lần Thanh Sơn Bất Hứa vượt đầu, thậm chí tao còn cảm thán, hồi xưa người này là bạn tốt của tao đó.”

Cô nàng càng nghĩ càng thấy kỳ diệu: “Đúng rồi, không phải tao từng kể mày lúc trước cái sư môn bất thường kia của tao có một sư muội gọi là tiểu Hạ à? Cùi bắp, siêu cùi bắp, trông thì thoải mái nhưng thật ra rất ư là này nọ, ba mươi mấy người tình duyên, nghe nói sau này còn bị vợ cả chém đến mức phải bỏ game.”

Người này thì Trì Tái Hạ nhớ kỹ, dù sao cũng cùng tên.

“Lúc cô ta vừa vào sư môn của tao, hình như đã được Thanh Sơn Bất Hứa cứu ở dã ngoại một lần, sau đó lúc đánh phó bản thì cô ta mời thẳng người ta làm tình duyên. Cơ mà đã bị từ chối ngay và luôn, đối phương bảo mình cứu nhầm người.”

“Thanh Sơn Bất Hứa… tức là bạn trai mày đó, trong ấn tượng của tao, anh ấy vẫn rất nể mặt nữ sinh. Cũng không biết sư muội của tao đã làm gì, anh ấy lại phân rõ quan hệ rất rạch ròi, hiếm thấy lắm đấy.”

Nghe đến đây, Trì Tái Hạ bừng tỉnh.

Giỏi ha.

Thanh Sơn Bất Hứa.

Tâm cơ của con sói háo sắc nào ấy cũng sâu thật!

Gì mà cứu người chứ, đừng bảo anh đã diễn thử thủ đoạn trước chém người rồi lại cứu nha?!

Cô chụp màn hình danh sách bạn tốt rồi gửi qua Hứa Định, còn kể hết chuyện sư muội của Lục Minh Châu, vào thẳng vấn đề đòi giải thích.

Chẳng mấy chốc, Hứa Định đã trả lời.

Chuyện cố ý tiếp cận Lục Minh Châu, anh nhận.

Chuyện nhận sai người, anh nhận.

Nhưng anh không nhận chuyện chém người rồi lại cứu.

Anh kể: “Lúc đó anh thật sự tình cờ gặp ở dã ngoại, cứu giúp một tí, nhưng sau khi trò chuyện vài câu đã phát hiện cô ta không phải em.”

“À hiểu rồi, cứu người ta là anh hùng cứu mỹ nhân thật.”

Hứa Định giải thích ngắn gọn: “Chỉ có thể nói là cung cấp một ít linh cảm cho lần tình cờ gặp của chúng ta.”

“Linh cảm gì? Linh cảm có thể không cần cứu thật, tìm lối tắt chém người rồi lại cứu đúng không?” Trì Tái Hạ cố ý gây chuyện, bắt đầu tính sổ mấy việc trước kia.

Hứa Định nhìn ra mục đích của cô, nhận sai lập tức: “Xin lỗi, Hạ Hạ, là lỗi anh.”

Trì Tái Hạ vừa lòng thỏa ý, nhưng vẫn không quên hung dữ bảo: “Biết sai thì tốt, tuần này không cho phép dùng xịt thơm miệng nữa!”

“Có thể… đổi hình phạt khác không?” Anh muốn thương lượng.

Trì Tái Hạ từ chối ngay: “Không cho phép cò kè mặc cả!”

“Được rồi…”

Trì Tái Hạ bắt nạt người thành thật, trong lòng hơi hơi đắc ý.

Nhưng còn chưa đắc ý được bao lâu, cô đã bị người thành thật nọ công khai lợi dụng chỗ sơ hở.

Chai xịt thơm miệng sai thì dính dáng gì đến chuyện hôn chứ, một danh từ một động từ, có khả năng đọc hiểu sẽ không đặt chúng vào cùng lựa chọn của một câu hỏi đâu, hai khái niệm này khác nhau mà.

-

Theo đợt tuyết rơi lớn cuối năm, kỳ thi môn chuyên ngành của Viện Kiến trúc cũng kết thúc. Bác sĩ Trần gọi điện đến hỏi Trì Tái Hạ sao còn chưa về, hai người không thể không tạm thời chia xa.

Nhưng vấn đề về nhà cũng không lớn, bọn họ đều ở Bình Thành, cũng không có giờ đóng cổng. Về nhà mới hai ngày, Trì Tái Hạ đã phát hiện chuyện này còn thuận tiện hơn lúc ở trường, bởi vì cô không cần đi học, gần như vừa ra khỏi cửa đã có thể ở bên nhau cả ngày.

Bọn họ cùng nhau đi xem phim, dạo phố, ăn cơm, đến phòng game arcade*, công viên, Hứa Định còn kiên nhẫn đợi cô làm móng tay, nhuộm tóc.

*Game arcade: Trò chơi arcade là một máy giải trí hoạt động bằng tiền xu thường được cài đặt trong các địa điểm công cộng như nhà hàng, quán bar và khu giải trí.

Họ nắm chặt tay giữa biển người đông đúc, ôm hôn nồng nhiệt ở chốn không người.

Trì Tái Hạ chưa từng hẹn hò vui vẻ tới thế, nhưng ngày nào cô cũng rất ghét thời điểm mười giờ tối. Một khi đến mười giờ tối, Hứa Định sẽ muốn đưa cô về nhà.

Hôm Tết ông Táo, cả hai ăn bữa khuya với Lục Minh Châu - người sắp về nhà ăn Tết ngay.

Ăn xong, bọn họ tiễn Lục Minh Châu lên xe taxi, chụp bảng số xe lại, Trì Tái Hạ nhìn xung quanh, sực nhớ ra gì đó: “Có phải Tiểu học Nam Kiều ở gần đây không?”

Hứa Định khựng lại một chốc, khẽ gật đầu.

Trì Tái Hạ nhất thời nổi hứng: “Vậy chúng ta qua xem một chút nha!”

“Được.”



Nhiều năm không tới hẻm Đông của Nam Kiều, Trì Tái Hạ cảm thấy vừa quen thuộc vừa xa lạ. Trường học vẫn còn, đến nay vẫn là trường tiểu học công chất lượng giáo viên số một số hai của Bình Thành. Trường nằm nép trong một căn hẻm cũ yên tĩnh, thoạt trông cũng bình thường không có gì lạ.

Tất nhiên hai người không vào trường được, chỉ quan sát cách một lớp cổng sắt, Trì Tái Hạ hỏi: “Vì sao lúc nhỏ anh lại tới đây học?”

Nói thật, muốn vào Tiểu học Nam Kiều cũng không dễ gì.

Theo lời Hứa Định kể, ắt hẳn lúc ấy nhà anh đang ở trong tình trạng phá sản.

“Ông bà anh sống tại đây, xem như nhà trong khu dạy học nhỉ?”

Trì Tái Hạ hiểu ra, gật đầu.

Hứa Định còn nói: “Sau khi ông bà qua đời, anh vẫn luôn ở đây một mình. Em… muốn qua nhà anh xem thử không?”

Trì Tái Hạ khẽ giật mình, không ngờ chủ đề đã thay đổi nhanh như vậy, cũng không ngờ anh lại ở đây.

Anh ho một tiếng, giải thích: “Anh không có ý gì khác, chỉ… xem thử thôi.”

?

Ý gì khác là ý gì?

Trì Tái Hạ phản ứng lại, không nhịn được mà đỏ bừng mặt, vội vàng cất bước: “Vậy, vậy mình đi thôi.”

Hứa Định nắm tay cô: “Ngược đường rồi em.”



Bọn họ dạo từ ngõ Đông Nam Kiều sang ngõ Bắc Nam Kiều, Hứa Định dừng trước cổng một căn nhà hiện đại ba tầng, lấy chìa khóa mở cổng sắt ra.

Trong bốn con ngõ của Nam Kiều, hai ngõ Tây Nam sở hữu lịch sử lâu dài nhất, đều là Tứ hợp viện nhà cao cửa rộng. Ngõ Bắc cũng có một chút tuổi đời, rất nhiều cơ quan lãnh sự quán mang đậm cảm giác thời đại, đa số kiến trúc đều theo phong cách hiện đại.

“Đây là nhà anh?” Trì Tái Hạ tò mò theo sau, bước vào cổng sắt, quan sát sân nhỏ trước mặt.

Hứa Định “Ừa”.

Cô thò đầu ra xem, nhìn xung quanh: “Nhiều cây quá.”

“Còn rất nhiều hoa nữa, nhưng đến xuân hè mới nở, tới lúc đó anh dẫn em qua xem nữa nhé.” Anh mở cửa: “Hạ Hạ, vào đi em.”

Trì Tái Hạ ngoan ngoãn vào theo, ở cửa thay dép lê lớn của anh.

Bố cục của tầng trệt bao gồm sảnh chính, phòng ăn, phòng trà và phòng bếp.

Không gian rộng rãi, đồ trang trí theo phong cách pha trộn giữa Trung Tây, tạo nên cảm giác hết sức đặc trưng của thời đại, vật dụng trong nhà làm bằng gỗ lim, còn có máy hát đĩa,... Có lẽ do anh ở một mình nên cũng có thể nhận ra rõ ràng dấu vết sinh hoạt của nam sinh trẻ tuổi: trước cửa đặt giày thể thao, vợt cầu lông, trên bàn trà ở phòng khách còn thấy bộ mô hình chưa xếp xong.

Trì Tái Hạ được dẫn đến ngồi trên ghế salon ở phòng khách, đánh giá xung quanh xong, cô quan sát bộ mô hình trước mặt.

Hứa Định tới tủ lạnh lấy đồ uống cho cô.

Cô nhận đồ uống, rồi nhìn bộ mô hình nói: “Căn nhà lúc trước anh tặng em, em cầm lên suýt nữa đã rơi ra từng mảnh.”

Hứa Định cười: “Em mở ra xem chưa?”

“Có thể mở ra được à?” Trì Tái Hạ ngạc nhiên: “Em còn tưởng là đồ trang trí đó.”

Hứa Định gật đầu, bước đến mở mô hình chưa xong ra để cô xem, còn kiên nhẫn giải thích: “... Có thể mở thế này, bên này là một khung thang máy, gạt tay cầm, người tí hon có thể đi thang máy, nhưng anh chưa lắp đặt ray dẫn hướng của thang máy.”

“Thần kỳ quá!” Sau khi cẩn thận thử từng li từng tí xong, Trì Tái Hạ hoàn toàn bị hấp dẫn.

“Trên lầu cũng có một phòng chứa toàn bộ mô hình anh đã xếp, em muốn lên xem qua không?”

Trì Tái Hạ vui vẻ gật đầu: “Được thôi!”

Cô theo sau Hứa Định, lên lầu một với anh.

Lầu một cũng có sảnh chính, còn có phòng sách, với một phòng hình như là phòng mô hình anh nói, còn lại hẳn là phòng ngủ của anh.

Lúc bước ngang qua phòng ngủ, Trì Tái Hạ mới cảm giác có gì đó là lạ.

Cô không chớp mắt, tăng tốc lướt qua.

Vào phòng mô hình, trước lượng mô hình đồ sộ chạy theo ba mặt tường và ở bệ chính giữa, cô hoàn toàn chấn động.

Cảnh tượng này ít nhiều gì cũng có chút hoành tráng.

Hứa Định vừa giới thiệu từng mô hình, vừa cầm một ít để cô chơi.

Các kệ nối thành một khung cảnh đường phố, còn được gắn thêm đèn, toàn bộ đều là tác phẩm mô hình của anh.

Trì Tái Hạ nghe tới mê mẩn, chơi càng say sưa hơn, không mảy may chú ý đến chẳng biết từ lúc nào, ngoài cửa sổ ở mặt tường duy nhất không bày mô hình đã xuất hiện tiếng mưa rơi tí tách.

Rồi khi thưởng thức toàn bộ cảnh đường phố xong, không rõ từ khi nào mà tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài đã biến thành tiếng mưa to không thể xem nhẹ.

Dường như Hứa Định cũng ý thức được gì đó, anh dừng lại, nhắc nhở: “Hạ Hạ, mưa rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play