Nghe nam sinh nói chuyện với Hứa Định bảo “Đi trước đây”, Trì Tái Hạ vội vàng giấu điện thoại sau lưng, vờ như không có chuyện gì mà nhìn về phía Hứa Định, còn lén lút đứng thẳng lưng lên.
Hứa Định “Ừa”, hỏi cô: “Bây giờ cậu muốn tìm… người thân à? Hình như anh ấy ngồi ở hàng đầu tiên.”
Trì Tái Hạ khẽ gật đầu, rồi lắc đầu ngay: “Không vội, tôi… tôi vừa mới gửi tin nhắn cho anh ấy, anh ấy bảo chờ kết thúc rồi gặp.”
Cô chột dạ nói dối, bèn lập tức hỏi lại: “Còn cậu thì sao, muốn ở lại đây không?”
“Ừa, tiếp theo còn một học bổng nữa.”
“Ồ…”
Cô còn tưởng rằng nhận xong là có thể đi ngay, vừa vặn tiện đường ăn một bữa cơm gì đó.
Thấy cô không tự giác mà cắn môi dưới, dường như có phần ảo não, lòng Hứa Định rung động: “Bên chỗ tôi còn một vị trí, cậu muốn đến ngồi chờ người thân của cậu chút không?”
?
Buồn ngủ có gối đầu đưa tới?
“Được thôi!”
Trì Tái Hạ vui vẻ đồng ý.
Từ sau hậu trường, hai người vòng qua bên cạnh, trở về chỗ ngồi dưới sân khấu.
Từ xa nhìn thấy Khương Tuế Tuế vẫn đang ngồi chơi điện thoại, Trì Tái Hạ gửi một meme ám chỉ kế hoạch tình cờ gặp đã mỹ mãn rồi.
Khương Tuế Tuế hoàn toàn “get” được ý của cô, trả lời bằng một meme thành công lui thân, đồng thời không hề nể nang chêm thêm một dòng trên giấy nợ cơm.
Trì Tái Hạ không rảnh phản ứng với cô nàng, tắt thông báo tin nhắn Wechat, sau đó cố ý mở diễn đàn Phong Nguyệt ra, ho nhẹ một tiếng, muốn hấp dẫn sự chú ý của Hứa Định.
Quả nhiên Hứa Định bị tiếng ho khan này hấp dẫn, anh quay đầu nhìn cô, cũng lịch sự hỏi: “Muốn uống nước không?”
“Không cần.”
Cô lắc đầu, tự cho rằng mình không để lại dấu vết gì mà hơi nghiêng điện thoại trong tay về phía Hứa Định.
Hứa Định liếc nhìn màn hình di động, rơi vào trầm tư, anh bắt đầu suy nghĩ, ắt hẳn mình nên phản ứng lại nhỉ.
Một lúc lâu sau, rốt cuộc anh cũng hỏi: “Phong Nguyệt?”
Trì Tái Hạ lập tức thể hiện biểu cảm ngạc nhiên đã chuẩn bị từ lâu: “Ơ, cậu cũng biết game này ư?”
“Ừa, tôi là người chơi Phong Nguyệt.”
“Quao, trùng hợp quá đi à.”
Bấy giờ Trì Tái Hạ đang ở trong một trạng thái rất mâu thuẫn. Một mặt cô hy vọng vẫn có thể dựa theo kế hoạch dự định, phát triển từ trong game ra ngoài đời. Mặt khác, lại bởi vì tiến độ chậm chạp mà thường xuyên nảy sinh một số suy nghĩ không xác định.
Không xác định được, liệu phần cảm tình có thể cảm nhận được của kiếm khách với tiểu vu nữ trong game có phải chỉ do bộ lọc trò chơi tạo ra không.
Không xác định được, khi anh biết tiểu vu nữ là Trì Tái Hạ thì sẽ thấy bất ngờ vui sướng hay sợ hãi đây…
Chuyện không xác định được quá nhiều, lòng kiên nhẫn của cô cũng thật sự có hạn, tới mức khiến cô cực kỳ muốn thăm dò một chút suy nghĩ của Hứa Định: Má nó rốt cuộc khi nào anh mới tính cầu tình duyên hả?
Thế là sau khi cô giấu kín acc clone rồi hàn huyên vài câu về trò chơi với Hứa Định, Trì Tái Hạ nảy ra một ý định, bắt đầu nói không thành có: “Nhắc mới nhớ, vừa rồi tôi còn đọc được một bài đăng nọ. Người đăng thuộc cung Tuyền Cơ, cô ấy có một người bạn Long Đao Đình, quan hệ bọn họ rất tốt, thậm chí tương đối mập mờ. Nhưng không biết vì sao, đối phương vẫn luôn không cầu tình duyên với cô ấy, bình luận bên dưới đều đang chửi nhà trai là thứ đàn ông khốn nạn.”
Long Đao Đình.
Hứa Định gật đầu: “Quả thật có chút.”
Trì Tái Hạ nghẹn họng, vẫn chưa từ bỏ mà chủ động cung cấp gợi ý: “Có phải do có kế hoạch gì đó, ví dụ như muốn đợi đến năm mới, Valentine lại cầu tình duyên,...”
“Ừa.”
Anh luôn tán đồng vô điều kiện đối với quan điểm của Trì Tái Hạ.
Chẳng qua chợt nhớ tới hai môn phái giống hệt An Yểu Yểu và Xuân Phong Bất Độ, anh vẫn cân nhắc: “Tất nhiên, cũng không loại trừ khả năng lý do nằm ở điều kiện quan trọng nhất, họ rất khó có thể phát triển ra ngoài hiện thực. Bạn bè có vẻ ổn định hơn tình duyên đấy.”
Như An Yểu Yểu và Xuân Phong Bất Độ vậy, bọn họ giữ quan hệ bạn bè lâu dài, tự khóa tình duyên của mình với acc clone của mình đơn giản chỉ vì cuộc sống thực tế quá mức xa xôi, ai cũng không thể tiến nửa bước đó.
Hai mắt Trì Tái Hạ tối sầm, trong nháy mắt dâng lên một loại xúc động muốn ngừng thở.
Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy, đây chính là lý do vì sao anh không cầu tình duyên à?
Tốt nhất là anh đừng thay mình và Mưa hè không ngớt vào! Tốt nhất là thế!
Vừa vặn đã đến lượt Hứa Định lên sân khấu nhận thưởng, Trì Tái Hạ sợ mình giận dỗi gây ra chuyện gì nữa, dứt khoát rời khỏi sảnh âm nhạc.
Hứa Định nhận thưởng xong, lúc xuống thì phát hiện vị trí trống không, gửi tin nhắn cho Trì Tái Hạ cũng chỉ nhận được một câu trả lời “có việc” qua loa.
Anh nói sai gì sao, hay bận việc thật?
Bởi vì môn phái không hề khớp, nhất thời anh không liên tưởng đến bản thân, yên lặng nhớ lại một tí rồi mở diễn đàn game ra, tìm kiếm bài đăng mà cô nói.
-
Ban đêm, Trì Tái Hạ online sớm, ở tường nhà chưa từng được dùng qua bắt đầu đăng các bài phê phán đàn ông khốn nạn nuôi cá chậm chạp không cho danh phận, đồng thời cài đặt thông báo cho toàn bộ bạn bè xem.
Sau đó, cô đã xóa toàn bộ châm ngôn mà hai ba ngày đổi mới một lần, chỉ để lại đúng câu “Mưa sẽ không rơi mãi, nhưng đầu đàn ông thì có đó” lúc mới vào game kia, ghim lên đầu tường.
Ngay cả quần áo cũng đổi thành một cây đen tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Cô đứng trong gia viên của mình, quyết tâm đêm nay phải thăm dò ra được đáp án.
Tất nhiên, cô cũng chuẩn bị trước tâm lý một lời không hợp thì dỡ nhà, hủy phòng thờ Phật, đuổi người nào đó ra khỏi cửa.
Nhắc mới nhớ, còn phải cảm ơn Thiên Lam dạo trước đã cung cấp đủ loại ý tưởng cho cô.
Nếu chỉ cài đặt cho ai đó có thể thấy được, chưa chắc người ta sẽ thấy. Nhưng nếu thông báo cho toàn bộ thì họ luôn có thể nhận được thông báo của hệ thống.
Dù sao trước kia cô cũng chưa từng dùng đến tường nhà trong game, chỉ cần nói mình chưa quen thao tác, lỡ trượt tay chọn thông báo cho toàn bộ, sẽ không sao cả.
À đúng rồi, còn phải cố ý quên tắt mic.
Tuy Thiên Lam hát rất khó nghe, nhưng một vài tâm tư theo đuổi người khác thế này, cô còn không biết suy một ra ba sao?
Chỉ cần ám chỉ thôi, đêm nay sẽ làm đến cùng với anh!
…
Khi Hứa Định vào game thì đã trễ hơn bình thường một chút.
Sau buổi lễ trao giải vẫn còn tiệc tối học bổng. Khi tiệc tối kết thúc, anh và lãnh đạo trường học, đại diện cho các Viện khác cùng tới đưa tiễn các vị tư sản phụ trách rời đi.
Anh chú ý thấy vị tổng giám đốc Trì kia bước thẳng ra khỏi trường, không đi vòng về phía tòa ký túc xá, Trì Tái Hạ cũng không đến.
Hình như bọn họ không hẹn gặp nhau.
“Leng keng…”
Nghe thông báo có khách vào kênh giọng nói, tiểu vu nữ đang cần cù chăm chỉ trồng rau ở gia viên lập tức trở nên cảnh giác.
Cô rất không tự giác xích đến gần laptop, tháo tai nghe xuống, sau đó tằng hắng một tiếng, bật mic lên.
Động tác này cô đã luyện vô số lần, còn đặc biệt ghi âm giọng lại để so sánh. Tai nghe nên đặt ở vị trí nào mới có thể tạo cảm giác hờ hững, vừa như thể không mang tai nghe, lại còn quên tắt mic một cách rõ ràng nhất.
Chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng, cô liếc nhìn màn hình, ngâm một điệu hát dân gian đã tập luyện trước. Nghe tai nghe trên bàn truyền đến tiếng gọi “Hạ Hạ”, cô cũng ngoảnh mặt làm ngơ, trong đầu liên tục khuyên nhủ bản thân: Cô không nghe thấy gì cả, cô không mang tai nghe, tự nhiên tự nhiên tự nhiên, chớ hồi hộp nhé!
Sau khi tự thôi miên mấy lần, cô dựa theo kế hoạch đã vạch ra sẵn, lấy điện thoại dự phòng tự gọi điện cho mình.
[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: Hạ Hạ, em quên tắt mic.
Nhận ra có vẻ cô không đeo tai nghe, Hứa Định gửi tin nhắn trò chuyện riêng trong game cho cô.
Mặc kệ, cô mù, không thấy được, diễn tiếp.
Chuông reo vài lần, cô vờ như nhận điện thoại của bạn, trò chuyện câu được câu không với không khí rồi lập tức vào ngay chủ đề chính: “... Đúng rồi, tớ đang chơi Phong Nguyệt, tình duyên hả? Tớ nào có tình duyên chứ, nhưng có một đối tượng đang phát triển. Nhưng anh ấy vẫn luôn không cầu tình duyên với tớ, hầyy.”
Kịch bản cô đặt ra cho cuộc gọi này là: Cô có một người bạn không tồn tại chuẩn bị tìm game để chơi, gọi điện hỏi cô “Phong Nguyệt” thế nào. Sau đó hỏi cô có tình duyên hay không, cô thuận nước đẩy thuyền trả lời như trên.
Kiên trì diễn đoạn này xong, Trì Tái Hạ thở phào nhẹ nhõm, nhịp tim vẫn không kìm nén được mà đập liên tục.
Sau khi xác nhận người bên kia hẳn đã nghe được phần trọng tâm mấu chốt, cô thật sự không diễn nổi nữa, bèn vội vàng kết thúc kế hoạch.
Không phụ từng bước sắp xếp tỉ mỉ của diễn viên họ Trì tên Hạ nào đó, nghe đến đây, cuối cùng Hứa Định cũng hiểu rõ.
Chẳng những thế, hình như anh đã không cẩn thận mà hiểu thêm một chuyện.
Nghe vị trí tiếng chuông điện thoại và giọng của cô, có lẽ tai nghe được tiện tay đặt lên bàn.
Ở khoảng cách này, tai nghe cô đang sử dụng lẽ ra không thể nghe được giọng nói của anh. Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng cô đã tắt tiếng laptop.
Nhưng trong game, cô đang đứng ở gần vườn rau trong gia viên, trên người cũng không có buff “treo máy” khi không động vào game thời gian dài.
Cà rốt cô trồng còn 3 tiếng 59 phút nữa là chín, dựa vào thời gian 4 tiếng cà rốt sinh trưởng mà đoán, ắt hẳn cô mới gieo lúc anh vừa online.
Thông báo trên tường nhà trong game, châm ngôn, và cả bài đăng trên diễn đàn anh không thể tìm được.
Cô…đang giục cưới sao?
“Ồ, Minh Kính anh đến rồi. Vừa rồi không đeo tai nghe, anh tới lâu chưa?”
Nói chuyện điện thoại với không khí xong, Trì Tái Hạ hơi điều chỉnh tâm trạng, giải thích một câu.
Nhịp tim cô đập dồn dập, ngón chân chạm đất, sau khi thể hiện kỹ thuật diễn xong, cảm giác xấu hổ mới ùa tới.
Làm sao đây làm sao đây, có sơ hở gì không, nghe có “giả trân” không! Anh thông minh như thế, đừng bảo đã nhận ra rồi nha!!!
Cô thấp thỏm đợi vài giây, đối phương tằng hắng một tiếng rồi đáp: “Không lâu lắm, vừa nãy nghe em đang nói chuyện điện thoại nên đi lấy chai nước.”
Hả, nghe có vẻ như anh không phát hiện…?
Trì Tái Hạ hơi yên tâm.
Cũng không đúng. Anh đi lấy nước thì chẳng phải cô diễn phí công rồi sao? Chuyện này cũng không tốt hơn là bao!
Trì Tái Hạ đỡ trán, nhắm mắt muốn im lặng một tí.
Đột nhiên, đối diện nhắc nhở một câu: “Hạ Hạ, xem trò chơi.”
[[Thanh Sơn Bất Hứa] sử dụng chuông Đồng Tâm, triệu hoán bạn đến Phong Tuyết Thiên Sơn, tọa độ [20.188.10], có đồng ý không?]
Cô không hề nghĩ ngợi, tiện tay bấm đồng ý.
Sau khi tới tọa độ chỉ định, cô mới hoảng hốt hỏi một câu: “Nhiệm vụ hôm nay ở đây à?”
“Không phải.”
“Vậy đến đây làm gì, nhiệm vụ tuần này đã làm rồi mà.”
Đối diện yên lặng một lúc lâu: “Phong Tuyết Thiên Sơn là nơi ban đầu chúng ta gặp nhau.”
Thật ra, cũng không nên nói là gặp nhau.
Dạo trước lúc đến từng lầu ký túc xá, khi thấy được ID, lẫn môn phái và cấp bậc của cô, anh đã bắt đầu tạo acc clone từ server được đề cử để thử tìm kiếm.
Thử liên tục đến server thứ mười hai - Thành Hoang Phía Nam, anh mới tìm được “Mưa hè không ngớt” phù hợp với thông tin đã có.
Thăng cấp trong đêm.
20.188.10 không chỉ là tọa độ thăng cấp nhiệm vụ, mà còn là tọa độ anh dùng trăm phương nghìn kế, không kiềm chế được nỗi lòng muốn tiếp cận cô.
Trì Tái Hạ khẽ giật mình, ngắm kỹ xung quanh, núi non trùng điệp, gió tuyết đầy trời, cô nhớ mang máng… lần đầu tiên cô bị Minh Kính Phi Đài đánh quần công cũng là trong khung cảnh thế này.
Thế nên, dẫn cô đến đây là có ý gì?
“Hạ Hạ, tình duyên nhé em?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT