Hôm nay người đến khám không ít, khi bọn họ hoàn tất theo quy trình được kiến nghị, thì đã sang mười một rưỡi.

Vì để lại không gian riêng tư cho Trì Tái Hạ và Hứa Định, Khương Tuế Tuế đã thương lượng trước với Trì Tái Hạ khi cô nàng nghe được cuộc hẹn ăn tôm, đến lúc đó cô nàng sẽ viện cớ chuồn sớm.

Yêu cầu của cô nàng cũng không cao gì đâu, tôm thiếu cô nàng thì sau này bù bằng một bữa Michelin là được.

Thế là ba người vừa rời khỏi bệnh viện chưa được bao lâu, Khương Tuế Tuế đã rất vừa khéo nhận một cuộc điện thoại.

Chưa nói được mấy câu, cô nàng đã che điện thoại lại, cực kỳ lo lắng tỏ vẻ cô nàng không ăn được, có chút việc gấp cần phải đi trước.

Hứa Định hỏi cô nàng cần bắt xe giúp không, cô nàng cũng lập tức xua tay bảo bọn họ từ từ ăn, không cần quan tâm cô nàng đâu.

Bây giờ chỉ cách chỗ ăn tôm đúng một bước, trong lòng Trì Tái Hạ đoán, dù người nào đó muốn tránh hiềm nghi thì cũng không thể nói ra.

Quả nhiên, sau khi Khương Tuế Tuế chạy đi, Hứa Định không nói gì, chỉ bước đi cùng cô tiếp.

Cửa hàng này mở ở ngã tư đường, kinh doanh rất tốt. Có không ít sinh viên đã đến đây ăn uống sau khi khám sức khỏe xong.

Tôm được bưng lên, Trì Tái Hạ cầm đũa, động tác cố ý chậm dần, kẹp miếng khoai nưa ăn kèm.

Mấy ngày trước rảnh rỗi nên cô đổi nail, sơn móng, kiểu dáng còn hơi phức tạp, phải trải qua một loạt quá trình như mắt mèo ombre, đính đá, vẽ tay, nhuộm bóng đỏ, móng tay má hồng, bên trên đắp nhũ,... tốn tận bốn tiếng rưỡi đồng hồ, đầy đủ lấp la lấp lánh, cũng cực kỳ không tiện làm việc.

Cô chậm rãi lắc lư hai vòng.

Hứa Định không phản ứng gì, tự mình lột tôm.

Lóa mắt vậy mà không nhìn thấy sao?

Trì Tái Hạ hết sức nghi ngờ rằng anh cố tình vờ như không thấy, nghĩ rồi, cô dứt khoát để đũa xuống hỏi thẳng: “Hội trưởng Hứa, móng tay của tôi hơi không tiện để lột tôm. Anh có thể lột hai con giúp tôi không?”

Hứa Định ngẩng đầu, chợt ngừng việc trên tay, “Ừa” một tiếng.

Tuy anh lột tôm vốn dĩ để cho cô.

Đổi được một chén đầy thịt tôm trắng như tuyết, Trì Tái Hạ vừa lòng thỏa ý, trò chuyện câu được câu không rồi lại tiến thêm một thước: “Hội trưởng Hứa, hỏi cậu một câu nhé.”

Một câu?

Hứa Định lau tay, nghiêm túc lắng nghe.

“Bây giờ cậu chưa có bạn gái đúng không? Vậy nếu cậu có bạn gái thì còn lột tôm cho các nữ sinh khác không?”

Hứa Định im lặng vài giây, dường như đang suy nghĩ đáp án.

“Tôi chỉ tò mò một tí, tùy ý hỏi thôi.”

Anh cân nhắc, trả lời: “Bình thường thì không. Nhưng nếu đi ăn cơm với bạn gái và bạn thân của cô ấy, nếu bạn thân cô ấy cần thì tôi cũng sẽ lột.”

Trì Tái Hạ “Ồ” một tiếng, gật gật đầu.

Hãy lắng nghe đáp án này đi, phàm là Lục Minh Châu và Khương Tuế Tuế ở đây thì chẳng phải sẽ lập tức ép duyên cho anh sao?

Anh hiểu con gái thật, còn biết phải chăm sóc bạn thân của bạn gái nữa - Trì Tái Hạ nghĩ.

-

Ăn bữa cơm xong thì đã sắp đến giờ reng chuông.

Buổi chiều hai người đều có tiết, nhìn thời gian cũng không kịp về ngủ, bèn tản bộ đến tòa dạy học.

Tâm trạng Trì Tái Hạ tốt vô cùng, buổi chiều lên lớp đã bắt đầu ngóng trông tối nay về hoàn thành Thần dụ với anh.

Phó bản ẩn của Thần dụ cần đội nhỏ năm người. Người giữ Thần dụ làm đội trưởng, có thể dẫn theo bốn đồng đội vào chung.

Tuy đồng đội không thể nhận thưởng Thần dụ, nhưng có thể lấy được thành tựu đặc biệt. Bởi thế nên có rất nhiều người thuộc Đảng thu thập đều sẵn lòng dùng nhiều tiền để mua một vị trí trong đội.

Phó bản này rất đơn giản, chỉ cần hai người là có thể vượt ải. Nhưng có thành tựu cho không thì đương nhiên phải cho bạn bè được hời rồi.

Nhưng khi hỏi qua một chút, Thu Hành không hứng thú với thành tựu; Giang Huyền Dạ nghỉ game cùng lúc với Thư Lãnh; Xuân Phong Bất Độ và An Yểu Yểu phải đánh thành chiến… Cuối cùng chỉ mỗi Nha Nha và Vật trang sức của Nha Nha tham gia đội.

Vị trí còn trống, Trì Tái Hạ dành cho người thuộc Đảng thu thập mà dạo trước cô làm nhiệm vụ ngày quen biết, Nguyệt Chức Chức.

Lúc Trì Tái Hạ bị Mộ Thiển Dao đuổi giết, Nguyệt Chức Chức là một trong số ít người ra tay giúp cô.

Chẳng qua Nguyệt Chứ Chức chơi thu thập là chính, thao tác kém ngang ngửa cô, có thể giúp bằng cách treo thưởng mà thôi.

Ai cũng có chuyên môn của mình, đánh người đánh phó bản Nguyệt Chức Chức không giỏi lắm, nhưng trên bảng xếp hạng thu thập các thứ cũng khá nổi tiếng.

Sau khi tham gia đội Thần dụ, cô nàng lập tức tặng Trì Tái Hạ một khế đất ở thành chính Thiên Kinh làm quà đáp lễ.

Trong “Phong Nguyệt”, mỗi tòa thành đều sở hữu một khu dân cư có thể mua bán, người chơi có thể mua đất ở khu dân cư để xây nhà.

Trong đó, đất ở năm thành chính tương đương với một căn hộ ở thành phố cấp một, tấc đất tấc vàng. Quan trọng là còn không thể tùy tiện mua giống như những tòa thành khác, điều kiện thu hoạch cực kỳ khắt khe.

Cũng chỉ có người Đảng thu thập vừa max tiến độ vừa giàu nứt đố đổ vách như Nguyệt Chức Chức mới có thể tùy ý vung tay ra một phần khế đất dư thừa.

Nhưng ở thành chính, ngoài việc thể hiện rõ thân phận người giàu thì cũng không khác biệt mấy so với các tòa thành khác. Chỉ đơn giản là offline ở nhà mình, đến khi online cho dù người đầy cũng sẽ không bị đá khỏi thành chính.

Trong bạn bè của Trì Tái Hạ, chỉ mình Thư Lãnh có nhà ở Đông Đô, những người khác không một ai chơi gia viên. Chịu ảnh hưởng từ mọi người, cô cũng không nghiên cứu về hệ thống gia viên, cô đã quen với việc bốn bể là nhà rồi.

Bỗng bất ngờ sở hữu một miếng đất xa hoa ở thành chính cấp một, Trì Tái Hạ cũng không biết nên bắt đầu khởi công ở đâu.

Cũng may có người chuyên nghiệp với mắt thẩm mỹ giống cô. Cô chỉ hơi nói một chút đã tìm được một nhà thiết kế có sẵn.

-

Tám giờ tối, đội nhỏ năm người đã tập hợp đông đủ.

Trì Tái Hạ đứng trên đá ngầm ở Nam Hải, cầm ba đồng tiền trong tay, bấm sử dụng.

Chẳng mấy chốc, quẻ tượng xem bói từ từ biến lớn trên không trung, trên mặt nước xanh thẳm mênh mông vô bờ đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy thần bí.

Thanh Sơn Bất Hứa: “Cửa vào phó bản, xuống đi.”

Mọi người nhao nhao nhảy xuống.

“Đậu má, khung cảnh của phó bản này đẹp quá!”

Lần đầu tiên Nguyệt Chức Chức tham gia kênh giọng nói, nhìn cảnh biển kỳ lạ như mộng trước mắt này, không khỏi cảm thán.

Nha Nha: “Dù sao cũng là phó bản Thần dụ, chút mặt mũi đó chắc chắn phải có.”

Trì Tái Hạ cũng thấy cảnh tượng của phó bản này được thiết kế có tâm hơn hẳn phó bản bình thường.

Trước mặt bọn họ là một dãy hành lang uốn lượn dưới đáy biển, bị nước biển trong suốt ngăn cách, Trường Minh Đăng thắp bằng mỡ người cá bao quanh.

Hai bên màn ngăn bằng nước là cảnh tượng đáy biển chập chờn biến đổi kỳ lạ.

Một bên có chú cá voi khổng lồ yếu ớt chìm vào yên lặng, chậm chạp tiêu tán. Khi rơi đến đáy biển thì chỉ còn mỗi một bộ xương cốt trắng như tuyết.

Một bên là sau khi Kình Lạc*, vạn vật tái sinh, từng thay đổi nhỏ bé trong hàng trăm nghìn năm như được tua nhanh trước mắt…

*Kình Lạc (Whale fall): Kình Lạc (hay Whale fall, 鲸落) là một thuật ngữ để chỉ khi cá voi chết đi, xác của chúng chìm xuống đáy biển ở độ sâu lớn hơn 1000 mét, và khi chạm xuống đáy biển, những cái xác này trở thành thức ăn cho các sinh vật ở biển sâu trong hàng chục năm.

Bên tai lại vang lên giọng nói người già trên 80 tuổi quen thuộc lúc mở được Thần dụ kia. Đối phương bắt đầu kể tới chuyện cũ của huyễn cảnh thất lạc trăm nghìn năm một cách chậm rãi.

Nam Hải di mộng chủ yếu xoay quanh câu chuyện xưa về tình yêu đẹp nhưng thê lương, xảy ra ở đại lục Phong Nguyệt trước khi phân chia thành năm khu vực.

“Tộc người cá có một cô gái, tên Phùng Sương Bất Kiến…”

Trì Tái Hạ nghe được đại khái, chắc vẫn là kiểu tình tiết kinh điển vì cứu chúng sinh mà dâng hiến bản thân.

Nghe được mối hận diệt tộc không đội trời chung, sau khi điên cuồng chỉ dựa vào sức bản thân mà đã hủy diệt Tiên quốc Thanh Khâu, Trì Tái Hạ giật mình. Hóa ra đây là đại yêu thượng cổ đã hủy diệt gia viên Hồ tộc trong phó bản Tiên quốc Thanh Khâu.

Nghe xong chuyện xưa, nhìn không khí ngắm phong cảnh, cuối cùng BOSS cũng ra sân.

BOSS không ai khác ngoài “Phùng Sương Bất Kiến” vừa rồi bị yêu hóa, giá trị vũ lực không cao, kỹ năng cũng rất đơn giản. Nó hoàn toàn không có sát thương phá trần phải đánh hết mười phút trong phó bản Tiên quốc Thanh Khâu 20 người.

Hơn nữa, vừa đánh được nửa thanh HP, BOSS đã từ chữ đỏ lập tức biến thành chữ xanh lá NPC bình thường, có nghĩa trạng thái chiến đấu đã kết thúc như vậy.

Trì Tái Hạ biết phó bản này đơn giản, nhưng không ngờ lại đơn giản đến thế.

Tạo dựng cảnh tượng lớn như vậy, kết quả thì chẳng khác gì một phó bản ngắm cảnh.

Giọng nói kia tiếp tục vang lên, kể nốt phần cuối chuyện xưa, sau đó nhắc nhở cần phải có hai người đi thả linh hồn hai bên của “Phùng Sương Bất Kiến” ra.

Trì Tái Hạ và Hứa Định đảm nhận.

Linh hồn được thả vào vị trí chỉ định, yên lặng một hồi chợt hóa thành hai tia sáng trắng chói mắt, bao phủ lên hai người.

Cùng lúc đó, nước biển cuồn cuộn, vòng xoáy khổng lồ xuất hiện. Đợi đến khi ánh sáng trắng tan biến, hai người đã bị dịch chuyển về bờ biển.

Nói “dịch chuyển về” cũng không đúng lắm. Dường như bọn họ đã được đưa sang một huyễn cảnh khác: Bên bờ Nam Hải hàng trăm nghìn năm trước.

Đây có lẽ là cảnh tượng mộng ảo nhất mà Trì Tái Hạ từng thấy trong “Phong Nguyệt”.

Bóng đêm tĩnh mịch, nước biển gợn sóng, ánh trắng sáng trong không tì vết, tiếng hát linh hoạt kỳ ảo xa xôi mờ mịt, linh hồn người cá được thả ra lững lờ, đuôi dài phất lên thành bóng mờ, sau đó tiêu tán trên không trung, cá voi khổng lồ chìm dưới đáy biển nhảy lên khỏi mặt biển, biến hóa huyền ảo thành một chùm pháo hoa rực rỡ.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Đẹp quá.

Hai người ăn ý, không ai nói chuyện trên kênh giọng nói. Đây là phó bản năm người, nhưng chỉ hai người bọn họ chứng kiến được pháo hoa cá voi bên bờ Nam Hải trăm nghìn năm trước.

Bọn họ đến chỗ ốc biển thần bí đang lóe sáng bên bờ, chờ pháo hoa kết thúc, Trì Tái Hạ mới nhặt lên.

[Ngài đã vượt qua huyễn cảnh “Nam Hải Di Mộng”.]

[Chúc mừng ngài thu được: Bé con người cá x1; Trường Minh Châu x1; Trường Minh Đăng x1; Áo Cát Quang x1].

Các món này đều là phần thưởng cao cấp mà Thần dụ cho, Trì Tái Hạ xem xét thuộc tính từng vật.

Khi thấy Trường Minh Đăng, cô phát hiện đây là một món đồ dùng trong nhà rất đẹp.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Minh Kính, tôi muốn bày vật này trong nhà, muốn đặt ở vị trí bắt mắt nhất!

[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: Được.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Vậy anh vất vả rồi, cảm ơn~

[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: Muốn cảm ơn tôi thì có tiện để lại một căn phòng cho tôi không?

[Mật] Thanh Sơn Bất Hứa: Tôi muốn làm nhiệm vụ gia viên một chút.

Nhìn hai dòng chữ này, Trì Tái Hạ khẽ giật mình.

Ba người khác còn đang líu ríu trò chuyện phiếm dưới đáy biển. Hai người họ đứng bên bờ biển, pháo hoa tan hết, dường như một loại cảm xúc xốn xang bí ẩn nào đó đang lặng lẽ lướt qua trong yên lặng.

[Mật] Mưa hè không ngớt: Dĩ nhiên, thế tới khi đấy… tôi mời anh ở chung nhé?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play