Ba ngày sau.
Khi vấn đề "Ai sẽ làm Hoàng hậu?" lại được đem ra thảo luận ở Kim Loan Điện, tôi mới biết Chử Sư Vực nói sẽ thỏa mãn gì cho tôi.
Hắn muốn thỏa mãn kế hoạch tự sát của tôi!
Bởi lần này hắn nhất quyết phải lập tôi làm Hoàng hậu!
Tôi: "!?"
Lập tôi làm Hoàng hậu, tôi còn có mạng cún nhảy nhót nữa hay sao?.
||||| Truyện đề cử:
Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
Chưa kể Thái hậu đang thù hận tôi, nếu tôi trở thành Hoàng hậu những đại thần muốn con gái cháu gái mình làm Hoàng hậu chắc chắn cũng sẽ ra tay ám sát tôi.
Tôi không còn là Tức Mặc Tĩnh muốn chết nữa, bây giờ tôi chỉ muốn sống thôi!
Tôi chuẩn bị từ chối lời đề nghị của Chử Sư Vực nhưng các đại thần sau khi chứng kiến thái độ "ngang ngược" của tôi, có lẽ sợ tôi lại nói câu "Chúng ta làm loạn đi", nên lần này không ai dám tới ăn vạ chỗ Bàn Long Trụ nữa.
Chử Sư Vực vừa nói ra, các đại thần tự động đi tính ngày lành tháng tốt để thành hôn, còn kéo tôi quỳ xuống đất tạ chủ long ân.
Tôi: "???"
Các ngài ít nhất cũng phải giãy giụa một chút chứ!
Điều đó còn chưa tồi tệ nhất, đám đại thần hay lo chuyện bao đồng còn lan truyền tin đồn rằng tôi thầm mến Chử Sư Vực. Bọn họ dựa trên những hành động tự sát ngốc nghếch của tôi trước đây mà phân tích cặn kẽ.
Bắt đầu từ lần tôi nhảy xuống hồ tự tử đầu tiên.
Họ nói lần đó là ngày đầu tiên ở Kim Loan Điện bàn luận vấn đề "Ai sẽ làm Hoàng hậu" mà cãi nhau om sòm. Tôi để thu hút sự chú ý của Chử Sư Vực đã tự hành hạ bản thân suốt nửa tháng nhưng Chử Sư Vực vẫn không để ý đến tôi.
Vì vậy, tôi đành nhường bộ, ủng hộ Chử Sư Vực lập Tố Tố làm Hoàng hậu.
Rồi cuối cùng cũng thu hút được sự chú ý của Chử Sư Vực, tôi bắt đầu tán tỉnh và quyến rũ Chử Sư Vực vào nửa đêm!
Chỉ là Chử Sư Vực vẫn trong sáng như hoa mai, tôi không thể thành công. Vì vậy, tôi quyết định hành động cực đoan, bắt cóc Tố Tố, ép Chử Sư Vực phải chọn một trong hai, tôi hoặc Tố Tố.
Chử Sư Vực nghĩ tôi là Thừa tướng do Tiên đế chỉ định, văn võ song toàn, lại giỏi trị quốc.
Không đành lãng phí nhân tài nên đành miễn cưỡng chọn tôi.
Cuối cùng, có đại thần cảm thán: "Bệ hạ vì bờ cõi Đại Lương, đành phải hy sinh cả sắc tướng của mình! Thương thay!"
Tôi: "..."
Nếu không phải tôi là người trong cuộc tôi cũng gần như tin vào lời đồn này!
Quả nhiên như Chử Sư Vực đã thỏa mãn cho tôi, từ khi tôi được lập làm Hoàng Hậu tương lai, phủ đệ nhà tôi chẳng bao giờ yên ổn, hôm nay có sát thủ trèo lên mái nhà, ngày mai có sát thủ gửi thư đe dọa tôi.
Thư đe dọa còn viết cực kỳ tệ, giống hệt trẻ con: "Nhanh lên, tự chịu hậu quả."
Tôi: "?"
Không để tên, tôi biết là ai chứ?
Tôi phải diễn vở kịch "tranh đấu để sống" hàng ngày.
Thật sự là khốn kiếp, lúc tôi muốn chết dù có chạy đi làm loạn cũng không chết được.
Giờ tôi muốn sống, cả thế giới lại ráo riết muốn giết tôi.
Có lý lẽ không chứ?
……
Sau vài ngày như vậy, tôi thật sự không chịu nổi nữa, cứ thế này thì tính mạng tôi sẽ không thể bảo toàn.
Vì vậy, sau khi thượng triều, tôi vội đi tìm Chử Sư Vực để hủy hôn.
Vừa bước vào thư phòng, Chử Sư Vực thấy tôi liền bỏ tấu chương trên tay xuống: "Thừa tướng, vết thương của khanh đã khỏi hẳn chưa, mau đến đây cho trẫm xem."
Tôi: "..."
Trong lòng tôi nghĩ: vết thương cũ đã lành nhưng nếu không hủy hôn với ngài ngay, rất có thể sớm muộn gì tôi cũng có thêm vết thương mới.
Tôi suy nghĩ cách nói lý do hủy hôn thật thuyết phục, giờ tôi không còn muốn chết nữa, phải tìm cách khiến Chử Sư Vực không giận mà chặt đầu tôi khi hủy hôn, đây thật là vấn đề khó.
May là tôi có chiêu cuối cùng khó lòng chống cự, ôm chân khóc lóc!
Tôi vừa ôm chân Chử Sư Vực, chưa kịp rơi nước mắt, thì Chử Sư Vực đã vội vàng ôm tôi dậy, lo lắng hỏi: "Thừa tướng, vết thương lại đau lắm phải không?"
Nói rồi, hắn liền kéo tay tôi đặt lên cơ bụng của mình.
Vẻ mặt đại nghĩa "đến đây, ta cho ngươi xoa miễn phí để giảm đau".
Tôi: "!"
Sau cùng, Chử Sư Vực vẫn hết sức dịu dàng hỏi tôi: "Thừa tướng, vết thương đau có đỡ chút nào chưa?"
Mặt tôi đỏ bừng lên, cuối cùng bị mê hoặc mà gật đầu.
Hai chúng tôi xoa bụng cho nhau cả buổi chiều trong thư phòng.