Theo truyền thống của Ngọc Quốc cứ mỗi bốn năm thì sẽ tổ chức một yến hội thật lớn, gọi là Hữu Yến, do Hoàng Thượng và Hoàng Hậu cùng nhau chủ trì chiêu đãi các vị đại thần và gia quyến, ôn lại chuyện cũ, tranh thủ cảm tình, con cái của các đại thần nếu có khả năng thì có thể lên sân khấu biểu diễn tài nghệ, rất nhiều tài tử giai nhân sau yến hội này cũng có thể nên duyên giai ngẫu, cũng có không ít nữ tử sau yến hội liền trở thành cung phi.
Thành Hạo Hạo ba tuổi đã luyện tập vũ đạo, từ lúc mười hai tuổi thì chỉ luyện tập một khúc, bây giờ đã được mười sáu tuổi. Thành Hạo Hạo rất có thiên phú trong việc học vũ đạo, bốn năm chỉ khổ luyện một khúc, cho nên vô cùng tự tin có thể trở nên nổi bật ở Hữu Yến lần này, hoàn thành tâm nguyện từ nhỏ của mình.
Nàng soi gương trang điểm, vẽ chân mày, tô son môi, mặc vũ y đã thêu từ bốn năm trước, bước chân nhún một cái, xoay người uyển chuyển, góc áo đỏ tươi lay động, hé lộ lúm đồng tiền mỹ nhân như hoa.
Đối diện với ánh mắt vừa chứa đầy chờ mong vừa tràn ngập đắc ý của tiểu thư nhà mình, Lục Châu nhả ra một câu rất hợp thời: “Tiểu thư, người nhất định sẽ được như ý nguyện.” Sắc mặt chân thành, lời nói khẩn thiết, thực sự giống như xuất phát từ trong tâm vậy.
“Tốt!” Thành Hạo Hạo thần thái phi dương, ý chí chiến đấu sôi sục, cả người giống như có một ngọn lửa đang hừng hực cháy. Có lẽ bị bỏng rát, Lục Châu nghiêng đầu dời ánh mắt đi chỗ khác.
Hậu vị bỏ trống, có lẽ sẽ có không ít tiểu thư khuê tú có ý tưởng giống như Thành Hạo Hạo, cuộc thi tài nghệ năm nay ở Hữu Yến nhất định sẽ rất xuất sắc.
Trình Ngạn thì lại thấy không có gì thú vị, hắn là tân khoa Trạng Nguyên mấy năm trước, anh tuấn bất phàm, là một trong số những người mới được Hoàng Thượng trọng dụng, địa vị ở trong lòng mọi người cũng không nhường ai, đây cũng là lần đầu tiên hắn tham dự Hữu Yến, lúc vừa mới tới trong lòng cũng tràn đầy vui mừng khí thế bừng bừng, nhưng cho đến thời điểm này thì đã có chút uể oải, các đồng liêu chung quanh còn đang nói chuyện với nhau, cũng có người tập trung xem thi tài.
Trình Ngạn không muốn nói chuyện với bọn họ, cho nên đành phải giả vờ tập trung quan sát những màn biểu diễn trên đài, trong lòng chỉ nghĩ có nên tìm một cái cớ đúng lý hợp thời rồi cáo từ trước hay không... Còn đang âm thầm cân nhắc, bộ dạng thì vẫn ra vẻ hết sức say mê.
Đúng lúc này thì Thành Hạo Hạo lên sân khấu. Đỏ, đỏ tươi đầy rực rỡ và nhiệt huyết, một màu đỏ rất tự tin, khi thì xoay người uyển chuyển, khi thì bay múa yểu điệu, tư thế phóng khoáng, hết sức xinh đẹp, thế nhưng bên trong sự xinh đẹp này lại tiềm ẩn một loại sức mạnh, cương nhu kết hợp vô cùng đúng lúc và vừa phải, trực tiếp đánh thẳng vào linh hồn người xem.
Ánh mắt Trình Ngạn khựng lại, tâm trạng buồn bực đã biến mất không còn gì, thay vào đó chính là sự kích động, là một sự khen ngợi và ngưỡng mộ, là rất nhiều cảm xúc không nói rõ được, sau đó cùng quy tụ lại với nhau, tạo thành tình yêu say đắm.
Tất cả mọi tạp âm đều bị ngăn lại ở bên ngoài, trong mắt Trình Ngạn chỉ có một mình người đó, nàng mặc vũ y đỏ rực, tự tin và kiêu hãnh.
Một ánh mắt chính là vạn năm.
Chính là nàng, người cùng ở bên cạnh hắn suốt đời, không phải nàng thì không là ai khác!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT