Lại là một buổi trưa sau giờ ngọ, ánh mặt trời chói chang, thật là một thời tiết tốt để ngủ nướng. Thủy Dao đang mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên cảm giác bị người ta xách lên, ngã vào một cái ôm mềm mại ấm áp, nàng duỗi eo, vừa mới quay người lại, liền ngã vào trong nước, nàng kinh hoàng vội chụp phủi nước muốn đứng lên.
Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng cười nhẹ nhàng: “Thì ra là ngươi lại thích tắm rửa như vậy.”
Con mắt nào của hắn nhìn thấy nàng vui mừng thích thú chứ?! Nếu không phải nàng biết bơi, thì sẽ bị chết đuối trong lúc còn mơ ngủ rồi, bị truyền tới Yêu giới thì thật là mất mặt biết bao nhiêu!
Nhìn gương mặt anh tuấn tươi cười kia, nàng không hề nương tay, tứ chi vùng vẫy, thề phải hắt hết nước lên người Tô Văn Ngạn.
“Bộ dạng hí thủy của ngươi thật xấu xí.” Hắn không lo sợi tóc dính bọt nước, lại dùng ngón tay nhẹ cào vài cái lên bụng nàng, nàng liền sợ nhột nên mở miệng ra, ục ục, uống no nê một bụng nước tắm, hắn tươi cười càng sâu: “Nhưng mà ta thích.”
Nếu Thủy Dao có thể nói chuyện, nhất định sẽ dùng hết toàn bộ tất cả vốn liếng từ ngữ mà mình học được suốt cả cuộc đời, để thăm hỏi cả nhà hắn.
Nhưng nàng hiện tại đã uống căng bụng, thân hình phình phình nổi lềnh bềnh trên mặt nước, vừa mở miệng liền ợ ra một tiếng, buồn cười không chịu được.
“Công tử, Phi Dương cô nương tới.”
Tô Văn Ngạn ánh mắt tươi cười phai nhạt, nghiêng đầu nói với người hầu: “Nói với nàng ấy là ta không rảnh.”
Nghe đến tên Phi Dương, Thủy Dao theo bản năng lập tức dựng dựng gai nhím trên người.
Tô Văn Ngạn đột nhiên vớt nàng lên, dùng khăn lông bao lấy nàng nhẹ vỗ về, khiến cho nàng vô cùng thoải mái, vì thế thả ngay một cái rắm.
Lập tức, hậu hoa viên yên tĩnh vô cùng.
Thủy Dao trấn an bản thân không có gì xảy ra, Tô Văn Ngạn toàn xem nàng là sủng vật, ị phân đánh rắm bị hắn gặp được là rất bình thường, cho nên không dám nhìn sắc mặt của hắn, giả vờ vô tri. Coi như trừng phạt hắn trêu đùa nàng, suy xét cặn kẽ, lại ấp ủ xì thêm một hơi nữa.
Đang lúc nàng vui tung trời dự định lại thả thêm một cái rắm nữa, thì phía sau lại truyền đến thanh âm hắn: “Xem ra ngươi rất thích uống nước tắm…”
Nàng cả kinh, vội vàng đè nén làn hơi trong bụng nghẹn ngào không để xì ra nữa, sau khi trong bụng “rung động đến tâm can” xong, vẻ mặt đều là trạng thái táo bón.
Trải qua một ngày lăn lộn, ngày kế tiếp nàng liền ngủ tới khi hoàng hôn mới tỉnh dậy.
Tô Văn Ngạn làm quan, nhưng cụ thể là làm gì thì nàng không biết, chỉ biết ban ngày hắn rất ít khi ở nhà, hôm nay cũng không ngoại lệ. Nhưng chỉ là khi nhìn thấy Phi Dương rón ra rón rén đi vào thì nàng lại có chút kinh ngạc.
Không phải kinh ngạc vì nhìn thấy Phi Dương, mà kinh ngạc là bởi vì trên tay nàng ta cầm mấy cây rau xanh, càng kinh ngạc hơn nữa là nàng ta muốn cho nàng ăn.
Thấy nàng không ăn, Phi Dương có chút uể oải, nàng ta không biết con nhím thích ăn gì, đang ảo não hết sức, thì lập tức thấy Thủy Dao ăn ngấu ăn nghiến, liền kinh ngạc vô cùng.
Thủy Dao cũng là có cốt khí, nhưng so với việc nàng đã đói bụng hơn nửa tháng mà nói, thì mấy cây rau xanh này tuyệt đối thắng được cốt khí.
Nàng ăn hết sức ngon lành, Phi Dương nhấp môi nhìn nàng, thì thầm nói: “Ngươi đừng trách ta, Ngạn ca ca quá chú tâm vào ngươi, vì ngươi, hôm qua cũng đã không chịu gặp ta, ta thế mà lại bại bởi một con nhím… Kiếp sau đầu thai, ngàn vạn lần đừng làm con nhím nữa…”. Phi Dương nói năng không rõ ràng gì cả, nhưng nàng lại nắm bắt được một số từ ngữ mấu chốt.
Nàng bị hạ độc.
Mà còn là bị một người phàm vì ghen tị với mình mà hạ độc.
Kỳ thật nàng rất muốn nói cho Phi Dương biết, hạ độc nàng không chết được đâu, đừng lãng phí tiền mua độc dược, nhưng mà bụng nàng đột nhiên quặn đau vô cùng, sau một hồi choáng váng, hạ thể lại chảy tràn ra một dòng máu ấm áp, lúc này nàng mới hiểu được lần này nàng bị hạ độc khiến cho bà dì cả đến sớm.
Khi Tô Văn Ngạn đi vào phòng, liền nhìn thấy Thủy Dao khắp người đều là máu, và vẻ mặt Phi Dương đang hết sức khiếp sợ.
Sau đó Phi Dương bị Tô Văn Ngạn mắng đến mức chạy vụt đi, lúc đi còn khóc lóc sướt mướt, đoạn đối thoại nàng nhớ không rõ, bởi vì nàng đang đứng ở trạng thái đau bụng kinh hồn, nửa chết nửa sống, hơi thở thoi thóp.
Trong lúc Tô Văn Ngạn quan tâm chăm sóc cho nàng một cách hết sức cẩn thận và tỉ mỉ, khiến cho nàng vô cùng xúc động.
Nhưng mà sau khi sự xúc động đó qua đi, thì nàng bắt đầu suy tư một cách đứng đắn về con đường sinh hoạt của một yêu nhím như nàng ở nhân giới.
Tuy rằng nàng sống ở Tô phủ cũng tạm được, nhưng Tô Văn Ngạn chỉ toàn cho nàng ăn thịt, lại có một Phi Dương luôn muốn lấy mạng nàng ở đây, ăn không được mà ở cũng không xong, cuộc sống này hoàn toàn bất đồng với cuộc sống mà nàng mong muốn.
Cuối cùng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng quyết định sẽ bỏ trốn.
Vì thế hôm đó, sau khi bà dì cả đi khỏi, nàng đã chạy ra khỏi Tô phủ.
Làm sủng vật hơn mười ngày cho Tô Văn Ngạn, nói không có tình cảm là không thể nào, nhím là một loài động vật sống độc lập, cho dù nàng là yêu, thì cũng chưa từng trải nghiệm qua cảm giác của tình thân. Tô phủ đúng là có thể cho nàng một cảm giác ấm áp, nhưng dù sao đi nữa đó cũng không phải là tập quán sinh hoạt của nàng.
Vì tránh cho lại bị người ta đá tới đá lui, Thủy Dao hóa thành hình người, cũng may nàng đã tiện tay cầm túi tiền của Tô Văn Ngạn trước khi đi, liền tìm một tửu quán, dự định ăn một bữa no nê.
- -----------------------
(*) kinh nguyệt
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT