Cao Hằng Nhất mắng chửi rất thô tục, Hứa Tương Nghi không muốn kéo dài chuyện này nên nói rằng cô đã ngủ với Giang Vũ.

Sáng hôm sau khi tất cả mọi người cho lời khai xong thì đã gần 6 giờ sáng, Chủ tịch Cao gọi Hứa Tương Nghi đến biệt thự nhà họ Cao. Cô nhìn ngôi nhà theo phong cách Trung Hoa bán cổ điển mà cảm thấy rất ức chế.

Chủ tịch Cao ra hiệu cho Hứa Tương Nghi ngồi ghế thứ ba bên tay trái bàn ăn, ông ta nói đó vốn là chỗ của ba cô. Cách đây 10 năm, ông ta cùng Cao Oanh Thùy thành lập Ức Nguyên với ba cô, phát triển đến giờ này ai cũng rất vất vả.

"Hằng Nhất bị bác nuông chiều nên con cũng đừng giận nó. Rảnh rỗi thì đi thăm mẹ con nhiều hơn, phụ nữ không cần quá mạnh mẽ trong sự nghiệp, sau khi cưới Hằng Nhất, con cứ ở nhà, thích làm gì thì làm." Chủ tịch Cao còn mời cả luật sư Cao, đứng bên cạnh ông ta quan sát tất cả.

Hứa Tương Nghi liếc nhìn chiếc ghế trống bên tay phải bàn ăn, nghĩ rằng nếu Cao Oanh Thùy còn sống chắc sẽ ngồi ở đó. Kế bên chỗ cô là chồng bà ta, Tề Hải, một giám đốc đầu tư khiêm tốn, ít nói, khác hẳn với cô con gái rất năng động.

Suốt thời gian đó, Cao Hằng Nhất cúi đầu chơi điện thoại, như thể mâu thuẫn tối qua không hề tồn tại. Chủ tịch Cao bảo luật sư chuẩn bị đám cưới vào tháng sau, Cao Gia Gia reo lên gọi cô là chị dâu, nói sẽ giúp cô chọn váy cưới.

Hứa Tương Nghi rùng mình, cảm thấy mọi người trong nhà này đều đầy âm mưu, Cao Gia Gia là con ruột của Cao Oanh Thùy và Tề Hải nhưng khuôn mặt họ không hề lộ ra nỗi đau mất người thân.

"Chủ tịch à, giờ tôi đã có bạn trai, có lẽ không thể kết hôn với Cao Hằng Nhất. Hơn nữa tối qua chúng tôi luôn ở bên nhau, nhiều người đều biết chuyện này rồi." Thực ra Hứa Tương Nghi khá thích Giang Vũ, nhưng cô hiểu rõ khoảng cách giữa hai người không chỉ ở tuổi tác.

Chủ tịch Cao không nói gì, chỉ dặn cô đừng gọi ông ta là Chủ tịch lúc ở nhà.

Sau bữa sáng, Hứa Tương Nghi định quay lại công ty giải quyết sự việc đêm qua, liền đứng dậy lịch sự nói: "Chú Cao, không có việc gì nữa thì con về công ty trước nhé."

Chủ tịch Cao nói chậm rãi: "Về nghỉ ngơi đi, để Hằng Nhất chở con về."

Ngồi trên xe Cao Hằng Nhất, Hứa Tương Nghi thoáng ngửi thấy mùi nước hoa nhẹ nhàng, giống hệt mùi của Cao Gia Gia sáng nay.

Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên, có lẽ Cao Oanh Thùy và Chủ tịch Cao không phải là anh em ruột.

"Cao Hằng Nhất, nhân cách của anh sụp đổ rồi đấy." Trong ngăn đựng đồ trên cửa xe, Hứa Tương Nghi thấy một đôi tất lưới đen.

"Chưa cưới đã muốn kiểm soát tôi à?" Cao Hằng Nhất thản nhiên nói: "Cô lo xử lý việc của mình đi."

"Giám đốc Cao thích đội nón xanh đấy à." Hứa Tương Nghi mỉa mai: "Dừng xe để bạn trai tôi đón tôi đi."

Từ lúc ra đồn công an, Giang Vũ cứ chờ cuộc gọi của Hứa Tương Nghi. Hắn không livestream cũng không đăng video mấy ngày nay, fan để lại bình luận hỏi hắn có được phú bà bao nuôi không. Hắn đọc comment, có một câu khá lạ:

Một user tên "Mười hai năm" bình luận: "Tôi không thích kem vị dâu, còn anh?"

Mí mắt phải hắn giật liên hồi, rồi nhận được cuộc gọi của Hứa Tương Nghi.

"Giang Vũ, tối qua cậu chưa trả lời câu hỏi của tôi." Hứa Tương Nghi ngồi bệt dưới lề đường, liên tục thổi hơi ấm vào lòng bàn tay.

Giang Vũ do dự, hắn không biết bây giờ nên trả lời thế nào: "Chị đang ở đâu? Tôi đến đón chị trước đã."

Hứa Tương Nghi vẫn chưa nghe được câu trả lời, nói: "Không cần đâu, tôi ở nhà, tôi cần ngủ thật ngon một giấc."

Dù cô nói vậy nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng xe cộ bên cạnh. Giang Vũ lo lắng nhưng Hứa Tương Nghi đã cúp máy và tắt điện thoại.

Sau đó, Giang Vũ lấy một chiếc điện thoại khác, tháo sim rồi đốt cháy.

Hứa Tương Nghi gọi taxi về nhà, mới tắm xong và ngủ được một lúc thì nghe tiếng động bên ngoài cửa. Cô tưởng là người ta gõ nhầm cửa nên không để ý, nhưng chốc sau hai gã đàn ông xa lạ xông vào phòng, bắt cóc cô.

Chúng đều đội mũ và đeo khẩu trang nên cô không nhìn rõ mặt.

Hứa Tương Nghi bị khăn thấm thuốc mê che mũi, toàn thân bị trói chặt, cô không biết mình bị đưa đến đâu, chỉ biết tỉnh dậy thì trời đã tối.

Trong một nhà máy bỏ hoang, gió lùa từ mọi hướng. Hai tên bắt cóc ngồi gần đó ăn uống, lúc này không che mặt nữa, có vẻ chẳng sợ cô nhận ra.

"Um..." Miệng Hứa Tương Nghi bị dán băng keo đen nên chỉ phát ra tiếng u um.

Cô cảm thấy chúng sẽ không để cô sống sót ra khỏi đây. Cô phải tìm cách tự cứu mình.

Hứa Tương Nghi vặn vẹo người rên rỉ, cô biết mình có body đẹp, chỉ cần đưa đường một chút, bọn chúng sẽ mắc bẫy. Dù sao chúng cũng không định tha cho cô.

Hai tên lau tay vào quần, liếc nhìn nhau, tên béo cười hì hì tiến lại xé áo Hứa Tương Nghi. Nhưng trên lưng cô có một vết sẹo xấu xí khiến hắn chùn bước.

Rồi hắn lại nhìn đồng hồ, có vẻ đang chờ ai đó. Hứa Tương Nghi cảm thấy bất an.

Nửa tiếng sau, khi Giang Vũ xuất hiện, cô mới hiểu ra một số chuyện.

"Chuyện tôi đăng video không liên quan gì đến cô ấy cả. Gọi điện cho ông chủ, tôi sẽ nói hết những gì ông ta muốn biết." Giang Vũ thấy tên bắt cóc rút điện thoại ra liền ngắt lời: "Khoan đã, còn một câu tôi muốn nói với cô ấy."

Anh nhướn mày, khẽ miệng nói bốn chữ với cô: "Sinh nhật vui vẻ."

Hứa Tương Nghi khóc, không biết vì sợ hay xúc động.

0h05 ngày 31/12, một vụ nổ kinh hoàng xảy ra tại nhà máy bỏ hoang ngoại ô phía Tây. Cảnh sát thông báo tại hiện trường tìm thấy mảnh vụn thi thể của 3 nam và 1 nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play