(Câu chuyện sau đó được viết theo kiểu kịch bản với các nhân vật của ba chương trước, cộng thêm Hoàng đế, Thừa tướng và một số nhân vật quần chúng. Đây là diễn biến tiếp theo trong cuộc hành trình của Thái tử điện hạ, sau khi tình cờ quen biết được với tiểu thư Tô Mộc và nha hoàn của nàng)
Ân Hòa tỏ ra hết sức hưng phấn: Thị Thư, ngày mai chúng ta đến Tây Sơn, ngươi nghĩ ta nên mặc bộ quần áo nào mới tốt?
Thị Thư bất đắc dĩ trả lời: Công tử, những lời này người đã hỏi ta mười tám lần! Không phải chỉ là cùng đi thưởng hoa thôi sao, bây giờ người và Tô tiểu thư tình chàng ý thiếp như vậy, chẳng lẽ nàng ấy còn khó chịu với việc người mặc cái gì sao?
Ân Hòa: A, tiểu tử nhà ngươi, dám dạy bảo ta sao? Không biết hôm nay kẻ đứng ở dưới cửa sổ phòng Bão Cầm, nơm nớp đợi suốt cả một đêm là ai nhỉ?!
Thị Thư: Công tử, ngài lại trêu ta…ôi chao!
Cửa đột nhiên bị phá. Người vừa bước vào quỳ xuống đất.
Quan tướng: Mạt tướng tham kiến thái tử điện hạ.
Ân Hòa tỏ ra hết sức cảnh giác: Ngươi đến đây vì chuyện gì?
Quan tướng: Mạt tướng phụng ý chỉ của Thánh Thượng nhất định phải đưa Thái tử điện hạ hồi cung trong đêm. Điện hạ, đắc tội!
Quan tướng bắt người.
________
Trong một diễn biến khác, cửa cũng đột ngột bị đẩy ra.
Bão Cầm kinh hoàng thất thố hét lên: Tiểu thư, không tốt rồi!
Tô Mộc không vui hỏi: Sao phải hoảng loạn là như vậy? Khiến cho ta thoa son môi cũng bị lem rồi này!
Bão Cầm nôn nóng đáp: Tiểu thư, đừng trang điểm nữa! Làm ra đã cho người đến đón chúng ta ở trước cửa, nói rằng muốn trói chúng ta về!
Có tiếng đồ vật rơi vỡ loảng xoảng.
Tô Mộc khiếp sợ hỏi lại: Ngươi nói gì?!
Tiếng bước chân dồn dập.
___________
Ân Hòa: Phụ hoàng, người nói gì?
Hoàng Thượng khuyên bảo: Trẫm nói, tuổi tác của con đã không còn nhỏ cũng đã đến lúc phải đón dâu. Trẫm đã sớm chọn được Thái tử phi cho con, chính là ái nữ của Tô thừa tướng, hoa dung ngọc mạo, phẩm tính lương thiện, sinh thần bát tự cũng rất phù hợp.
Thái tử quỳ xuống đất.
Ân Hòa: Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần không thể đồng ý, nhi thần đã có người trong lòng.
Hoàng đế: Chẳng lẽ là nữ tử mà con kết giao ở Giang Nam sao? Sau khi con cử hành đại hôn lại rước nàng ta về làm trắc phi, không phải là vẹn cả đôi đường hay sao...
Ân Hòa cắn răng, nghĩ tới những khổ sở mà mẫu phi mình đã từng phải chịu đựng… cũng chính là phải sống trong cảnh này sao?
Ân Hoà: Phụ hoàng, cả đời này thần nhi sẽ chỉ cưới một người, thần nhi không muốn có nữ tử phải sống trong cảnh khổ sở như mẫu phi của mình.
Hoàng đế tức giận quát: Nghịch tử! Con dám lặp lại lần nữa không?!
Ân Hòa có chút tức giận: Chẳng lẽ không phải hay sao? Phụ hoàng luôn miệng nói năm đó ở Giang Nam người đối với mẫu phi là tình không thay đổi, nhưng cuối cùng người lại cưới Hoàng Hậu nương nương có xuất thân hiển hách, mẫu phi của con vốn dĩ là nguyên phối lại bị biến thành trắc thất, sau đó còn ôm hận mà chết! Hoàng Hậu nương nương cũng sinh ra con trai, nhưng phụ hoàng lại lập con làm Thái tử, chẳng lẽ không phải là bởi vì trong lòng người có sự áy náy hay sao?
Hoàng đế phẫn nộ mà bi thương nói: Con… Con! Cút về Đông Cung đóng cửa ăn năn cho trẫm! Ái phi à ái phi, chẳng lẽ đây là nghiệp báo của trẫm sao…
___________
Tô Mộc tức giận hét: Con không gả!
Tô thừa tướng chỉ hận rèn sắt không thành thép, khuyên nhủ: Chuyện này sao có thể để mặc cho con nói không là không được? Làm sao con có thể tùy hứng như vậy? Đây chính là kháng chỉ không tuân, chẳng lẽ con muốn cả nhà phải gánh tội sao?!
Sau đó hết sức phẫn nộ quát: Người đâu, mau nhốt tiểu thư vào phòng, canh giữ cẩn thận!
Tô Mộc nghĩ thầm: Hừ, chẳng lẽ cha có bản lĩnh nhốt, con không bản lĩnh trốn sao?!
_________
Tiếng người vội vã trên đường.
Ân Hòa nghĩ thầm: Đông Cung canh gác vô cùng nghiêm ngặt, cũng may nhờ có Thị Thư hỗ trợ, cuối cùng cũng trốn ra ngoài được.
Ân Hoà: Ơ kìa, đó chẳng phải là...
Ân Hòa & Tô Mộc khiếp sợ nhìn nhau, trăm miệng một lời đáp: Sao chàng/ nàng lại ở chỗ này?
Ân Hòa & Tô Mộc cùng đồng thanh đáp: Ta đào hôn bỏ trốn…
Tô Mộc cười to: Ha ha… Thật trùng hợp, thật là thú vị.
Ân Hòa chần chờ: Nàng… Cũng bị người nhà bức hôn sao?
Tô Mộc: Haiz, đúng vậy… chàng cũng vậy sao?
Ân Hòa cười khổ: Đừng nói nữa… ôi, Tô Mộc...ta....
Tô Mộc: Sao?
Ân Hòa lấy hết can đảm, hạ quyết tâm nói: Tô Mộc, nàng có bằng lòng… Theo ta bỏ trốn không?
__________
Tiếng xe ngựa lộc cộc vang lên trên đường.
Tô Mộc: Ôi, đang êm đang đẹp, vì sao chàng lại muốn đào hôn?
Ân Hòa: Ôi, đừng nói nữa, ta và vị cô nương kia căn bản là chưa từng gặp mặt bao giờ! Chỉ nghe người ta nói nàng ấy cũ kỹ nặng nề, không có gì để khen, tất nhiên không hợp tâm ý của ta. Hơn nữa… lại hạ giọng, trong lòng ta không phải là có nàng rồi hay sao?
Tô Mộc xấu hổ buồn bực: Chàng, chàng nói bậy bạ gì đó!
Không khí im lặng một lát, chỉ có tiếng xe ngựa lọc cọc trên đường
Tô Mộc: Khụ, sau này… chàng có dự định gì không?
Ân Hòa: Tất nhiên là về Giang Nam, du sơn ngoạn thủy một phen.
Tô Mộc cười khẽ: Chàng đúng là có tình cảm sâu đậm với Giang Nam.
Ân Hòa: mẫu phi của ta chính là nữ tử Giang Nam, từ nhỏ ta đã rất yêu thích Giang Nam.
Tô Mộc khiếp sợ: Chàng, chàng... Vừa mới nói đến… Mẫu phi?
Ân Hòa dịu giọng: Ôi là ta lỡ miệng. Ta, ta…
Tô Mộc khiếp sợ hỏi lại: Chàng chính là nhi tử của Quý phi nương nương vừa qua đời, đương kim Thái Tử?!
Ân Hòa kinh ngạc đáp: Ơ? Làm sao mà nàng lại biết…
Tô Mộc tức giận trả lời: Chàng dám đào hôn với bổn cô nương?! Còn nói bổn cô nương nào là cũ kỹ nặng nề, không có gì để khen, không hợp tâm ý của chàng có phải hay không? Đi đi, có bản lĩnh thì ngay bây giờ quay trở lại mà từ hôn!
Ân Hòa khiếp sợ đáp: Hả?!
Trong lòng bất chợt hiểu ra, lập tức hói: Nếu sớm biết đó là nàng, thì ta còn cần phải bỏ trốn gì nữa…
___________
Hoàng Thượng nôn nóng than thở: Ôi, thật là, hài nhi của ta thật là không hiểu chuyện! Tô khanh à, ngươi yên tâm, chuyện Thái Tử đào hôn trẫm nhất định sẽ cho ngươi và lệnh ái một câu trả lời!
Tô thừa tướng: Chuyện này, Hoàng Thượng, thần cũng hổ thẹn không dám nhận… sau đó lại nói tiếp: Hoàng Thượng, người có điều không biết, con gái của thần kỳ thật cũng đã…
Cửa lại bị đẩy ra.
Quan tướng: Muôn tâu Hoàng Thượng! Đã tìm được tung tích của Thái tử điện hạ!
Hoàng Thượng: Sao? Mau mau bẩm báo!
Quan tướng bất đắc dĩ đáp: … Hoàng Thượng, Thái tử điện hạ muốn bỏ trốn với người khác, nhưng đi được nửa đường thì tự mình quay trở lại….
Hoàng Thượng kinh ngạc lại giận quát: Bỏ trốn với người khác?! Đúng là nghiệp chướng to gan lớn mật, hắn đã bắt tiểu thư nhà nào đi với mình?!
Quan tướng nhỏ giọng đè thấp âm thanh, dở khóc dở cười trả lời: Là… Khụ, chính là ái nữ của Tô thừa tướng, là Thái tử phi được Hoàng Thượng khâm định.
Chung trà rơi xuống mặt đất vỡ tan tành.
Hoàng Thượng và Tô thừa tướng trăm miệng một lời thốt lên: Cái gì?! Vậy thì hai người bọn họ còn đào hôn cái gì?!
- --------hoàn---------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT