*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Đêm mù sương lặng lẽ trôi qua, sáng sớm thức dậy, Lê Đường chạm mắt Tưởng Lâu thì tỉnh bơ đánh mắt đi.
Hôm qua cậu tỉnh lúc nửa đêm, Tưởng Lâu cũng đứng dậy đi vòng sang bên kia giường bệnh, cậu nói muốn đi vệ sinh Tưởng Lâu bèn đỡ cậu đi.
"Em tự đi được." Khi ấy Lê Đường nói.
Tưởng Lâu không ừ hử gì, bàn tay đỡ cánh tay cậu không hề buông.
Cũng may hắn chỉ đưa đến cửa nhà vệ sinh. Lê Đường đi vào, nghe thấy người sau lưng nói: "Có gì thì gọi anh, anh ở ngoài này."
Má Lê Đường tự dưng nóng bừng, thầm nghĩ có chuyện gì được, đưa giấy chắc?
Vì sự việc nhỏ ấy mà sau khi ngủ dậy Lê Đường hoàn toàn không thể nhìn thẳng mắt Tưởng Lâu, lúc hai đứa sóng vai đánh răng rửa mặt, Lê Đường cũng một mực cúi đầu không nhìn gương.
Bữa sáng có bánh nướng nhân mì thạch và tào phớ Tưởng Lâu mua ngoài bệnh viện.
Thật ra Lê Đường vẫn không quen nổi vị cay nồng trong ẩm thực Tự Thành, tiệc cưới tối qua cũng không động đũa mấy. Nhưng bánh nướng là ngoại lệ, vỏ bánh vàng giòn đầy ắp nhân thịt bò, còn có mì thạch chua ngọt hơi cay cay. Rõ ràng mì thạch đã được gia giảm gia vị cho ít cay nhiều ngọt, cực kỳ hợp sở thích của Lê Đường.
Tào phớ cũng ngọt thơm mềm tan, Lê Đường không khỏi nghi ngờ sao ngày xưa mình phải cố chấp thích bánh mì sandwich, đồ ăn sáng Trung Quốc nóng hổi không ngon hay sao?
Bình thường Lê Đường ăn ít, thấy cậu ăn nhiều Tưởng Lâu bèn đưa bánh nướng mình chưa xé vỏ cho cậu.
Lê Đường không nhận: "Em no rồi."
Nói đoạn vai cậu run lên, ợ một cái không có tiếng nhưng vẫn nhìn ra.
Bối rối quá, Lê Đường liếc thấy khóe môi Tưởng Lâu khẽ gương lên như đang cười.
Đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn cười từ khi gặp lại nhau.
Lê Đường không khỏi ngẩn ngơ, chỉ trong vài giây lơ đãng Tưởng Lâu đã sáp lại, đưa tay toan giúp cậu lau hạt vừng dính trên môi.
Nghiêng người né hoàn toàn là vô thức, tầm mắt cậu cũng cụp xuống theo, thầm nghĩ sao mà mất thể diện quá, đâu ra ông sếp nào ăn cơm dính cả lên mặt? Giờ thì hay rồi, nên lấy tay lau đi hay dùng lưỡi liếm vào miệng đây?
Bỗng nhiên cậu nghe thấy người trước mặt hỏi: "Em nói không phải em không muốn gặp anh mà?"
Lê Đường khó hiểu ngẩng đầu, đối diện đôi mắt bình tĩnh mà sâu thẳm của Tưởng Lâu.
Cậu vô cớ ngẩn người: "... Vâng."
Trước đây cậu tránh né cũng không phải vì không muốn gặp hắn mà là tưởng hắn vẫn hận mình, không muốn làm hắn bực tức. Một phần cũng vì cậu sợ không giấu được.
Dường như Tưởng Lâu thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nhìn Lê Đường, trịnh trọng cất lời: "Vậy thì đừng tránh anh nữa."
Khi Lý Tử Sơ đến, Lê Đường đang âu sầu vì chạm tay vào tay nắm cửa bị tĩnh điện, tức thì trông thấy Tưởng Lâu không biết kiếm ở đâu một tuýp kem dưỡng da tay, tỏ ý Lê Đường xòe tay ra.
Sau đó hắn vặn nắp, vô cùng tự nhiên bóp kem lên mu bàn tay Lê Đường.
Hình ảnh quen thuộc khiến Lý Tử Sơ nhớ về mùa đông rất nhiều năm trước, lúc nào Tưởng Lâu cũng thủ sẵn một tuýp kem dưỡng da tay, không dùng cho mình mà là cho Lê Đường bị tĩnh điện với mọi thứ trên đời.
Mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng Lý Tử Sơ vẫn nói chen vào: "Tôi vừa hỏi y tá, nếu khám không có vấn đề gì thì có thể xuất viện."
Lê Đường đáp lời, xoa hai tay vào nhau rồi quay người lấy áo khoác của mình.
Lúc kiểm tra tại phòng, Bùi Hạo cũng tới.
Nhìn Lý Tử Sơ đứng ở cửa ngóng mắt vào trong với vẻ cảnh giác, Bùi Hạo cười nói: "Bên trong có thú dữ à?"
Lý Tử Sơ đáp: "Đúng vậy, loại ăn thịt người ấy."
Bùi Hạo lập tức tắt nụ cười: "Giám đốc Lý, có những lời không thể nói bậy đâu."
Anh ta đã sớm bất mãn thái độ của Lê Đường và bạn bè cậu với Tưởng Lâu, huống chi số vốn này cũng không nhất định phải có, năm lần bảy lượt nhượng bộ đã khiến tính cách vốn chẳng tốt lành của anh ta gần đến giới hạn chịu đựng.
Mà Lý Tử Sơ vẫn giữ lập trường: "Hỏi thử anh em tốt của anh đã làm gì là biết ngay tôi có nói bậy không."
Sau khi tiễn nhóm Lê Đường đi, Bùi Hạo hỏi Tưởng Lâu.
Anh ta biết rất ít về đời sống tình cảm của Tưởng Lâu, chỉ phán đoán dựa trên những gì mình nhìn thấy, cho rằng Tưởng Lâu yêu Lê Đường sâu đậm, còn Lê Đường "không biết tốt xấu", trước thì bỏ Tưởng Lâu ra nước ngoài, giờ lại nhây với Tưởng Lâu không cho hắn đáp án, thực sự một lời khó nói hết.
Tưởng Lâu cũng không giấu, lược bỏ ngọn nguồn giữa mình và Lê Đường, chỉ kể sự việc phát thanh cho Bùi Hạo.
Bùi Hạo nghe xong không phản ứng gì, trầm mặc một lúc lâu rồi bình tĩnh chửi: "Mày đúng là cái loại không ra gì."
Theo anh ta thì dù có thù oán sâu nặng tới đâu chăng nữa cũng không nên dùng việc này để hủy hoại một người.
Tưởng Lâu cảm thấy anh ta chửi rất đúng, hiếm khi không tháo máy trợ thính, như thể đang chờ anh ta chửi thêm.
"Còn đầu tư với tạo cơ hội gặp mặt gì nữa?" Bùi Hạo nói tiếp: "Anh thấy mày làm một mồi lửa tự thiêu mình đi, biết đâu cậu ta lại hết hận."
Tưởng Lâu đáp: "Em ấy nói em ấy không hận tôi."
Bấy giờ Bùi Hạo mới tỏ vẻ ngạc nhiên, há hốc mồm: "Hôm nào anh phải đi vái sếp Lê, cậu ta là thần tiên hay Bồ Tát sống ở đâu vậy!"
Bên kia trên máy bay, Lê Đường lại ngược lại, kể cho Lý Tử Sơ toàn bộ câu chuyện đời trước và nguyên nhân Tưởng Lâu trả thù mình.
Lý Tử Sơ nghe xong cũng rất bình tĩnh, Lê Đường hỏi cậu ta sao không ngạc nhiên chút nào, cậu ta cười khẩy: "Bịa chuyện rất hay, đáng tiếc từ hai mươi năm trước tôi đã xem phim tám giờ có tình tiết tương tự rồi."
Lê Đường: "... Tôi nói thật."
"Ừ, thật, cậu thật sự rất giỏi viện cớ cho cậu ta."
"..."
Thật ra không phải Lý Tử Sơ hoàn toàn không tin, chỉ là cần thời gian tiêu hóa.
Lê Đường cũng cần thời gian để chắp vá hoàn chỉnh câu chuyện từ các góc độ khác nhau, giống như ghép lại từng mảnh vỡ rơi đầy đất.
Vừa hay cuối năm nhiều việc, ngoại trừ các dự án đầu tư cần làm tổng kết cuối năm và phân tích triển vọng năm sau, Lê Đường còn phải tham gia đủ loại tiệc tối ngoài giờ làm, đâm đầu vào phường danh lợi.
Đến khi có thể nghỉ lấy hơi, phòng Hành chính tổng hợp của công ty đã bắt đầu đặt mua quà Tết cho nhân viên, hội trường tổ chức tiệc cuối năm cũng đặt xong đâu vào đấy.
Năm đầu tiên gia nhập công ty nên Lê Đường vô cùng coi trọng buổi tiệc cuối năm đầu tiên.
Ngoài toàn thể nhân viên công ty, cậu còn tự mình lên một danh sách khách mời, liệt kê tất cả đối tác làm ăn quan trọng.
Tất nhiên ROJA cũng có trong danh sách. Báo cáo do phòng Tài vụ trình lên nói rõ dự án của ROJA đến sau, hợp tác chưa đầy hai tháng đã có rất nhiều sản phẩm tiêu thụ tốt, lợi nhuận được chia chiếm hơn 50% tổng doanh thu của công ty.
Có thể nói năm nay công ty có khả năng biến lỗ thành lãi, cải tử hoàn sinh, hơn một nửa là nhờ ROJA.
Mặc dù kết quả như vậy có thể quy công lao thuộc về công ty có tầm nhìn tốt, phát hiện chính xác dự án đầy triển vọng đồng thời đầu tư quyết đoán, nhưng sự thật là tại một bữa tiệc trước đó, Lê Đường nghe người cùng ngành nói từ lâu ROJA đã nằm trong tầm ngắm của công ty đầu tư khác, quy mô công ty đó lớn hơn công ty Lê Đường, nguồn vốn hùng hậu ổn định, nhưng ROJA lại từ chối công ty đó rồi nộp đơn huy động vốn ở công ty Lê Đường.
Người này cười nói: "Về sau nghe đâu cậu và lãnh đạo của ROJA là bạn học cũ, mọi người còn thắc mắc bạn học cũ phải có quan hệ tốt cỡ nào mới làm được đến thế."
Hơn nữa sau đó Lê Đường còn nghe Tô Thấm Hàm kể Bùi Hạo không phải dạng lông bông cà lơ phất phơ gì, cũng không phải "trai bao" chuyên tiếp khách, bố anh ta là chủ tịch hội đồng quản trị công ty dược phẩm có tiếng trong nước, anh ta là con đại gia tiền bạc chất đống. Giai đoạn đầu ROJA mới thành lập, bố Bùi Hạo chướng mắt việc làm ăn quy mô nhỏ của anh ta nên không cấp vốn, anh ta đã bán xe đua của mình, tự đốt tiền phát triển ROJA.
Cho nên ROJA hoàn toàn không thiếu tiền, cũng không thiếu nhà đầu tư.
Một công ty lập nghiệp tương lai xán lạn, trông thì có vẻ thấp cổ bé họng xin đầu tư nhưng thực tế là đang làm từ thiện.
Việc này khiến tâm trạng Lê Đường rất phức tạp, hỏi ý kiến bạn thân: "Họ lặn lội cả một vòng lớn để làm gì?"
Lý Tử Sơ liếc từ đầu đến chân cậu, không nói cũng thể hiện rõ ý.
Tô Thấm Hàm tặc lưỡi: "Không phải chứ tiểu Đường, sao ngày trước không nhận ra cậu tồ vậy nhỉ."
Cô bạn mở lưu trữ đám mây trên điện thoại, tìm một bức ảnh trong thư mục đề tên "2019" cho Lê Đường xem.
Lê Đường liếc mắt đã nhận ra đây là kỳ nghỉ đông sau khi kết thúc học kỳ 1 lớp 11, cậu may mắn được tham gia trại đông do nhà trường tổ chức với tư cách học sinh có cống hiến đặc biệt.
Ba ngày hai đêm đó xảy ra rất nhiều việc, cậu và Tưởng Lâu ngồi cạnh nhau trên xe buýt, ăn kẹo sữa Tưởng Lâu mua cho mình, leo núi bị ngã trầy chân, "chia tay" rồi "làm lành" với Tưởng Lâu, lần đầu tiên tỏ tình trực tiếp với Tưởng Lâu, thẳng thắn nói "em thích anh"...
Bây giờ nhớ lại, việc nào cũng liên quan đến Tưởng Lâu.
Mà bức ảnh Tô Thấm Hàm cho cậu xem được chụp vào ngày thứ hai đến núi Bạch Thạch, tham quan rừng Kỳ Thạch, Lê Đường nghe Tô Thấm Hàm xúi ôm tảng đá "Bạch Long Mã". Lê Đường trong ảnh tinh thần uể oải, ngoài vẻ ốm yếu sau khi sốt thì còn nỗi buồn "bị chia tay".
Nhưng Tô Thấm Hàm không bảo cậu tự xem mặt mình, cô bạn phóng to ảnh vào một người ở góc.
Người đó nhìn thẳng hướng Lê Đường với nét mặt hờ hững, song ánh mắt không có vẻ là tình cờ nhìn sang mà giống như luôn chú mục vào cậu.
Người đó mặc áo đen quần đen, là Tưởng Lâu.
Lê Đường mím môi, che đậy cảm xúc rối bời bằng im lặng.
Nhưng Tô Thấm Hàm không định tha cho cậu: "Về sau tôi sắp xếp ảnh mới thấy... Thảo nào khi ấy tôi đã cảm thấy hai cậu không bình thường, hóa ra là ngấm ngầm qua lại, gian díu từ lâu rồi."
Lê Đường khiếp hồn với chữ "gian díu", nghĩ ngợi bèn nói: "Một bức ảnh tình cờ chụp được thôi mà, không thể nói lên điều gì."
Họ đã sớm qua cái tuổi phán đoán tình cảm sâu sắc hay nhạt nhoà nhờ ánh mắt.
Tô Thấm Hàm nhún vai: "Nếu không tin thì có thể tự đi hỏi cậu ta."
Lê Đường vừa định nói không cần đâu thì Tô Thấm Hàm bổ sung: "Nhưng cái kiểu lừa yêu nói dối thành tính như cậu ta, cậu có hỏi cậu ta cũng chẳng nói thật."
Lê Đường: "..."
Lần này Tô Thấm Hàm tới thủ đô vẫn là vì công việc, cuối năm lịch trình bận rộn nên không thể tham gia tiệc cuối năm của công ty Lê Đường.
Trước khi tiễn cô bạn đi, Lê Đường nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định thú nhận một chuyện: "Nhớ tin nhắn Wechat đầu tiên cậu gửi cho tôi không? Cậu hỏi tôi có biết địa chỉ nhà Tưởng Lâu không ấy?"
Tô Thấm Hàm nhớ có chuyện này, hỏi ngược đời: "Làm sao, tức tôi không hỏi địa chỉ nhà cậu trước à?"
Lê Đường lắc đầu: "Khi ấy tôi trả lời cậu là 'sao tôi biết được'..."
Tô Thấm Hàm đảo mắt, vỡ lẽ: "Hoá ra cậu biết địa chỉ nhà cậu ta nhưng cố tình không nói cho tôi!"
Lê Đường chột dạ gật đầu.
"Hoá ra từ rõ sớm cậu đã..." Tô Thấm Hàm giả bộ sắp ngất: "Không ổn rồi không ổn rồi, tuy hồi đấy kiếm được địa chỉ nhà cậu ta cũng vô ích, nhưng đứng trên góc độ của tôi năm mười bảy tuổi mà nghĩ thì vẫn cáu lắm đấy!"
Để đền bù "tổn thất tinh thần", Lê Đường đặt hàng hơn trăm sản phẩm mỹ phẩm của Tô Thấm Hàm làm quà tặng khách nữ tham gia tiệc cuối năm.
Tết Nguyên Đán năm nay rơi vào tháng 2 Dương lịch, tiệc cuối năm tổ chức vào một buổi tối cuối tháng 1.
Lê Đường là chủ bữa tiệc, vẫn còn sớm đã đứng ở cửa hội trường đón khách.
Tề Tư Nhàn phòng Marketing cảm thấy cậu chỉ mặc com lê thì quá giản dị, chuẩn bị cho cậu dải băng đeo chéo cực kỳ lố bịch và hoa tươi cài trước ngực, cố gắng hết sức sửa soạn cho bộ mặt công ty, nhưng Lê Đường thấy thật sự quá giống chú rể thời xưa đeo bông hoa đỏ to đùng, ngại ngùng đeo lên người.
May sao dù com lê cà vạt đơn giản nhưng phù hợp, Lê Đường bắt tay chào hỏi khách khứa trước cửa, đến lượt Chu Đông Trạch, hắn giả vờ mình cũng là đối tác làm ăn, mỉm cười rạng rỡ ghé tai Lê Đường thì thầm: "Hôm nay cậu rất đẹp."
Lê Đường cười bất lực, thầm nghĩ đẹp hay không không biết, dù sao cũng sắp chết cóng rồi.
Tiếp theo là nhóm ROJA, Bùi Hạo chắp hai tay cúi đầu trước Lê Đường như đang lễ Phật.
Lê Đường toan hỏi sếp Bùi làm vậy là sao thì Tưởng Lâu đằng sau ủn Bùi Hạo vào hội trường, đoạn giơ tay còn lại ra.
Lê Đường vừa bắt tay hắn vừa quan sát cách ăn mặc của hắn hôm nay, áo măng tô màu đen tuy không đủ long trọng nhưng rất tôn dáng hắn.
Từ năm mười bảy tuổi Lê Đường đã không thấy ai mặc màu đen hợp hơn Tưởng Lâu, thời niên thiếu có sự sắc sảo ung dung thản nhiên, hiện nay thì chín chắn trầm lặng như nước.
Tưởng Lâu không nói gì, bắt tay xong bèn đi vào hội trường.
Lê Đường lại đứng ngoài thêm vài phút, khi chắc chắn khách đã tới đông đủ mới xoay người vào trong.
Bước vào cửa có hơi ấm phả vào mặt giúp sống lại, đồng thời Lê Đường tự dưng "mù lòa".
Đột ngột di chuyển từ không gian lạnh đến nơi ấm áp nên kính bị hơi nước.
Từ đây phải đi qua một hành lang mới đến hội trường họp, Lê Đường không thể không tạm dừng, đưa tay chống tường định bụng lau kính trước.
Không vịn được tường nhưng cậu sờ trúng một bàn tay.
Xúc cảm quen thuộc, đây là bàn tay cậu từng nắm vô số lần, cũng từng được ủ ấm trong lòng bàn tay dày rộng này vô số lần, gần gũi đến mức có thể cảm nhận mạch đập của chủ nhân bàn tay.
Khi đã ấm từ ngoài vào trong, bàn tay ấy mới chậm rãi thả ra rồi vô cùng tự nhiên tháo kính trên sống mũi Lê Đường.
Lê Đường cận thị nhưng độ không cao, vì vậy có thể nhìn thấy người trước mặt cầm khăn lau sạch kính cho mình như thế nào.
Thật ra Tưởng Lâu đã đến từ sớm, muốn nhìn thêm một chốc mới xếp hàng sau cùng, không ngờ lại gặp bạn cũ, bạn cũ này còn có quan hệ thân thiết với Lê Đường tới mức cả hai đứng rất gần.
Tưởng Lâu cụp mắt lau kính, trông thì có vẻ chăm chú nhưng trong lòng lại nghĩ, rốt cuộc nghe thấy gì mới cười tươi tắn thế?
Lẽ nào đối tượng thật sự của câu "nhầm rồi" là Chu Đông Trạch?
Lê Đường cũng đang nghĩ vì sao anh lại ở đây, anh đang đợi mình sao?
Phải chăng sự tiếp xúc như có như không cùng sự quan tâm chu đáo không chỉ vì bù đắp mà thôi?
Lau kính xong, lúc trả kính Tưởng Lâu lên tiếng hỏi: "Dạo này bận lắm sao?"
Dứt khỏi mạch suy nghĩ, Lê Đường nhận kính đeo lên mắt: "Đúng thế, cuối năm mà, bên bọn anh cũng không khác nhỉ?"
Tưởng Lâu "ừ": "Phòng Nghiên cứu phát triển có dự án đang hoàn thiện, tăng ca cả tháng nay."
"Xem ra chuẩn bị xong tiền thưởng cho nhân viên rồi."
"Đấy là việc của Bùi Hạo, anh không xen vào."
"Sếp Bùi còn phụ trách công việc tài vụ ở công ty bọn anh hả?"
"Trừ nghiên cứu phát triển thì những việc khác anh ta đều quản lý."
...
Dù sao cũng đang ở nơi công cộng, cả hai chỉ nói loanh quanh chuyện công việc, ai nấy đều có chừng mực, không đả động chủ để quá giới hạn.
Hơn nữa Tưởng Lâu biết, hiện giờ vẫn chưa phải lúc.
Chuyện quá khứ niêm phong cất kỹ vừa được hé mở, thể nào cũng nên có thời gian bình tĩnh.
Có thể thản nhiên gặp mặt, thoải mái tán gẫu đã là việc mà bảy năm trước hắn chẳng dám tơ tưởng rồi.
Nhắc đến kế hoạch ăn Tết, Lê Đường nói: "Đi thăm họ hàng bạn bè, năm nay còn phải dự mấy buổi xã giao, nhưng cũng chỉ đánh bài nhậu nhẹt, không tốn sức."
Sau Tết công ty đi team building nghỉ dưỡng, Lê Đường còn đang nghĩ có cần tham gia không.
Tưởng Lâu lại quan tâm đến "nhậu nhẹt", khẽ cau mày: "Sức khỏe quan trọng, uống ít rượu thôi."
Lê Đường đáp: "Sức khỏe em vẫn ổn mà, không yếu thế đâu."
Nói xong mới thấy thiếu tự tin, nếu cậu không yếu thì sao lần trước lại khóc ngất phải vào viện?
Nhận ra nét bối rối trên mặt Lê Đường, tim Tưởng Lâu bỗng loạn nhịp. Những điều nhỏ nhặt quen thuộc khi hai đứa ở bên nhau ngày trước, nay lại được tận mắt nhìn thấy luôn gợi lên nỗi xúc động khác biệt.
Lúc này trong hội trường vẳng ra giọng nữ ngọt ngào, chào mừng mọi người tới dự tiệc cuối năm.
Lê Đường như tỉnh cơn mơ, vội nói: "Mình vào trước đã."
Vừa xoay người Tưởng Lâu đã gọi cậu lại: "Ra Tết có thời gian tới công ty bọn anh một chuyến không?"
Lê Đường dừng bước quay người: "... Việc gì à?"
"Muốn cho em xem con robot hồi trước."
Lê Đường biết là con robot MARIPOSA ROJA.
Tưởng Lâu nói: "Bây giờ nó biết hát, cũng biết nhảy rồi."
Không phải chỉ biết mỗi nắm tay thôi.
Lê Đường không ngờ hắn lại nhớ mệnh lệnh mình nghĩ bừa, coi là thật rồi viết chương trình mới, trong phút chốc có phần lúng túng.
Nhưng cuối cùng cậu vẫn nở nụ cười.
"Được chứ." Lê Đường cười tươi nhận lời: "Qua đợt bận này em sẽ đi xem."