Ta là Tiểu Quy Nữ, là chữ "Quy" trong con rùa. Ở Yêu giới chúng ta, không phải tất cả mọi sinh vật đều có thể sử dụng pháp thuật, ngoại trừ phải được sinh ra trong một gia tộc có yêu khí, thì còn phải tu luyện gian khổ nữa. Tu luyện là một quá trình lâu dài không nói, nhưng quan trọng nhất là phải tu luyện đúng cách. Cho nên, chúng ta ai cũng phải đi học.
Toàn bộ Yêu giới chỉ có một học viện, gọi là học viện Vạn Yêu. Một trăm năm mới chiêu sinh một lần, các yêu loại trên ba trăm tuổi thì sẽ có thể đến báo danh. Sau đó, dựa vào tư chất của từng người, à không phải, là từng con, mà được phân vào từng phân viện khác nhau. Tất nhiên là có không ít yêu loại dựa vào mối quan hệ quen biết giữa tộc trưởng của mình với các sư tôn mà được xếp vào phân viện tốt.
Quy tộc trưởng của chúng ta cũng là gia gia ta, làm người ngay thẳng thật thà, tất nhiên là không nịnh bợ. Quy tộc lại bản tính chậm chạp, cho nên mấy trăm năm qua, chỉ có mười con rùa được thành công trở thành học viên của Vạn Yêu học viện.
Điều này khiến cho phụ mẫu của ta cực kỳ lo lắng, năm nay ta vừa tròn 300 tuổi, đã đến lúc phải đi học rồi, nhưng tư chất ta không cao, gia gia thì lại không xu nịnh, cho nên có thể nói con đường tiến vào học viện Vạn yêu của ta cực kỳ gập ghềnh.
Nhưng trong lúc rối rắm này, phụ thân ta nhận được tin tức, rằng thời điểm Học viện Vạn yêu chiêu sinh năm nay, trùng với sinh thần của vị sư tôn địa vị cao nhất ở học viện Vạn Yêu: Hạc Quân Trạch.
Nghe nói, hắn năm nay 1000 tuổi, bằng với huynh trưởng của ta, nhưng đã ở cấp bậc Yêu tôn, có thể đi ngang trong tam giới. Nếu được hắn gật đầu, không những có thể vào được học viện Vạn yêu, mà còn có thể vào phân viện Hạc Tôn của hắn mà học tập. Học sinh tốt nghiệp từ phân viện Hạc Tôn, là sự tình oai phong đến mức nào, có thể nói là vẻ vang cho cả Quy tộc đấy!
Thế nên, phụ mẫu ta quyết định, chuẩn bị một món lễ vật thật lớn, do ta mang tới thay mặt Quy tộc dâng cho Hạc sư tôn trước đại hội chiêu sinh một ngày. Hắn hài lòng, sẽ nhận ta vào học viện.
Lễ vật quý giá nhất của Quy tộc chúng ta, cũng là pháp bảo của nhà ta: chính là chiếc mai rùa Kim Quy đặt trong từ đường, ngày nào ta cũng phải đến, thắp hương khấn nó ba cái, sau đó mới được đi chơi.
Nhân lúc gia gia ta bế quan, phụ thân ta trộm mai Kim Quy, gói vào trong tay nải, dúi cho ta thêm một ít lương khô rồi đuổi ta khỏi nhà, còn kèm theo một câu: "Không thành công thì đừng về! Nếu không ta sẽ ói máu mà chết!"
Mẫu thân ta khóc lóc chạy theo ta ra đến đầu cầu, vuốt tóc ta, nói: "Không học được thì thôi, tìm được một trượng phu tốt, sinh rùa con cho phụ thân và gia gia bồng, thì có thể về, biết chưa…"
Ta ôm theo cái mai rùa, tập tễnh lên đường. Đây cũng là lần đầu tiên ta xa nhà, nhưng học viện Vạn Yêu nổi tiếng như vậy, vào thời điểm này, rất nhiều người thu xếp khăn gói đi báo danh ta chỉ cần bám theo bọn họ là được, không sợ đi lạc đâu!
Nhưng ta đã quá đề cao tốc độ của mình, lúc tất cả mọi người đều đã vượt qua ngọn Vạn Yêu Sơn thì ta vẫn còn ì ạch ở dưới chân núi. Vì để không chậm trễ thời gian, ta quyết định đi liên tục không kể ngày đêm, cũng không dừng lại nghỉ ngơi nữa.
Tối hôm đó, ta cõng cái mai trên lưng, vừa gặm lương khô, vừa dò dẫm đi từng bước trên sườn núi, thì đột nhiên trông thấy một chuyện lạ trước mặt. Đó là một đứa bé phấn điêu ngọc trác, trông hết sức đáng yêu, đang bị một con trăn gấm thật to đuổi theo bén gót.
Con trăn gấm kia còn chưa khai linh trí, không có đầu óc, cứ xô đổ cây to cây nhỏ trên đường, tạo thành những hình vẽ ngoằn ngoèo trên mặt đất, cắm đầu đuổi theo đứa bé. Đứa bé kia có thể thấy cũng là người của Yêu tộc, nhưng là chủng loại gì thì ta không thể nhìn ra, dù sao đi nữa thì ta cũng còn chưa được đi học...
Không được, ta vốn là một quy nữ có gia giáo. Tất nhiên không thể trông thấy cảnh tượng như thế mà ngoảnh mặt làm ngơ được, gia gia của ta sẽ thất vọng biết bao nhiêu, phụ mẫu ta cũng sẽ thương tâm, còn các huynh trưởng ta cũng sẽ cực kỳ giận dữ …
Nghĩ tới đây, ta lập tức xông tới, quăng cái mai rùa Kim Quy ra, mai rùa lập tức phát sáng rực rỡ, nện "cái bộp" vào đầu con trăn. Con trăn kia trợn mắt lên, ngẩng đầu nghểnh cổ ngó ta một cái, rồi mềm nhũn khuỵu xuống đất, chết tươi.
Ta khoái chí thu mai rùa lại, chạy tới trước mặt đứa bé kia, nói: "Tiểu bảo bảo, đệ có sao không?"
"Ngươi gọi ta là gì?", đứa bé đứng khoanh tay trên một tảng đá, bễ nghễ liếc nhìn ta ở bên dưới, thốt ra một câu hết sức lạnh lùng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT