Lâm Tây Dữu đã làm xong bữa cơm trưa, đúng giờ lập tức đến trung tâm tâm lý Noãn Dương, lại nghe được từ miệng đồng nghiệp của cô rằng Diệp Tri Hạ đã đến phim trường.

Cô nhìn hộp cơm trong tay, suy tư một lát, liền xin người nọ cho địa chỉ, tới đây lại bị người phụ trách phim trường ngăn cản không cho vào.

Cô đành phải gọi điện thoại liên tục cho Diệp Tri Hạ, nhưng chỉ có thể nghe được một câu lặp đi lặp lại “Số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được...”

“Chuyện là thế này, tôi tìm Diệp Tri Hạ, nhưng mà điện thoại của cô ấy không gọi được, ông có thể gọi cô ấy giúp tôi không...”

“Không được, mọi thứ ở phim trường đều phải giữ bí mật, ngoại trừ người có phận sự, những người khác tuyệt đối không được đi vào!”

“Ôi! Tôi quen cô ấy, để tôi đưa cô ấy đi!”

“... Tưởng Ngạn?!”

Tưởng Ngạn nhướng mày, lộ ra một nụ cười, rồi liền dẫn theo Lâm Tây Dữu vào phim trường. Hai người dừng lại ở bên cạnh chiếc xe dùng làm phòng riêng của Tưởng Ngạn.

“Tiểu Diệp bây giờ có lẽ đang ở trong phòng xe của Ngu Lạc Lạc, phân tích nhân vật trong kịch bản cho cô ta, cô là... bạn của cô ấy à?”

“Đúng vậy! Không biết có thể làm phiền anh đưa cái này cho cô ấy không?”

Lâm Tây Dữu giao cái túi trong tay cho Tưởng Ngạn, khóe môi cũng mang theo nụ cười, khiến Tưởng Ngạn nhìn có chút mê mẩn.

“Cô ấy... Hình như là đã ăn cơm rồi....”

“Hạ Hạ này… trí nhớ thật là, nhưng mà nếu đã là như vậy, anh Tưởng không chê, thì cứ xem như đây là quà gặp mặt cho anh, sau này hi vọng anh có thể chiếu cố cho Hạ Hạ nhiều hơn!”

“Yên tâm đi! Ở chỗ này, cô ấy không cần tôi chiếu cố đâu!”

Lâm Tây Dữu không hiểu lắm những gì mà Tưởng Ngạn nói, chỉ cho rằng anh ta đang nói những người trong đoàn làm phim này rất tốt, sau đó cô giơ tay nhìn đồng hồ, rồi nhẹ giọng cười nói: “Anh Tưởng, buổi chiều tôi còn có việc, tôi đi trước đây!”

“Được!”

Tưởng Ngạn vẫn luôn nhìn theo bóng Lâm Tây Dữu, cho đến khi chiếc lưng kia đã hóa thành một điểm đen không nhìn thấy được nữa, hắn mới có chút ảo não thấp giọng thì thầm: “Ối! Còn chưa biết tên cô ấy!”

Buổi chiều ở trường quay, sau khi được sự chỉ giáo của Diệp Tri Hạ vào buổi trưa, cuối cùng Ngu Lạc Lạc sau nhiều lần quay lại cũng đã có thể hoàn thành cảnh quay đầu tiên.

Trong khi đó Diệp Tri Hạ sau khi xem xong, cũng yên lặng đi tìm một góc khuất xem các cảnh diễn buổi tối.

Vẫn là sân thể dục ở trường cấp 3 kia, Nhưng điều khác biệt chính là, lúc này … Diệp Thời đã trực tiếp nhìn “thấy” Thẩm Hạ Thâm.

————

Gió thổi đêm mùa hè, vẫn mang theo một chút khí nóng, nhưng đã bớt oi bức hơn so với ban ngày. Chính vì vậy, Diệp Thời rất thích đi tản bộ vào khoảng thời gian thưa thớt người trên sân thể dục này.

Diệp Thời đi học sẽ mang một chiếc kính mắt thật dày, nhưng buổi tối khi đang tản bộ cô sẽ tháo mắt kính xuống. Dùng thị lực không mấy tốt của mình mà thưởng thức thế giới này, cũng có một cảm giác thú vị riêng.

Cô chậm rãi đi trên đường băng plastic, gió đêm thổi qua tóc mái trên trán cô, cô vô thức nhắm hai mắt lại, lại vô ý đâm sầm vào một lồng ngực ấm áp.

Diệp Thời vội vàng mở mắt ra, muốn nhìn thấy rõ người trước mắt, nhưng chỉ nghe được một âm thanh quen thuộc: “Cậu vẫn không cẩn thận như vậy sao!”

“Là cậu sao? Cảm ơn cậu hôm trước đã đưa tôi đến phòng y tế!”

Thẩm Hạ Thâm nhìn cô bé trước mặt, khóe môi nhẹ nhàng cong lên.

Diệp Thời nhìn hình ảnh mơ hồ trước mặt, nhẹ giọng mở miệng: “Vừa rồi... Thật là xin lỗi, tôi không nhìn rõ đường.”

“Không sao!”

“Đúng rồi, tôi tên là Diệp Thời!”

“Tôi là Thẩm Hạ Thâm!”

Đột nhiên bên cạnh vang lên một loạt tiếng chuông inh ỏi, lúc Thẩm Hạ Thâm nói tên mình.

“Chuông reo rồi, tôi đi trước đây!”

————

“Thật là đáng tiếc không nghe được tên cậu ấy!” Ngón tay Diệp Tri Hạ nhẹ nhàng lướt qua câu tự giới thiệu của nam chính trong kịch bản, có chút thương cảm mà thì thầm.

“Cô Diệp, cô cũng ở chỗ này sao, cảnh diễn tối nay cô cũng nên phân tích cho Lạc Lạc nắm trước một chút, thời gian buổi tối không thể so với ban ngày, nếu để chậm trễ thì sẽ rất ảnh hưởng đến tiến trình quay!”

“Được rồi, yên tâm đi, đạo diễn Cố!”

Diệp Tri Hạ giảng giải những cảm thụ tâm lý của mình đối với nhân vật Diệp Thời vừa rồi cho Ngu Lạc Lạc nghe, đồng thời còn tập thoại với cô ta, cho đến vài phút trước khi bắt đầu quay, cô vẫn còn phân tích nhân vật cho Ngu Lạc Lạc hiểu.

Trong lúc quay phim, Thẩm Thức nhìn tấm bảng quay lại trước mặt, không khỏi nhíu lông mày.

Cho đến khi Ngu Lạc Lạc phải quay lại lần thứ năm, Thẩm Thức mới chậm rãi mở miệng: “Đạo diễn, tôi cảm thấy cứ tiếp tục như vậy, sẽ chỉ lãng phí thời gian mà thôi, hay là bảo cô Diệp cố vấn diễn thử một chút đi, đúng lúc cô Ngu đây có thể học kinh nghiệm thực chiến một chút về tính cách nhân vật!”

“À… cô Diệp cảm thấy thế nào?”

Đạo diễn cũng có chút khó xử, chỉ đành phải giao quyền lựa chọn cho đương sự… Diệp Tri Hạ.

“Tôi … Tôi không phải là diễn viên, làm sao mà diễn được!”

“Cô chỉ cần biểu hiện những gì mà cô hiểu về tính cách của Diệp Thời ra ngoài là được!”

Thẩm Thức nhìn Diệp Tri Hạ, trầm giọng nói, trong âm thanh có sự kiên định đến mức không ai có thể từ chối.

Diệp Tri Hạ chỉ phải miễn cưỡng đi đến trước camera, nhớ lại hình tượng Diệp Thời mà mình đã phân tích, ánh mắt dần dần thả lỏng.

Thẩm Thức đứng ở cách đó không xa cứ lẳng lặng mà nhìn cô như vậy, cho đến khi cô vô ý đâm sầm vào lồng ngực mình, hắn mới chậm rãi đọc lời thoại.

Khi Diệp Tri Hạ nói câu “Đúng rồi, tôi tên là Diệp Thời!” thì, hắn thật sự cũng nhếch khóe môi cười giống như Thẩm Hạ Thâm trong kịch bản, hơi cúi người tới gần bên tai Diệp Tri Hạ, lại thấp giọng nói một câu: “Tôi tên là... Thẩm Thức!”

Diệp Tri Hạ ngẩng đầu mở to hai mắt nhìn hắn, trái tim nhảy lên một cách không thể khống chế, khiến cô lập tức vùi mặt vào lòng bàn tay theo bản năng.

“Khụ! Lạc Lạc à, cô đã nhìn rõ chưa, chúng ta tranh thủ quay lại một lần!”

Đạo diễn thấy thế, vội vàng nói sang chuyện khác, dưới ánh mắt của các nhân viên ở đây về phía mình.

Diệp Tri Hạ cũng thừa dịp thay đổi này, mà chạy ra ngoài, cô chạy thật nhanh đến một góc khuất, không ngừng dùng tay quạt gió, muốn giảm bớt một chút nhiệt độ trên mặt mình.

Khoảnh khắc khi Diệp Tri Hạ xoay người chạy đi, Thẩm Thức lại nhìn chằm chằm theo bóng cô, lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng, “Tiểu Diệp, lần này... Anh nhất định sẽ khiến em nhớ kỹ tên anh!”

May mắn chính là, sau khi Diệp Tri Hạ ra sân khấu thị phạm một lần, Ngu Lạc Lạc cũng hết sức cố gắng chỉ quay một lần là đạt, được đạo diễn Cố hết sức khen ngợi một phen.

Ngay sau đó, dưới sự đề nghị của đạo diễn, Diệp Tri Hạ tham gia vào buổi tiệc liên hoan của đoàn viên. Cô nhìn Tưởng Ngạn và Thẩm Thức ngồi hai bên mình, trong lúc nhất thời có chút cứng đờ, thậm chí ngay cả tiếng chuông điện thoại reo cũng không nghe thấy.

Cho đến khi Tưởng Ngạn dùng khuỷu tay thúc thúc cô, cô mới xin lỗi rồi lấy di động ra, nói mình muốn ra ngoài một chút, sau đó chạy đến cửa mà nghe điện thoại.

“Hạ Hạ? Mày đang ở đâu?”

“Tiểu Dữu, xin lỗi mày, tao đang ăn liên hoan với đoàn phim, tao đã quên làm theo lời mày!”

“Không sao, đúng rồi, hôm nay tao có tới chỗ quay của mày, còn gặp được Tưởng đại thiếu gia nhà mày đấy!”

“Vậy sao mày lại không đến gặp tao?”

“Thì là vì tao bị trễ giờ đấy, trí nhớ của mày quá kém, tao đã nói sẽ tới đưa cơm cho mày, mày lại quên mà tự ăn trước!”

“Ôi xin lỗi, lát nữa tiểu nhân về nhà, sẽ nhất định đền tội với tiểu thư, người thấy có được không?”

“Vậy thì còn tạm được!”

Diệp Tri Hạ ngắt điện thoại, nhớ lại những gì vừa mới nói liền mỉm cười, rồi xoay người quay trở về chỗ liên hoan.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play