“Bạn bè tặng.” Kỷ Vi không đủ tự tin cúi đầu, trả lời qua loa, cũng không chú ý đến biểu hiện của Dịch Bắc, chỉ giải thích: “Ngày 1 tháng 5 là hội ký tên tập thể của tác giả Liên Manh. Sau đó… ý kiến về bộ quần áo này là do bọn em nghĩ ra! Nhưng em không ngờ một bộ váy áo lại đắt đến như vậy, tuy rằng Tô Điền đã giảm giá 30%, nhưng không ngờ vẫn mất hết nửa năm tiền lương của em.”
Dịch Bắc cúi đầu nhìn thoáng qua mái tóc cô, có chút kinh ngạc đánh giá bản thảo thiết kế váy áo trên tay, hỏi: “Em không quan tâm người đó…”
“Quan tâm chứ!” Kỷ Vi nghĩ rằng hắn đã biết mọi chuyện, cô đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hết sức kiên quyết, “Nhưng anh ấy không tin tưởng bọn em như vậy, quả thực không thể tha thứ! Sở thích mặc đồ khác giới thì có làm sao đâu, chỉ cần văn chương của anh ấy vẫn có thể đi vào lòng bọn em, thì cho dù có là yêu quái cũng đã sao?!” Nói đến cũng thật kỳ lạ, trọng tâm của Dịch Bắc dường như vĩnh viễn không thể nào trùng hợp với cô.
Yêu quái sao? Dịch Bắc vuốt sống lưng cô: “Vi Vi, em có bao giờ nghĩ tới, em kiên định như vậy hoàn toàn là bởi vì người đó cũng như rất nhiều thần tượng của mọi người, nói cách khác, anh ta tốt hay xấu hoàn toàn không ảnh hưởng đến cuộc sống của em không...”
Kỷ Vi vừa nghe vậy, vội vàng sửa lại cho đúng: “Sao lại là rất nhiều thần tượng? Chỉ có một mình anh ấy thôi?!”
Nghe thấy những lời này, trái tim Dịch Bắc càng thêm băng giá, nói: “Phải, chính bởi vì nguyên nhân anh ta là độc nhất vô nhị, cho nên ở trong lòng em, anh ta tồn tại giống như một loại ánh sáng, ánh sáng này quá mức chói mắt cho nên em có thể bỏ qua mọi khiếm khuyết của anh ta.” Dừng một chút, hắn lại nói: “Nếu là một người trong cuộc sống của em… một người bạn cực kỳ bình thường, có tật xấu không thể nói ra này, em có thể chấp nhận anh ta mà không hề do dự không?”
Nói xong, Dịch Bắc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cô không dám bỏ lỡ bất kỳ một chút biểu hiện nhỏ nào. Một lúc lâu sau, không thấy động tĩnh gì, cuối cùng hắn cũng buông bàn tay đặt trên vai cô ra, đứng dậy, giọng điệu lạnh lùng thổi qua đỉnh đầu cô: “Cũng cùng là một khiếm khuyết, em chỉ không ngại người đó, còn ở lại là người khác, thì em không thể đảm bảo được thái độ của mình, phải không?”
Trong đầu giống như có một cái chuông kêu lên một tiếng, Kỷ Vi lấy lại tinh thần, nhẹ giọng nói: “Anh nói với em những chuyện này, là một ám chỉ đạo lý gì?” Anh muốn ám chỉ cho em biết bất kể là em yêu thích Lacey đến mức nào thì đến cuối cùng em cũng không phải thật sự quan tâm anh ta? Chẳng qua cái em thích chỉ là ảo tưởng trong đầu mình, được phủ ánh sáng của thần tượng sao? Anh có thể dễ dàng phủ định sự chấp nhất những năm gần đây của em? Anh dựa vào cái gì?
“Anh không phải là em, làm sao anh biết trong lòng em nghĩ gì?” Cô lớn tiếng tức giận, hung hăng tung ra những lời này. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xác định quan hệ tới nay, Kỷ Vi mới giận dữ như vậy.
“Sự chần chờ vừa rồi của em đã đủ để chứng minh mọi thứ.” Dịch Bắc nhìn vào một điểm nào đó trên sàn nhà, sau cổ hiện ra một đường cong căng cứng, ánh đèn phòng khách soi vào làn da trên hắn, tỏa ra cảm giác cô đơn.
“Em phát hiện hôm nay anh có chút vô cớ gây rối.” Kỷ Vi giật lấy bản thảo thiết kế trong tay hắn, nhét vào trong túi xách một cách tùy tiện, nói: “Giữa chúng ta có thể có ý kiến khác nhau, nhưng xin anh đừng dùng suy nghĩ của mình làm đáp án chính xác.” Nói xong, cô bước nhanh lên lầu.
Còn lại một thân hình lẻ loi đơn bạc dưới ánh đèn, Dịch Bắc yên tĩnh đến mức giống như một bức tượng điêu khắc. Kim phút xoay mười mấy vòng, hắn mới thu hồi suy nghĩ bay xa.
Vẫn là không thể làm rõ…
Trong phòng, Kỷ Vi cuộn tròn trên giường, câu hỏi vừa rồi của Dịch Bắc chiếm cứ toàn bộ tư duy cô… Nếu là một người trong cuộc sống của em… một người bạn cực kỳ bình thường, có tật xấu không thể nói ra này, em có thể chấp nhận anh ta mà không hề do dự không?
Có thể không? Cô có chút hoảng sợ phát hiện, chính mình không thể đưa ra câu trả lời khẳng định.
“Thì ra mình là người tiêu chuẩn kép.” Cô móc di động ra, gửi tin nhắn cho Nhạc Đào.
Nửa phút sau, cô nhận được một cuộc điện thoại gọi tới, “Tối rồi còn đa sầu đa cảm như vậy, cậu không sao chứ?”
Kỷ Vi dựa vào câu hỏi của Dịch Bắc, kể lại cho Nhạc Đào nghe, cuối cùng, thêm một câu: “Nếu có một ngày, người nào đó nói với cậu, thật ra Phương Dĩ Triết có sở thích mặc đồ khác giới, cậu sẽ có phản ứng gì?”
Bên kia đầu dây cũng chần chừ một lát, sau đó thai phụ đại nhân hét to lên, “Ai dám nói?! Tớ đập bể đầu nó! Ông xã tớ đường đường nam nhi bảy thước, sao có thể?!”
“Cho nên mới nói, chuyện này xảy ra trên người Lacey, là hợp tình hợp lý, nhưng một khi xảy ra với người thân của chúng ta, thì vẫn luôn cảm thấy quái đãng. Chẳng lẽ thật sự giống như Dịch Bắc nói, chúng ta để ý chỉ tài năng và ánh sáng của thần tượng, còn lại, toàn bộ đều có thể bỏ qua?”
“Bị cậu phân tích như vậy, tớ cũng cảm thấy mình đối với đại thần không phải là tình yêu thực sự.” Nhạc Đào ừm ừm rối rắm một lúc, nói: “ Không phải người đàn ông của cậu uống lộn thuốc rồi chứ? Sao lại đi hỏi vấn đề này?”
“Hừ, hắn nhất định là uống lộn thuốc. Cứ luôn hỏi mấy câu kỳ lạ, giống như… giống như…” Cô ngập ngừng một lúc lâu, không tìm ra một từ thích hợp nào để hình dung biểu hiện của Dịch Bắc.
“Ghen!” Nhạc Đào bỗng nhiên toát ra một câu.
Đúng rồi! “… Xong rồi xong rồi, hình như đúng là như vậy thật.” Kỷ Vi ôm di động lăn từ chân giường đến đầu giường, trời ạ! Quả thực không thể tưởng tượng!
Đầu dây bên kia Nhạc Đào tiểu thư dựa vào đệm mềm mà Phương tiên sinh xếp sẵn, từ từ phân tích: “Tớ hỏi cậu, trước kia mỗi lần cậu nhắc đến Lacey ở trước mặt Dịch đại luật sư nhà cậu, anh ta có tỏ ra khó hiểu như vậy không?”
Kỷ Vi trả lời đúng sự thật: “Không, hắn nói cháu gái của mình cũng là fan của Lacey.”
“Vậy thì đúng rồi! Nguồn gốc của tất cả vấn đề gì cả ở chỗ lúc trước Lacey là phụ nữ, cho dù cậu có cuồng nhiệt thì Dịch đại luật sư cũng sẽ không có cảm giác nguy cơ, nhưng mà bây giờ thì khác…”
“Ý của cậu là, Dịch Bắc xem Lacey là tình địch?”
“Bingo! Cuối cùng cũng đã thông minh hơn một chút, thử nghĩ xem, có người đàn ông nhầm chấp nhận chuyện nào khác của mình suốt ngày lặp đi lặp lại chuyện của một người đàn ông khác? Nếu như vậy mà còn không tức giận thì không phải là đàn ông…”
Hình như rất có lý nhưng mà vẫn luôn có chỗ nào kỳ quái …
————
Sáng sớm hôm sau, trên bàn cơm. Kỷ Vi hết sức ân cần gắp một cái bánh quẩy bỏ vào trong chén Dịch Bắc, trưng ra gương mặt tươi cười, cô muốn mời Dịch Bắc cùng đến ngày hội ký tên một tháng năm này với mình. Tối qua cô đã trằn trọc suốt một đêm mới nghĩ ra được kế sách lưỡng toàn kỳ mỹ này, trong lòng nghĩ lần này Dịch Bắc sẽ không ghen nữa nhỉ?
Dịch Bắc nghe xong lập tức gác đũa, từ chối một cách công thức hoá: Ngày 1 tháng 5 anh phải đi công tác, xin lỗi không thể đi với em.
Kỷ Vi giận dữ lật bàn! Ối… Đương nhiên không thể làm trước mặt Dịch đại luật sư.
Vi Vi hoa nở: Các cậu nói hắn có đáng giận không?! Tớ đã xây cầu thang cho hắn từng bậc từng bậc, hắn thì ngược lại, một hai phải dùng dù để nhảy!
Nhạc Đào: Ôi chao đàn ông đều trẻ con như vậy, chờ đến hôm đó, còn không phải sẽ lái xe chở cậu đi hay sao….
Vi Vi hoa nở: Không đâu, hắn là người nói một là một, không hai lời. ╮(╯▽╰)╭
Tam Tửu Ngụy Thái: 【 thẹn thùng 】 Vi Vi, trai nhà chị thật là thú vị..
Vi Vi hoa nở:…
Tam Tửu Ngụy Thái: Quay lại vấn đề đi, trang phục đã làm xong, khi nào hai chị rảnh rỗi đến lấy?
… Khi nào chính là hai tiếng sau.
“Ôi, thế giới giả tưởng chuyển thành thế giới thật, cảm giác quá tốt.” Nhạc Đào ôm bụng nằm trên sofa nhà Mục Thiển.
Kỷ Vi múc một muỗng thanh long đưa đến miệng cô ta, nói: “Đúng vậy, đại vương.”
Nhạc Đào mày liễu dựng ngược, vươn ngón trỏ chỉ ra, bẻ giọng kêu: “Nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là đại vương, phải gọi ta là nữ vương đại nhân!”
Kỷ Vi nịnh nọt: “Đúng vậy Đại vương! Đại vương tốt!”
Mục Thiển ôm hai cái hộp lớn đi ra, mắt trợn trắng: Hai người các chị thật rảnh rỗi.
Kỷ Vi nhanh chóng bỏ đồ vật trên tay xuống, lòng mang tâm trạng vô cùng thành kính, mở nắp cái hộp giấy to trước mặt. Lọt vào trong tầm mắt là một mảnh đỏ lóa mắt, cô hít vào một hơi, thật cẩn thận giũ bộ váy ra, tơ lụa khẽ đong đưa, giống như gió nhẹ lướt qua mặt hồ, từng nếp gấp từng nếp gấp lay động tiếng lòng cô.
“Wow, Tô Điền thật sự có tài nha...” Nhạc Đào vươn móng vuốt sờ sờ bộ váy, “Đường cắt may không chê vào đâu được.”
“Dù sao cũng là nhà thiết kế nổi tiếng mà.” Mục Thiển lại mở một cái hộp khác ra, đẩy đến trước mặt Nhạc Đào, nói: “Của chị này.”
Nhạc Đào đặt may một bộ sườn xám xanh khổng tước, cổ áo và vạt áo đều dùng sợi tơ màu đen thêu phượng hoàng trừu tượng, chính là kiểu Trung Quốc điển nhã, Nhạc Đào trực tiếp kêu lên. Đáng thương vô cùng ôm lấy bộ sườn xám, nói: “Nếu tớ nói tớ muốn lấy bộ này, các cậu… có đánh chết tớ không?”
“Thiển Thiển, của em đâu?” Kỷ Vi đậy nắp hộp, phát hiện không thấy bộ váy Mục Thiển đặt may, có chút kinh ngạc.
“Ôi… Nói ra thì rất dài.” Mục Thiển buồn rầu nâng má, “Hôm đó hứng thú bừng bừng đem bản vẽ về nhà cho Ngụy Lăng xem, các chị đoán xem thế nào?”
“Khen ngợi?”
“Xé bỏ?”
“Không phải … người đàn ông kia đột nhiên ngấm ngầm giở trò, trên mặt nói: bộ quần áo này thật đẹp mắt, chờ anh đi tắm rửa một lát, những bản vẽ này cũng dùng rượu Rafi tắm rửa luôn!”
“Không phải chứ? Boss Tam Tửu không uống rượu ủ trăm năm nhà mình mà uống Rafi à?” Nhạc Đào không chút lưu tình chỉ ra.
Kỷ Vi: Trọng điểm hoàn toàn không ở chỗ này!
“Chuyện đáng tiếc nhất là em gọi điện thoại bảo Tô Điền giúp em vẽ lại, cô ta nói với em, nếu cô không biết quý trọng thiết kế của tôi, thì sorry, chỉ có thể nói cô và nó vô duyên.”
Nhạc Đào: Chà, nhìn không ra, Tô Điền còn là cái tín đồ Phật giáo nha...
Kỷ Vi, Mục Thiển:……【 đã không thể nói chuyện với thai phụ... 】
Quả nhiên, thế giới này trong nháy mắt đều bị “những anh chồng ghen tuông” lấp đầy.
Khi Kỷ Vi ôm hộp giấy về nhà, Dịch Bắc cũng vừa từ gara ra tới, trong khuỷu tay khép lại là một tập hồ sơ, trên mũi còn đeo kính không gọng, sải bước cực kỳ nghiêm túc. Kỷ Vi nghĩ tới hắn không tiện mở cửa, vừa đi vào liền muốn dùng gót chân chống khép cửa lại. Nhưng người nào đó chỉ có một đôi mắt, còn thành thật mọc ở phía trước, vì thế Dịch Bắc một chân khó khăn lắm mới rảo bước tiến tới cửa, đã bị đá mạnh vào chân.
Kỷ Vi quay đầu nhìn lại, má ơi, khuôn mặt đen như bài Poker, đây tuyệt đối là điềm báo cãi nhau. Cô không kịp nghĩ nhiều, vội vàng bỏ qua hộp giấy trong tay, nồng nhiệt quan tâm nói: “Không đá đau chứ? Để em nhìn xem?”
“……” Dịch Bắc nhìn bộ dạng như muốn bổ nhào vào đùi mình của cô, lồng ngực vẫn mềm đi, há miệng muốn nói không có gì, tầm mắt lại giằng co ở trên chiếc hộp giấy vừa rơi xuống kia… bộ váy màu đỏ rực như rượu vang đỏ bị đổ, tràn ra khỏi hộp.
“Mua váy mới à?” Không nhanh không chậm hỏi một câu, Dịch Bắc “có lòng tốt” đi tới, buông hồ sơ trong tay ra, xách bộ váy lên như xách một con cá, kiên nhẫn vô cùng, đánh giá một phen, nói: “Ánh mắt không tệ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT