Dựa theo logic bình thường, các tin tức nghe thấy trong lúc lơ đãng đều là các tin tình báo rất khó lường. Ví dụ như gián điệp trong phim điệp viên nghe thấy kế hoạch tác chiến của quân địch, đứa trẻ trong phim gia đình nghe thấy bố mẹ nó nói mình không phải là con ruột… lại ví dụ như Kỷ Vi đứng ở bên ngoài phòng riêng kia, nghe thấy dì Bội Phân nói chuyện với Trương Chi Duẫn:

“Chi Duẫn, con đã nói chuyện với Vi Vi rồi à?”

“Mẹ, có thể là do con suy nghĩ nhiều, Vi Vi cô ấy… không có ý kia.”

“Không có ý kia là có ý gì? Thằng nhóc con học hành đến mức đầu óc lú lẫn rồi à? Có phải con bé… đã có bạn trai không?”.

“Con chưa hỏi cô ấy nhưng mà…”

Kỷ Vi chợt đẩy cửa đi vào, tiếng động có hơi lớn một chút, “Chuyện đến nước này con cũng không muốn nói dối dì, thật ra thì con…”

“Thật ra vừa rồi con chỉ nói đùa với mẹ thôi! Vi Vi cô ấy vẫn độc thân, cô ấy nói, đồng ý tìm hiểu con!” Trương Chi Duẫn nháy mắt ra hiệu với cô, bộ dạng hết sức nghiêm túc, Kỷ Vi bị lời nói bất ngờ này làm nghẹn họng, khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc: Cậu, cậu nói vớ vẩn!

“Thật sao? Vi Vi.” Dì Bội Phân nhìn cô hết sức vui mừng, nụ cười thân thiết và tràn đầy ấm áp, khiến cô phải nuốt lời nói phủ nhận của mình xuống bụng, “ Dạ phải.”

Trương Chi Duẫn nhìn cô một cách đầy cảm kích, Kỷ Vi nhận thấy ý nghĩa bên trong, đành phải làm theo ý hắn. Dì Bội Phân đã biến thân từ dì hàng xóm nhà bên hiền lành nhân hậu thành bà mẹ chồng quốc dân chỉ trong một giây đồng hồ, càng gắp thức ăn cho Kỷ Vi nhiều hơn, lại thuận tiện tái hiện một lần hình thức sinh hoạt sau khi xuất ngoại của Trương Chi Duẫn ở trước mặt Kỷ Vi, trên danh nghĩa là: để cho con trai và con dâu tương lai có thể thu ngắn khoảng cách.

Xong việc, Kỷ Vi nhân lúc dì Bội Phân đi chỗ khác, liền vội vàng kéo Trương Chi Duẫn vào trong một góc nhỏ tăm tối nghiêm hình bức cung, lúc này mới biết được dì Bội Phân năm ngoái đã được chẩn đoán là mắc bệnh tim, một khi cảm xúc dao động thì bệnh sẽ tái phát, lỡ như bị kích thích quá độ thì… Hậu quả sẽ không thể tưởng tượng. Cuộc đời này có nơi nào mà… không éo le.

Trương Chi Duẫn đút hai tay vào túi quần, dựa nghiêng vào vách tường u ám. Hàng mi dài tạo thành một quầng bóng tối phía dưới mí mắt, anh ta nói: “Mẹ của tôi cho rằng tôi và cậu ở bên nhau là chuyện sớm muộn, cho nên… Vi Vi, tuy rằng chuyện này đối với cậu không công bằng, nhưng nghĩ tình chúng ta đã là hàng xóm nhiều năm, tạm thời có thể giả vờ…”

“Giả vờ làm bạn gái cậu sao? Được. Nhưng mà, Trương Chi Duẫn, chỉ là tạm thời. Tôi xem dì Bội Phân như người thân của mình cho nên cũng không hi vọng bởi vì mình mà khiến cho sức khỏe của dì ấy trở nên tệ hơn. Nhưng cậu phải hứa với tôi chờ khi bệnh tình của dì ấy ổn định cậu phải tự mình giải thích với dì ấy.” Thân là nguyên nhân dẫn đến "cảm xúc dao động lớn", Kỷ Vi đành phải chấp nhận.

“… Tôi hứa với cậu.”

Bảo vệ giữ cửa gọi taxi cho ba người bọn họ. Dì Bội Phân bởi vì đạt được tâm sự trong lòng cho nên đặc biệt vui vẻ, nhất mực phải bắt Kỷ Vi và Trương Chi Duẫn đứng hai bên trái phải của mình, bảo vệ giữ cửa hết sức hiểu lòng người lập tức khen ngợi: Con trai và con dâu của bà thật xứng đôi!

Kỷ Vi vô cùng xấu hổ, sau đó, cô thấy Dịch Bắc. Đứng đối diện với cô ở cửa, còn có một đám đàn ông mặc vest đi giày da, hắn cũng vậy. Khoảnh khắc gặp mặt, rõ ràng có thể nhìn thấy sự hung ác nham hiểm chợt lóe qua trong đáy mắt hắn. Kỷ Vi bỗng chốc giật mình, bồi hồi ca từ của bài hát kia thật là chính xác: chỉ đơn giản là trong đám đông liếc nhìn em nhiều hơn một chút, thì đã không thể quên được khuôn mặt em. Đúng vậy chính là một cái liếc mắt kinh khủng.

“Tới đây, chủ nhiệm Lưu, luật sư Dịch. Tôi muốn giới thiệu một chút người này là vợ của tôi, còn đây là con của tôi. Lần này tôi tới thành phố C, ngoại trừ công việc, còn chủ yếu là đến để xem mặt con dâu tương lai nhà chúng tôi: Vi Vi. À, các vị còn chưa biết Vi Vi nhỉ, con bé chính là cô gái vừa rồi, nó là thanh mai trúc mã của Chi Duẫn nhà chúng tôi…” Con người sau khi say rượu sẽ thường nói rất nhiều, Kỷ Vi nhìn cái miệng lúc đóng lúc mở không ngừng của chú Trương mà lệ rơi đầy mặt, yếu ớt sửa lại cho đúng: “Ha ha, không phải cả nhà chú Trương lần này đến thành phố C để du lịch sao?”

Một ông chú mang dáng dấp của người Địa Trung Hải, bỗng nhiên toát ra một câu: “Ôi cô bé này, thành phố C làm gì có nơi nào tốt để đi du lịch, cho dù có, cũng không đẹp bằng nàng dâu nhà họ.” Nói xong lại nhìn Trương Chi Duẫn một cách đầy mờ ám, “Đúng không? Cậu trai trẻ.”

“Chú thật là biết nói đùa…” Kỷ Vi vội vàng pha trò đồng thời chú ý chặt chẽ biểu hiện của Dịch Bắc, thấy dáng vẻ của hắn chắc chắn là không tốt, cô lập tức bi ai cho chính mình.

“Ôi…thật ra thì nói như vậy cũng không tệ, dù sao thì Vi Vi sớm muộn gì cũng là người một nhà của chúng tôi…”

“Mẹ, sức khỏe mẹ không tốt, hay là chúng ta về khách sạn trước đi.” Đúng lúc này Trương Chi Duẫn ngắt lời dì Bội Phân, Kỷ Vi cảm kích nhìn về phía hắn. Nhưng ánh mắt này ở trong mắt của Dịch Bắc chính là mờ ám không rõ, hắn chợt cảm thấy mình đã hoàn toàn là người ngoài cuộc.

“Thật ngại quá tôi đi trước một bước, bạn gái tôi còn đang chờ tôi đi đón cô ấy.” Dịch Bắc mặt không đổi sắc.

“Luật sư Dịch thật là thương bạn gái.” Một anh chàng mặc vest đen bên cạnh nói.

Hắn còn lâu mới thương tôi, bây giờ hắn nhất định chỉ hận không thể bóp chết tôi ngay lập tức! Căn cứ vào quá trình yêu đương và sống chung, Kỷ Vi bi ai phát hiện mình chỉ có thể đưa ra kết luận này.

Quả nhiên… “Thật sự thì cũng không phải là thương cô ấy, chỉ là có một chút việc, cô ấy nợ tôi một lời giải thích.” Dịch Bắc bình tĩnh tung ra một câu, rồi nhanh chóng bỏ đi trong ánh mắt khó hiểu của những người còn lại. Chủ nhiệm Lưu nhìn luật sư giỏi nhất trong văn phòng luật của mình bị tình cảm hành hạ như vậy, tức khắc âm thầm mắng nhiếc cô bạn gái không hiểu chuyện kia của Dịch Bắc một hồi.

“Hắt xì …” Phía sau lưng Kỷ Vi chợt lạnh.

Hai chiếc taxi trước sau rời khỏi, Kỷ Vi tất nhiên là bị ép buộc ngồi cùng một chiếc với thanh mai trúc mã của mình. Vừa lên xe đã nhận được tin nhắn: hãy cho anh một lời giải thích. 【 người gửi: Dịch Bắc 】

Trương Chi Duẫn đã sớm phát hiện Kỷ Vi không ổn, có câu chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ không nhìn thấy heo chạy sao? Tuy rằng chưa từng yêu đương nhưng anh ta cũng nhìn thấy một vài manh mối. Anh ta yên lặng nhìn sợi dây phía trước chỗ ngồi, quấn thêm một vòng, nói: “Vi Vi, anh chàng Dịch Bắc kia…”

“Là bạn trai tôi.” Cô căn bản không dự định lừa gạt Trương Chi Duẫn, “Chỉ là vẫn còn chưa nói với gia đình, cho nên hi vọng cậu có thể giúp tôi giữ bí mật.”

Giống như bị một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, sắc mặt Trương Chi Duẫn cực kỳ khó coi, anh ta im lặng một lúc, bỗng nhiên có chút tò mò: “Vì sao lại không nói với người trong nhà…” Chẳng lẽ không dự định lâu dài?

“Không phải.”

“……” Trương Chi Duẫn rất tức giận, kéo mạnh sợi dây trước mắt xuống, tuôn ra một câu: “Cậu có thể đừng như vậy hay không?!”

Tài xế nhìn qua kính chiếu hậu chú ý thấy hành động của hai người bọn họ, than thở: Tôi thông cảm với cậu, cậu trai trẻ, nhớ năm đó tôi chính là bởi vì quá mềm yếu cho nên đã trơ mắt nhìn Tiểu Thúy mà mình yêu thương chạy theo người khác, cậu trai trẻ cậu phải có can đảm một chút, nếu yêu thì phải lớn tiếng nói ra! Sau đó… ông ta thật sự móc di động ra, yên lặng mở một bài nhạc lặp đi lặp lại nhiều lần 《 Yêu phải lớn tiếng nói ra 》. Cậu trai trẻ, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây.

Kỷ Vi nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhẫn nhịn của Trương Chi Duẫn trong tiếng nhạc đầy ám chỉ, cùng với đèn đường xuyên thấu qua cửa sổ xe, mạ lên tầng tầng ánh sáng trên cái đầu trọc lóc của anh ta, khuôn mặt nghiêm túc: “Đừng thế nào?”

Đối diện với cô vốn sinh ra đã rất chậm chạp trong vấn đề tình cảm, Trương Chi Duẫn nghiến răng nghiến lợi tuôn ra một câu: “Đừng làm tổn thương tôi!”

Tài xế run tay lái, yên lặng ngửa mặt lên trời: Cậu trai trẻ, dường như tôi đã nhìn thấy được tương lai của cậu, tôi không giúp được cậu.

Sau khi trải qua chặn đường dày vò đến khách sạn, dì Bội Phân đỡ chú Trương đã say khướt đi lên trước, tất nhiên là trước khi đi lên, bà ta đã ám chỉ hai người có thể trình diễn một hồi tống tiễn ướt át.

Kỷ Vi đã lửa sém lông mày làm gì có thời gian rảnh rỗi kéo dài ở đây, dưới ánh nhìn nhu nhược đáng thương của Trương Chi Duẫn cô móc ra 20 đồng tiền, nói: “Này, đối diện cửa hàng tiện lợi, cậu vào đó ăn mì gói rồi lên lầu, có lẽ thời gian cũng không cách biệt lắm.” 【 Này! Cô thật sự cho rằng 20 đồng tiền anh ta cũng không có sao?!】

Nhìn theo Trương Chi Duẫn bước từng bước lưu luyến vào cửa hàng tiện lợi, không để lỡ mất một giây nào, chiếc Audi màu xám đã gào thét mà đến. Cô chỉ nghe được tiếng lốp xe và mặt đường cọ sát vào nhau phát ra âm thanh chói tai, cánh cửa bên ghế điều khiển phụ bị đẩy ra, bên trong còn lộ ra dung nhan lạnh lùng đáng sợ của người nọ. Giờ phút này, ngoại trừ ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh núi băng này, thì còn có thể làm thế nào?

Chiếc Audi nhanh chóng hòa vào dòng xe cộ, điều đáng để ăn mừng chính là tốc độ xe cuối cùng cũng đã có thể lái chậm trở lại. Kỷ Vi ngoan ngoãn kể lại sự tình vừa rồi từ đầu đến đuôi cho Dịch Bắc nghe, thấy bàn tay trên vô lăng của hắn càng nắm càng chặt, chân mày Dịch Bắc cũng càng lúc càng nhíu lại sâu hơn, cô nhanh nhẹn nhảy ngay vào nội dung trọng tâm nhưng không quên bóp méo, “Sau đó em đã nói với cậu ta em đã có bạn trai rồi!”

Gần như là trong nháy mắt không khí bên trong xe khôi phục lại bình thường, Kỷ Vi thầm than: đàn ông quả nhiên đều có tính nết trẻ con. “Hơn nữa, Trương Chi Duẫn vừa rồi nhìn là biết anh và em mới là một đôi.” Tuy rằng anh ta chỉ phỏng đoán.

“Ừ.” Dịch Bắc hài lòng lên tiếng nhưng độ cong nơi khóe môi đã bán đứng hắn. Hắn tỏ ra suy tư mấy giây, hỏi: “Vì sao lại không trực tiếp nói với gia đình?”

Phải trả lời thế nào đây? Nói rằng điều kiện của anh tốt như vậy người nhà sẽ cho rằng em không xứng với anh, sau đó ép buộc chúng ta chia tay à? Kỷ Vi u sầu, đầu óc bắt đầu xoay chuyển, rồi qua loa lấy lệ: “Vậy anh cũng chưa từng giới thiệu em với người nhà anh, anh hẳn là phải chủ động hơn em mới đúng chứ?”

Hắn nghe đến đây cũng tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, “Nói cũng đúng.”

Mặc kệ như thế nào, Dịch Bắc và Kỷ Vi tạm thời không vì chuyện này mà xảy ra tranh chấp, nhưng Kỷ Vi cứ luôn cảm thấy người nhà chú Trương đến đây, ở lại càng lâu thì thời gian mình lâm nguy càng kéo dài.

————

Lại nói từ khi hai người chính thức yêu nhau đến nay, Dịch Bắc nghiễm nhiên trở thành tài xế, kiêm đầu bếp, kiêm đồng hồ báo thức của Kỷ Vi. Mỗi ngày hắn đều phải phụ trách lôi người nào đó từ trong chăn ra, đảm bảo cô có thể đến dưới lầu tại nhà công ty trước 10 phút giờ đi làm. Kỷ Vi có sự phê bình kín đáo đối với chuyện này: Trước kia lúc không có anh em vẫn luôn là người tự giác, đều tại anh, khiến em càng lúc càng lười. Dịch Bắc cho trứng chiên vàng rộm vào trong dĩa, cầm nồi sạn quay đầu mỉm cười: Không cần một mình một người làm hết tất cả mọi chuyện, sử dụng một phần tinh lực của mình để hưởng thụ cuộc sống, không tốt sao?

Đương nhiên, hắn sao có thể văn nghệ như vậy? Nguyên văn lời người nào đó là: Có bạn trai tốt như anh mà không tận dụng hay sao, Kỷ Vi em bị ngốc rồi phải không? Vì thế, Kỷ Vi hết sức vô sỉ, chống nạnh cười: Dịch Bắc, đây chính là anh tự chui đầu vào lưới …

Buổi sáng hôm sau, hai người đã tự động che chắn tất cả mọi việc có liên quan tới Trương Chi Duẫn, Dịch Bắc vẫn như thường lệ, đưa Kỷ Vi đến dưới lầu công ty, nhưng lại có chút khác biệt.

“Sao anh vẫn còn chưa đi?” Kỷ Vi xuống xe lại không hề nghe thấy tiếng động cơ xe quay đầu, cô kinh ngạc xoay người hỏi.

“……” Luật sư Dịch nhìn xuyên qua cửa sổ xe mở ra một nửa nhìn cô chăm chú với ánh mắt sáng quắc.

Ôi… thật ra thì trong lòng cô vốn không ổn, chỉ cảm thấy có câu ca nên đổi thành: tâm sự của đàn ông tốt nhất là đừng đoán. Xét thấy lấy chỉ số IQ và EQ của mình, thì sẽ đáp án càng lúc càng xa, cô đành phải không ngại học hỏi: “Có chuyện muốn nói với em à?”

“……” Không nói lời nào.

“!!” Thấy khuôn mặt của Dịch đại luật sư đỏ lên một cách thần kỳ, đầu óc cô bất chợt loé sáng, xấu xa nói: “Hôn tạm biệt?” Vừa dứt lời, cô hài lòng nhìn thấy người nào đó trong xe mất tự nhiên quay đầu đi.

Thời cơ rất tốt như vậy sao có thể bỏ lỡ, Kỷ Vi nhanh chóng móc di động ra chụp hắn. Trong tiếng máy kêu răng rắc răng rắc, Dịch Bắc lạnh mặt gọi: “Kỷ Vi em dừng lại đi!”

Bạn nhỏ Kỷ Vi thảnh thơi cất di động, kéo cửa xe ngồi vào ghế điều khiển hôn mạnh một cái, “chụt” âm thanh vang dội. Nhìn khuôn mặt tuấn tú bị in lại một hàng dấu răng ướt dầm dề, cô đắc ý nằm trên vai hắn, cười khanh khách.

Dịch Bắc thật là vừa tức giận vừa buồn cười, ngẫm lại chính mình thật đúng là tự tìm lấy. Hắn đẩy đẩy đầu cô, nhẹ giọng nói: “Còn năm phút…”

Trọng lượng trên vai chợt biến mất, lại giương mắt, thân ảnh nhỏ nhắn kia đã biến mất sau cửa lớn. Hắn bật cười, nhìn mình trong kính chiếu hậu, rõ ràng vẫn là gương mặt kia, nhưng cảm giác đã khác hoàn toàn. Bởi vì là cô, cho nên hắn mới không muốn người ta biết chỗ tối tăm đã được một tia nắng ấm áp chiếm cứ, thắp lên ánh lửa hy vọng và tự tin.

Hôm nay, tâm tình không tệ còn có các fans của Hoàng Hậu Lacey, bởi vì kể từ lúc vô cớ bị rớt mạng trong cuộc thi, idol nào đó vẫn luôn ở vào trạng thái mai danh ẩn tích cuối cùng cũng đã tự mình lên tiếng, đầu tiên, nói lời xin lỗi về hành vi của mình khoảng thời gian trước: 【 Bởi vì gần đây trong cuộc sống xảy ra một vài chuyện khó giải quyết cho nên không kịp giải thích với mọi người, thành thật xin lỗi 】 tiếp theo, đối với phong ba nổi lên bốn phía về thân phận của Lacey, bản thân ai đó tỏ vẻ rất khâm phục sức tưởng tượng của cư dân mạng, nhưng mà … Sức tưởng tượng có đôi khi cũng có thể mèo mù với cá rán, bởi vì cô ấy nói, à không, là hắn nói: Không ngờ mọi người lại quan tâm đến vấn đề giới tính của tôi như vậy, nếu đã là thế ở đây tôi xin trịnh trọng tuyên bố, tôi, thật ra là một nam tác giả.

Nani (cái gì)? Có thể tưởng tượng được biểu hiện của Kỷ Vi có chút màn hình máy tính. Nhưng mà… Vở kịch lớn còn ở phía sau.

“Sở dĩ sự cố bị rớt mạng ngoài ý muốn trong cuộc thi lần đó, tôi vẫn chưa thể giải thích với mọi người. Một mặt là bởi vì sinh hoạt cá nhân của tôi xuất hiện một vài chuyện khó giải quyết, mặt khác tôi thừa nhận tôi … có chút sợ hãi. Nhìn thấy các tin tức có liên quan đến sở thích "mặc đồ khác giới" của tôi lan truyền đến mức ồn ào huyên náo trong lòng tôi rất rối loạn. Đó là sự thật, nhưng đáng tiếc là tôi không mong mỏi dùng hình thức như vậy để nói với các bạn, tôi không biết phải làm gì. Tôi chỉ có một điều muốn nói, tác giả mà các bạn yêu thích từ trước đến nay cần phải trang điểm đến mức chẳng ra cái gì cả mới có thể tập trung mà viết. Có lẽ sẽ có rất nhiều người không tiếp nhận được sự thật này. Bản thân tôi lại cảm thấy mình giống như ma cà rồng bị đưa ra dưới ánh mặt trời.”

“Tôi sợ các bạn sẽ chán ghét tôi, chán ghét tác phẩm của tôi, càng sợ sẽ có người nói tôi là lừa đảo, lừa gạt mọi người lâu như vậy. Thậm chí tôi còn không dám lên mạng, không muốn biết tất cả suy đoán của thế giới bên ngoài, chỉ muốn nhốt mình trong vỏ bọc của bản thân, là một con đà điểu tự lừa mình dối người. Nhưng mà cách đây không lâu, có người đã giải cứu tôi ra khỏi cát vàng, cô ấy khiến cho tôi cảm thấy cho dù toàn thế giới đều vứt bỏ tôi, thì cô ấy vẫn sẽ đứng ở bên cạnh tôi.”

“Chính là cô ấy đã khiến tôi có can đảm đối diện với tất cả chỉ trích và nghi ngờ, đồng thời tôi cũng tự nói với bản thân, đây là thời điểm để chiến thắng chính mình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play