19.

Một mê cung thẳng đứng được xây phía sau tòa nhà. Tường màu đỏ thẫm, có hình thức giống như cầu thang.

Hòa Miêu nhìn nó, rồi liếc nhìn Dư Thiên. Cô không hiểu hắn định làm gì? Phong cách hoàn toàn khác, hắn muốn lấy niềm vui làm trọng tâm à?

Dư Thiên biết cô không hiểu. Bèn giải thích: "Bao nhiêu năm qua, tôi đã hiểu một điều. Đó là sống trong hiện tại, niềm vui vô tận."

Lời nói của hắn châm ngòi giận dữ trong lòng Hòa Miêu. Đôi mắt sáng quắc của Hòa Miêu lóe lên tia giận dữ, nhìn xung quanh Dư Thiên. Răng nghiến chặt. Cố gắng kiềm chế bản thân không nên nóng nảy.

Trong lòng niệm ba lần không được nóng nảy!

Trong mắt Dư Thiên thoáng qua nụ cười. Hắn cũng rất mong chờ Hòa Miêu sẽ mang lại cho hắn bất ngờ gì.

"Quà của tôi là gì nhỉ?"

Hòa Miêu đưa hắn bản vẽ. Dư Thiên nhận ra xem qua, khá phức tạp. Dư Thiên rất thích!

Hai người cùng đi đến căn phòng nhỏ tối mà trước đây hắn giam cô. Trước đây không biết mình bị nhốt ở đâu, bây giờ đã biết. Đây là ngôi nhà 200 mét vuông. Gạch đỏ, nền xi măng.

Bên trong còn có một người khác đang chờ đợi họ.

Dư Thiên giới thiệu: "Đây là người đến xây dựng quà của cô."

Ngày tiếp theo, là ngày xây dựng mê cung.

Tư duy mệt mỏi nằm xuống nghỉ ngơi, cơ thể vẫn tiếp tục đi về phía trước, đi trong hỗn mang vô tận và khoảng trống im lặng.

Dọc đường, cô gặp các chị em. Họ với cơ thể đẫm máu vây quanh cô, liên tục hỏi han bao giờ mới được giải thoát. Họ nói đau quá, mệt quá. Hòa Miêu hứa với họ sẽ trả thù, chờ đã.

Chờ đã...

Tỉnh dậy trong mơ, không biết phải làm thế nào để lấy lại can đảm ngủ tiếp. Qua cửa sổ nhỏ, mặt trăng khuyết mờ ảo treo trên bầu trời, u buồn, bí ẩn, cô đơn, trống vắng, đắm say, oán hận.

Mặt trời tròn vằng vặc treo trên bầu trời, náo nhiệt, hy vọng, yêu đời, ấm áp.

Hòa Miêu bước ra khỏi phòng, đi xem mê cung. Được xây bằng tấm nhựa dễ dàng. Quay vòng quanh bốn phía rồi quay lại phòng.

Chu Khải mang thức ăn tới. Chỉ vào bình nước nóng ở cửa rồi rời đi.

Đậy nắp lại 5 phút, sau đó có thể ăn. Hòa Miêu thổi hai cái, ăn từng miếng nhỏ.

Sau khi ăn xong Hòa Miêu cứ chờ Dư Thiên đến tìm cô. Không thấy hắn, Hòa Miêu ngạc nhiên hỏi Chu Khải, Chu Khải khua tay múa chân. Hòa Miêu không hiểu, cô mới biết người này câm điếc.

Bảo hắn viết, hiểu là Dư Thiên có việc nhưng sẽ đến tìm cô.

Bây giờ không có gì làm, Hòa Miêu tìm một quyển sách đọc cho qua thời gian.

——

Hám Đồng dẫn người đi gặp cư dân lân cận, nhận dạng xem có phải là nghi can không. Phương pháp này tuy chậm nhưng không còn cách nào khác.

Cư dân lân cận lắc đầu không quen biết. Nhưng bà Dương trước đây thấy ảnh, nhìn kỹ nói giống Dư Thiên một chút.

Dư Thiên??

Ai nấy trong lòng đều giật mình.

Lại hỏi những ngày gần đây có thấy người này quay lại không?

Bà Dương nói không biết.

Vương Bình nhìn con hẻm cổ kính, cửa sau chợ náo nhiệt, có suy nghĩ lóe lên.

Anh ta nhìn bầu trời, đôi mắt như nhìn sâu thẳm, nhưng dường như không biết phải nhìn cái gì, đầy vẻ lúng túng khó hiểu, toàn thân chìm đắm trong sự mơ hồ.

Triệu Vân vỗ vai anh ta, nhìn anh ta nghi ngờ.

Vương Bình nói nhỏ với anh ta: "Đường Lăng Nguyệt có lẽ là nơi giấu xác, còn đây là nơi ẩn náu."

Triệu Vân đáp: "Nhưng không biết hắn ở tầng nào? Không thể xin lệnh khám xét."

Vương Bình thụp xuống vai. Điện thoại reo, nghe bà ngoại Hòa Miêu gọi giọng lo lắng.

Lòng Vương Bình lại một lần nữa thắt lại. Đuổi theo đội trưởng nói Hòa Miêu đi gặp Dư Thiên.

Hám Đồng quở trách anh ta, tại sao không ngăn cản? Tại sao không nói với anh Hòa Miêu có ý định đó?

Nói thêm cũng vô ích, tìm người là quan trọng nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play