Năm ngày sau khi đình chiến, khoái mã truyền tin tức Mặc thành khôi phục tới Trường An, dấy lên phấn chấn.
Thưở nhỏ Gia Hi đế được hun đúc bởi chiến tích hào hùng của Thái tổ, vẫn luôn nung nấu ý định xây dựng nghiệp binh đao, từng nói với tả hữu đại thần rằng: “Trẫm hận không thể được sinh ra sớm mười năm, theo phụ hoàn chinh chiến sa trường.” Tâm trạng này có thể thấy rất rõ ràng.
Hiện giờ đối mặt với trận chiến Mặc thành, hắn sớm đã lửa giận phừng phừng. Bản thân mình còn không nỡ động tới một gốc cây ngọn cỏ Mặc thành, thế nhưng Nhược Khương lại hủy hoại thành như vậy, há có thể dễ dàng cho qua!
Vì vậy, nhóm quân chi viện do Thứ sử dẫn đi không quay về, mà phụng lệnh hoàng đế, trực tiếp chém giết tới biên giới Nhược Khương, nâng cao thanh danh quốc gia.
Chủ lực Nhược Khương đã bị hủy, hơn nữa còn cho rằng hoàng đế Dự quốc hãy còn đang tọa trấn ở Mặc thành, sĩ khí sụt giảm, đương nhiên không địch lại nổi, mất đi phần lớn lãnh thổ.
Thiết kỵ của Gia Hi đế thế nhưng không hề dừng lại, chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, liên tục đánh chiếm năm thành trì biên giới Nhược Khương, cương thổ bên ngoài Mặc thành được mở rộng, chấn động toàn bộ Tây vực.
Bên trong Nhược Khương, lời đồn lại càng truyền đi khắp nơi, Gia Hi đế từng ở trên chiến trường tuyên bố muốn Nhược Khương không còn chỗ đặt chân, chỉ sợ đây là có ý định muốn tiêu diệt Nhược Khương.
Nhược Khương Vương dù thế nào cũng không lường được thái độ của Gia Hi đế lại quyết liệt đến thế, bừng tỉnh từ trong ảo mộng thống nhất Tây vực, vội chém đầu thần tử trước đây đưa ra đề nghị xuất chiến, mặt dày cầu hòa, Triệu Ngộ cũng trong trong số đó.
Về phần Yên Kỳ cùng Thư Mạt, từ lúc biết Dự quốc xuất binh đánh Nhược Khương thì sớm đã vội vàng xun xoe nịnh nọt rồi.
Gần đây Sư Vũ tập trung tinh thần vào việc kiến thiết Mặc thành, đương nhiên sẽ không tham gia vào hành động khuếch trương lần này, một binh một tốt cũng không phái đi. Nhưng điều này không đại biểu nàng đứng về phía đối lập với Trung nguyên.
Bất luận là vị trí hay thân phận thì Mặc thành đều hết sức nhạy cảm. Phía Trung nguyên dần dần nổi dậy, Gia Hi đế lại hết sức muốn kiến lập công trạng, với tâm thái này, ngày tháng sau này của chúng bách tính sẽ tốt hơn nhiều.
Nàng đã hạ quyết tâm quên đi chuyện cũ của Tức Mặc Ngạn, không nhắc tới hai chữ tự lập nữa.
Gió lạnh ngày đông thổi qua Tây vực, cỏ rũ cành khô, đất trời nhuộm một màu xám tối. Hoa Cáp Lan lại bắt đầu xuất hiện trong cửa hàng trên phố, chỉ là so với những năm trước thì ít hơn nhiều.
Mặc thành bị tàn phá chờ khôi phục, Sư Vũ bận đến độ hận không thể phân thân, Tức Mặc Vô Bạch muốn thay nàng tới Trường An bẩm báo tình hình cho Gia Hi đế. Hình Việt đóng đồng hành cùng hắn, trong vai hoàng đế hồi triều.
Chờ đến khi tới địa giới Ninh Sóc, bên ngoài cổng thành đậu một chiếc xe ngựa, bên cạnh có một phụ nữ trắng trẻo đứng đó, vẫy tay với đội ngũ triều đình từ xa. Tức Mặc Vô Bạch nhìn thử, thì ra là Hình phu nhân tới đón trượng phu.
Hình việt từ trong long liễn thò người ra, cao quan nghiêm nghị, người mặc lễ phục tay rộng thêu hoa văn hình rồng, lưng thắt đai da móc vàng. Hình phu nhân trông thấy, vẻ mặt có phần kích động, chạy lên trước nhéo mặt hắn: “Ui, thì ra hoàng đế trông như thế này à.”
Tức Mặc Vô Bạch lập tức phẩy phẩy tay, ra hiệu cho hai bên lui xuống, chứ bộ dạng này không ra thể thống gì.
Hình Việt trong gương mặt hoàng đế nhìn trái ngó phải, cũng không làm bộ làm tịch, kéo thê tử định co giò bỏ chạy.
Tức Mặc Vô Bạch thúc ngựa tới đằng trước hắn: “Ngươi gấp như thế làm gì?”
“Đúng đó!” Hình phu nhân dùng nét mặt trẻ con khó dạy trừng hắn: “Chàng ngốc à, không tới đô thành đòi thưởng với bệ hạ, chạy cái gì mà chạy chứ?”
Hình Việt nhún vai: “Đòi thưởng? Làm việc cho bệ hạ, làm tốt là điều nên làm, làm không tốt thì sẽ mất đầu, chỉ cần không bị vấn tội là may lắm rồi, còn đòi thưởng nữa!”
Hình phu nhân ngây người.
Hình Việt kéo nàng ấy chạy đi, được vài bước thì xoay người nói với Tức Mặc Vô Bạch: “Ta quyết định rồi, sau này sẽ không giả dạng người khác nữa! Cho nên về sau người đừng có mà tới tìm ta!”
Nửa tháng sau, đội ngũ của Tức Mặc Vô Bạch về tới Trường An.
Mùa đông ở đây không khắc nghiệt như Mặc thành, trong ngự thư phòng lửa than hừng hực, không khí thoảng mùi long diên hương, tạo nên một loại thư thái khiến tâm người ngứa ngáy.
Gia Hi đế ngồi sau án, để lộ vóc người, tinh thần hưng phấn, có thể thấy dạo gần đây tâm trạng vui vẻ, nhìn Tức Mặc Vô Bạch vừa hành lễ xong: “Thấy ngươi thời gian này gầy đi không ít, xem ra hao tâm tổn sức quá độ vì Mặc thành nhỉ.”
Tức Mặc Vô Bạch mặc nho sam trắng tinh, thời gian trước gặp nhiều vất vả trắc trở, quả thực gầy rất nhiều, nhưng trong có vẻ thanh thoát. Hắn cười đáp: “Thảo dân nào có phải vì Mặc thành, không phải toàn bộ đều vì bệ hạ hay sao.”
Gia Hi đế xì một tiếng: “Nếu như đã hao tâm tổn sức vì Trẫm, thế có phải sẽ không từ quan?”
Tức Mặc Vô Bạch ngó trái liếc phải, không ừ hử.
Ngón tay Gia Hi đế chỉ lên bàn: “Ngươi lợi dụng Hình Việt đang giả danh miễn xá tội cho Kiều Nguyệt Linh, Trẫm còn chưa hỏi tội đó.”
Tức Mặc Vô Bạch vội vàng biểu đạt: “Bệ hạ hiểu lầm rồi, thần đâu có nói từ quan, chỉ là nhất thời hưng phấn nên không thể nào kịp thời cảm tạ long ân mà thôi.”
“Thế thì được, chuyện này cứ quyết định thế đi, vị trí Tây An Đô hộ phủ Trẫm vẫn sẽ sắp xếp để lại cho ngươi đó.”
Tức Mặc Vô Bạch vâng dạ, làm Đại đô hộ cũng hay, ít nhất sau này Mặc thành có chuyện gì nữa, hắn cũng kịp thời hỗ trợ.
Tâm trạng Gia Hi đế thực sự rất tốt, hiện tại lại giữ được tâm phúc, nét mặt càng thêm phơi phới.
Tức Mặc Vô Bạch trộm quan sát nét mặt hắn, ướm hỏi: “Bệ hạ, nói thực thì, ngoại trừ chuyện của Kiều Nguyệt Linh thì vẫn còn một việc, thần cũng mượn lời Hình tiên sinh để hạ chỉ.”
Gia Hi đế nghe vậy lập tức cau mày, chung quy cảm thấy không phải chuyện tốt lành gì cho cam, “Ngươi lại làm gì rồi?”
Tức Mặc Vô Bạch sát lại gần thì thầm: “Cũng không có gì, chính là xin Hình tiên sinh thay Người truyền một khẩu dụ, tứ hôn cho thần và Sư Vũ mà thôi.”
“…………….” Gia Hi đế trợn trừng mắt.
Tức Mặc Vô Bạch lập tức thẳng người, bộ dạng trang nghiêm hành đại lễ với hắn: “Thần đa tạ ân tình của bệ hạ, sau này nhất định cúc cung tận tụy, báo đáp triều đình!”
Đầu mày Gia Hi đế không hề giãn ra, một tay đỡ trán, một tay phẩy phẩy: “Bỏ đi, tùy các ngươi vậy, Trẫm làm như không biết chuyện này.”
Tức Mặc Vô Bạch nghìn ân vạn tạ, lui ra ngoài.
Sao có thể làm như không biết được chứ. Chuyện này ngày hôm sau đã truyền khắp thành Trường An, sau đó đi theo thương đội, truyền tới phía Tây.
Lúc Gia Hi đế đang dùng cơm thì biết được tin, bị mắc nghẹn, hung hăng đập đũa xuống bàn, lại bị thằng nhãi kia chơi xỏ!
Cuối năm, Mặc thành không có bất cứ cảm giác gì, sau khi phục hồi biên trấn xung quanh, quân canh giữ toàn bộ đều bố trí lại, Sư vũ cũng hạ lệnh gia cố bốn cổng thành, vô cùng bận rộn.
Trong thời gian đó, triều đình lại phái một đội trú quân trấn thủ giữa Mặc thành và Tây An đô hộ phủ, đây là đội quân đặc biệt do Gia Hi đế cố ý tiếp ứng cho Mặc thành.
Công thự được trùng tu tề chỉnh, quan viên cũng chiếu theo biểu hiện lúc chiến tranh mà được bố trí lại chức vụ. Những chuyện này vẫn là việc nhỏ, trọng tâm của Sư Vũ đều dồn vào việc thu xếp cho bách tính, thậm chí còn chặt chẽ quy định lại chế độ cứu tế, lấy kho của phủ thành chủ trợ cấp cho bách tính.
Hai bên đường phố Mặc thành đã dựng lên phòng ốc mới, chúng bách tính dần dần khôi phục lại kế sinh nhai, các thương lữ cũn lục tà lục tục bắt đầu ra vào thành.
Sư vũ che mặt thúc ngựa, người khoác áo choàng, dọc theo phố xá quan sát tình hình trong thành. Chúng bách tính gặp nàng đều đồng loạt hành lễ, hết sức kính trọng.
Ngang qua trước cửa Sa Nghĩa Bạt Khắc, chưởng quầy níu giữ Sư Vũ, sai người chuyển tới mấy hũ rượu ngon dưỡng sinh, nói là cảm tạ nàng đứng trước cường địch đã cố thủ thành trì, bảo vệ cho bách tính toàn thành, sau chiến tranh lại an định dân sinh, ngày đêm bôn ba vất vả.
Bách tính trong tiệm và bên đường nghe vậy thì đều di chuyển, người nào người nấy bắt đầu tặng đồ đạc. Tùy tùng sau lưng Sư Vũ nháy mắt trở thành mục tiêu, bị nhét đầy đồ trong lòng.
Sư Vũ có chút kinh ngạc: “Chư vị đang làm gì vậy?”
Chúng bách tính đồng loạt cúi đầu lễ bái, cảm tạ ân đức.
Cát Bôn thúc ngựa lên trước, cười nói: “Thành chủ không biết đấy thôi, bây giờ rất nhiều người đều nói Người thừa kế y bát của lão thành chủ, rất có phong phạm oai hùng, sùng bái Người không thôi, đây đều là tấm lòng của dân chúng.”
Sư Vũ hốt hoảng: “Không ngờ sau trận chiến này, ta vậy mà lại có thể được danh vọng như vậy…”
Hoắc Kình vừa tỉnh dậy không bao lâu, hãy còn chưa thể xuống giường, nhưng vẫn luôn quan tâm đến tình hình Mặc thành.
Đêm đó nghe được chuyện này, ông vô cùng an tâm, nói với hai nhi tử: “Thành chủ cuối cùng ngồi vững vị trí rồi, như vậy cho dù ta có ra đi cũng an lòng.”
Sư Vũ bởi vì ngại không nhận ân huệ bách tính nữa, sau hôm đó, rất nhiều ngày đều chưa từng ra phố, đối với tin tức từ Trường An truyền tới Mặc thành, đương nhiên cũng mảy may không biết.
Qua vài ngày, vẫn như cũ gặp gỡ quan viên trong sảnh nghị sự. Thương thảo xong, mọi người lui đi, Hoắc Thức Định thế nhưng nán lại.
Hắn trước giờ nghiêm nghị, nhưng hôm nay mặt lại rạng rỡ niềm vui, đi tới trước mặt Sư Vũ chắp tay: “Chúc mừng thành chủ.”
“Ngài và Thái thường thiếu khanh….à không phải, Đại đô hộ, chuyện tốt của hai vị sắp tới rồi.”
Sư Vũ lại càng kinh ngạc, vội hỏi thăm, lúc này mới biết chuyện.
“Chuyện này….” Nàng dở khóc dở cười, thân phận vốn đã rất xấu hổ, còn đem chuyện hôn sự làm rình rang để ai nấy đều biết, cũng chỉ có Tức Mặc Vô Bạch mới vậy.
Bách tính Mặc thành sớm đã truyền tai nhau, mồm năm miệng bảy, dù sao trong mắt họ hai người sớm đã thành thân, tin này chẳng qua thêm chút đề tài buôn chuyện sau bữa cơm mà thôi, không hề gây ra sóng gió gì.
Nhưng bách tính ở những nơi khác lại không giống Mặc thành, nhắc tới hôn sự này đều mang mấy phần tâm trạng kỳ lạ, có người coi như chuyện cười, đại đa số thì hâm mộ, dù sao với Trung nguyên lắm quy tắc, người có dũng khí như vậy không nhiều.
Trong triều, một vài quan viên bảo thủ không chấp nhận, cảm thấy bệ hạ không chỉ không ngăn cản, lại còn thăng quan cho Tức Mặc Vô Bạch, thực sự không nên mà.
Phương Hàng khá là kích động, thượng sớ can gián không thành, quay về lại bị thê tử càm ràm càu nhàu một trận, tức đến độ ngã bệnh không dậy nổi.
Sư Vũ lúc này càng không muốn xuất phủ, ngày ngày đều ở trong phủ nhìn Túc Diên cười đầy mờ ám với mình mà cạn lời.
Mặc thành bắt đầu đổ tuyết lớn, không khí so với những năm trước lạnh hơn không biết bao nhiêu lần. Trong phủ thành chủ vì để tiết kiệm, chỉ có phòng Sư Vũ mới đặt một chậu than nhỏ.
Tức Mặc Vô Bạch vừa quay lại, phong trần mệt mỏi bước vào phòng, thấy nàng ngồi bên chậu than, người khoác chăn dày, trên bàn đặt một cái bát được chế tác sơ sài rất chi bình thường.
“Nàng đang làm gì vậy?” Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng không giấu được nét vui vẻ trên mặt.
Sư Vũ duỗi một ngón tay, gõ gõ miệng bát nói: “Muốn thành thân ư? Nhìn thấy chưa? Không có tiền.”
Tức Mặc Vô Bạch mặt mày đau khổ, di chuyển đến trước mặt nàng, thì thầm: “Vậy ta đặt ra “thuế thành thân”, cướp đoạt mồ hôi nước mắt cả thành.”
Sư Vũ liếc xéo hắn: “Chàng dám.”
Tức Mặc Vô Bạch nhếch miệng cười: “Nàng nghĩ nhiều rồi, thật ra hôn lễ không quan trọng, dù sao ta và nàng cũng xem như đã thành thân. Trọng điểm là, hiện giờ khắp thiên hạ đều biết nàng và ta là một đôi.”
Sư Vũ bừng hiểu, thì ra chủ ý của hắn là vậy.
Hôm sau, Sư Vũ giao sự vụ trong thành cho Thứ sử xử lý, hạ lệnh toàn thành tiếp tục nghiêm ngặt canh phòng, sau đó thu xếp hành trang, cùng Tức Mặc Vô Bạch xuất phủ, chỉ dẫn theo Túc Diên, Đỗ Tuyền cùng một đội hộ vệ lên đường.
Quan viên bách tính Mặc thành không ai biết hướng đi của hai người, trái lại có tin tức nói, hai người đây là đi thành thân đó!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT